【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là 85. 】
Tiếng hệ thống đột nhiên vang lên trong đầu, An Cửu ngẩn ra một chút mới lấy lại tinh thần.
Lúc này nàng mới nhàn rỗi nhìn bốn phía, lập tức phát hiện xung quanh có một vòng người, trên cơ thể mỗi người đều cắm vô số ngân châm.
Trên người bọn chúng không có vết thương, cũng không thấy dấu vết đánh nhau, lại đều chết không một tiếng động, một đám sắc mặt xanh đen, vừa thấy đó là trúng kịch độc.
Từ ngân châm khắp nơi, rất có thể Bùi Tịch dùng một loại ám khí cực mạnh, ám khí kia có thể trong thời gian ngắn bắ n ra ngàn vạn ngân châm kịch độc, che trời khó lòng phòng bị, lúc này mới khiến mười đại ma đầu của Ma giáo chết trong khoảnh khắc.
Lại nhìn nơi xa, Mai hộ pháp đã bỏ chạy đến chỗ xa hơn, trên mặt quyến rũ diễm lệ không thấy nửa điểm huyết sắc.
Ả chưa từng chạy, vẫn đứng ở nơi xa quan sát, ánh mắt nhìn Bùi Tịch cực kỳ quỷ dị, như là đang nhìn một yêu ma quỷ quái.
An Cửu liếc ả, giây tiếp theo đã bị ngón tay nóng bỏng nhẹ nhàng chạm vào mặt.
"Sợ không?" Một giọng nói ôn hòa từ phía sau truyền đến.
An Cửu quay mặt sang, theo bản năng nói: "Không sợ, huynh là vì cứu ta mà."
Nếu nàng sợ đã sớm sợ, nào bây giờ mới sợ? Vì vậy nàng trả lời vô cùng thật lòng, dừng ở trong ta Bùi Tịch, môi hắn khẽ nhếch lên, giương lên một nụ cười nhạt.
Hắn luôn cười, như là đeo một chiếc mặt nạ mỉm cười, nhưng đều không bằng nụ cười nhạt này.
Tuy chỉ hơi nhếch khóe môi, đuôi mắt thoáng cong cong, lại khiến An Cửu nhìn đến ngẩn ra.
Nàng mím môi, mắt cũng cong theo cười rộ lên, sung sướng nói: "Bùi Tịch, chân của huynh khỏi rồi!"
Ngữ khí của thiếu nữ cực kỳ vui, dù cho ai nghe thấy những lời này, đều có thể cảm nhận được vui sướng trong giọng nàng.
Tựa hồ khỏi không phải chân hắn, mà là chân nàng.
Ý cười trên mặt công tử bạch y hơi thu lại, hắn nhớ ra mình đã quên một chuyện. Có lẽ cũng không phải quên, mà chỉ là dưới tình thế cấp bách, tất cả đều bị hắn ném sau đầu.
Chân hắn đích xác khỏi rồi, nhưng hắn nên giải thích việc mình giả vờ què chân suốt dọc đường thế nào?
Còn những ám khí đó, độc thuật, nên giải thích ra sao?
Những người khác còn dễ, không quen thì không cần để ý tới, người khác cũng sẽ không truy cứu.
Duy nhất cần giải thích, đó là hai người "bạn" Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình.
Sống lại một lần, Bùi Tịch hiểu hơn bất cứ ai, trên người Hạ Tử Kình có thể nói khí vận nghịch thiên.
Gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành tường, hắn phảng phất là con trai của trời, đối nghịch với hắn kết cục sẽ thê thảm, giao hảo với hắn sẽ có vinh dự.
Kiếp trước hắn và Hạ Tử Kình đối nghịch, lần này sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Vừa suy tư như vậy, liền nghe thấy tiếng thiếu nữ bên tai, nhỏ giọng nói: "Huynh làm bộ làm tịch lâu như vậy, có phải muốn cho ta bất ngờ đúng không?"
Ánh mắt Bùi Tịch chợt lóe, mắt đen hẹp dài híp lại, ánh mắt nhanh nhẹn dừng trên người thiếu nữ.
Gương mặt thiếu nữ không biết đỏ từ khi nào, nàng xoay chuyển mắt to đen lúng liếng, mặt mày tràn đầy giảo hoạt.
"Hừ, bổn tiểu thư sẽ không bị lừa đâu, lúc trước huynh nói không thể luyện thần công, cũng là gạt ta đúng không?" Nàng dùng sức mà mím khóe miệng, nhưng cái miệng hồng nhuận vẫn nhếch lên, che giấu đắc ý, "Có gì phải giấu giếm chứ, huynh diễn lâu như vậy, không phải là phá công* à? Nhưng không thể không nói, bổn tiểu thư vẫn bất ngờ đó, ta không ngại gạt ta đâu~"
* Phá công: là một thuật ngữ trong tiểu thuyết võ thuật, có nghĩa là sự chăm chỉ sẽ bị hủy hoại trong một ngày.
Thiếu nữ không giấu được tâm sự, mặc kệ nghĩ gì cũng sẽ biểu hiện ở trên mặt.
Chỉ liếc mắt một cái, Bùi Tịch liền biết nàng suy nghĩ gì.
Hắn vừa rồi vì cứu nàng mà ra hết át chủ bài, nàng lại là nữ nhân hư vinh nông cạn. Một người nam nhân hao hết tâm tư vì nàng, liều mạng cứu nàng, sao nàng có thể không vui chứ?
Nghĩ đến đây, Bùi Tịch bỗng nhiên thu tay lại buông nàng ra, lui về phía sau một bước kéo khoảng cách hai người.
Hắn không rên một tiếng, một lần nữa ngồi trở lại xe lăn.
"Ấy ấy ấy? Bùi Tịch huynh làm sao vậy?"
Bùi Tịch ngồi trên xe lăn, lông mi cụp xuống che hai tròng mắt, nhàn nhạt nói: "Thân thể có chút không khoẻ, để ta nghỉ ngơi một lúc."
Lời vừa nói ra, An Cửu vội vàng ngậm miệng lại.
Lời này của Bùi Tịch cũng không giả, hắn đích xác không thoải mái.
Nhưng sự không thoải mái này không chỉ đến từ nội lực xao động trong cơ thể, càng đến từ chính nội tâm hắn.
Hắn mới ý thức được có lẽ mình thích nữ nhân này, bởi vậy đầu óc hỗn loạn, giờ phút này lại lâm vào hoang mang.
Bùi Tịch không nghĩ ra, hắn vì sao lại thích An Cửu.
Nữ nhân này có chỗ đáng khen sao? Trừ một lớp da xinh đẹp ra, lại chẳng có bất kỳ ưu điểm gì.
Hắn vốn tưởng rằng mình thích Lâm Thanh Nghiên, ít nhất kiếp trước hắn nghĩ như vậy.
Lâm Thanh Nghiên mỹ lệ thông tuệ, thiện lương ôn nhu, lại tri thư đạt lý*, thiện giải nhân ý*, là nữ nhân hoàn mỹ trong mắt công chúng.
* Tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
* Thiện giải nhân ý: tâm lí
Cho nên lúc cuối sinh mệnh, hắn cầm tù Lâm Thanh Nghiên, ép nàng thành hôn cùng hắn.
Bùi Tịch không hiểu yêu, hắn chỉ là cảm thấy, chết cùng người mình thích, có lẽ sẽ khiến bản thân vui sướng.
Chỉ là cuối cùng, hắn vẫn chưa đạt được vui sướng.
Lâm Thanh Nghiên không yêu hắn, hắn không ngại. Thành hôn với Lâm Thanh Nghiên, hắn cũng không hứng thú. Cuối cùng chết trong tay Lâm Thanh Nghiên, hắn cũng không cảm thấy bị phản bội tê tâm liệt phế.
Sau khi trọng sinh hắn liền hiểu, có lẽ tình cảm hắn đối với Lâm Thanh Nghiên cũng không phải thích.
Thích là gì, Bùi Tịch không hiểu, hắn vẫn là quái vật không có tình cảm, máu lạnh vô tình.
Thẳng đến vừa rồi, thiếu nữ áo đỏ bị bắt cóc nhìn về phía hắn, trong nháy mắt Bùi Tịch chấn động.
Kịch liệt sợ hãi, kinh hoảng giống như bàn tay to bóp lấy trái tim hắn, sau đó sinh ra giận dữ ngập trời, khiến hắn hận không thể giết nam nhân kia.
Bùi Tịch chưa bao giờ trải qua tình cảm mãnh liệt lại bức thiết như vậy.
Thế cho nên hắn mất lý trí, quên kế hoạch, quên hết thảy, trong mắt chỉ có thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, chỉ muốn đoạt nàng lại.
Một khắc kia, hắn thậm chí quên nàng chỉ là thuốc giải của hắn.
Cũng là một khắc đó, Bùi Tịch sáng tỏ lòng mình.
Hắn vậy mà thích nàng!
Sao hắn lại thích nàng?! Thích nữ nhân không đúng tí nào kia?
Nghĩ đến An Cửu dây dưa với nhiều nam nhân, Phi Y là một, còn có Minh vương thế tử Minh Dập, sau đó là Phi Trần, còn có Hạ Tử Kình...... Nữ nhân tam tâm nhị ý như thế, sao hắn lại thích nàng?
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là 80. 】
【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là 85. 】
【......】
Tới nữa, spam quen thuộc lại tới nữa.
An Cửu nhìn nam nhân trên xe lăn một cái, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, giữa mày nhíu lại, dưới ánh mặt trời chói chang, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là màu trắng không tì vết, giống như bạch ngọc khắc thành người.
Ai có thể nghĩ đến, công tử bạch ngọc không dính khói lửa phàm tục, trong trường hợp này, đầu óc đều là tình yêu chứ?
An Cửu thở dài, chịu đựng khó chịu khi bị spam, quay đầu nhìn về phía Mai hộ pháp nơi xa.
Bởi vì Bùi Tịch vừa ra tay phế đi mười thiên la của Ma giáo, lúc này xung quanh bọn họ một mảnh trống vắng, lại không ai dám tiến lên thử một lần ám khí quỷ dị kia.
Đương nhiên, đây dù sao cũng là địa bàn của Ma giáo.
Cho nên tình hình hiện tại là, một mình An Cửu và Bùi Tịch ở khu đất trống trước đại điện, xa xa có một vòng người vây quanh bọn họ, không cho hai người thoát ra.
Lúc An Cửu quan sát đám người Mai hộ pháp, Mai hộ pháp cũng đang quan sát bọn họ.
"Đó là ám khí của Thiên Cơ Các." Một người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Mai hộ pháp, trầm giọng nói.
Mai hộ pháp quay đầu, "Thiên Cơ Các?"
Người bên cạnh ả mặc một bộ đạo bào dài, râu tóc bạc trắng, trên tóc cài một cây trâm gỗ tường vân, hơi có chút cô vân dã hạc*.
* Cô vân dã hạc: thoải mái, nhàn hạ
Người này là Lan hộ pháp, người thần bí cũng ít gặp nhất của Ma giáo.
Lan hộ pháp giơ tay vuốt râu, hai mắt nhìn về phía công tử bạch y trên xe lăn, cùng với thiếu nữ váy đỏ đứng phía sau hắn, nhẹ nhàng nói: "Thiên Cơ Các chính là thế lực thanh danh hiển hách giang hồ trăm năm trước, người trong đó tinh thông cơ quan ám khí, rất nhiều cao thủ võ lâm ngã xuống dưới ám khí của Thiên Cơ Các, sau đó vì đắc tội với một đại phái mà bị diệt môn. Người này không biết có được truyền thừa của Thiên Cơ Các ở đâu, lại có độc thuật khắp người, chúng ta không đối phó được hắn."
Giọng Lan hộ pháp phát ra, đám người Ma giáo ở xa xa quan sát liền mất ý niệm tấn công.
Đúng lúc này, trong điện truyền đến tiếng gió, sau đó một người từ trong đại điện bay ngược ra, té mạnh trên mặt đất.
Đúng là A Thất.
Trên người A Thất có vài vết thương, nửa nằm trên mặt đất, che ngực, đột nhiên phun ra một ngụm máu.
An Cửu hoảng sợ, vội vàng tiến lên nâng người dậy.
"Đa tạ An tiểu thư."
Sau khi A Thất đứng dậy liền đi đến bên cạnh Bùi Tịch, cúi đầu nói: "Công tử, mặt ác quỷ quá mạnh, trong tay hắn có lụa đỏ, ta không dám đến gần."
Tuy Hoa Mị bị Bùi Chu mang đi, nhưng bà ta để lại lụa đỏ trong tay Hoa Huyền.
Võ công của A Thất và Hạ Tử Kình không kém, theo lý mà nói có thể đánh thắng được Hoa Huyền, lại cố kỵ lụa đỏ có độc trong tay Hoa Huyền, lúc này mới thua chị kém em.
Hạ Tử Kình ăn thuốc giải độc, nhưng tác dụng không lớn.
Bùi Tịch lặng lẽ mở mắt, từ trong tay áo lấy quạt xếp màu vàng đen, giao cho A Thất, nói: "Dùng thứ này."
A Thất trân trọng tiếp nhận quạt xếp, lại lần nữa nhào vào trong điện.
Lần này không có chậm trễ, rất nhanh An Cửu liền thấy người Ma giáo vây quanh bọn họ cũng vọt vào đại điện.
Hoa Huyền không chống đỡ được, kêu gọi thuộc hạ cùng nhau chiến đấu.
Nhưng vai chính không thể thua, mặc kệ phản diện lợi hại bao nhiêu, vai chính cuối cùng đều thắng.
Cho dù thua, cũng có thể trong lúc lâm nguy ngộ đạo đột phá, đạt được khiêu chiến vượt cấp, lấy một địch vạn.
An Cửu không ở trong điện, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, cũng không có hứng thú đi xem hiện trường giết người.
Dù sao chỉ nghe một loạt tiếng hô hô quát quát truyền đến, còn có một ít tiếng nói chuyện mơ hồ, sau đó chính là tiếng lưỡi mác giao nhau, cuối cùng trong đại điện mấy tên Ma giáo chạy ra, thoạt nhìn như là chạy trốn.
Nhìn thấy An Cửu và Bùi Tịch, có người trước mắt sáng ngời, tựa hồ muốn làm gì đó, kết quả vừa xông tới bên này, đã bị một cây ngân châm cắm giữa mày, ngã xuống mặt trực tiếp chạm đất.
Mai hộ pháp và Lan hộ pháp chưa từng tham gia chiến đấu, kiến thức của bọn chúng không ổn, sớm đã lặng yên xuống núi.
Trên sơn đạo, hai người vẻ mặt không sầu lo, chỉ có hờ hững bình tĩnh.
Mai hộ pháp nói: "Hai tên già chúng ta, lại phải ngủ đông vài năm. Lan tiên sinh, không biết mầm non ngươi chọn, là ai?"
Lan hộ pháp vuốt râu, nói: "5 năm trước ta nhặt nó về, tuy căn cốt nó kém hơn Hoa Huyền, tâm tính lại mạnh hơn rất nhiều, nếu nó thượng vị, Ma giáo cũng có thể thái bình vài thập niên."
Ai cũng phải gặp lúc không ổn định, cho dù là người trong Ma giáo.
Cách vài thập niên nhân sĩ Trung Nguyên lại tới Ma giáo thảo phạt một lần, Lan hộ pháp đã trải qua hơn ba lần.
Vì sao Ma giáo dù bị tiêu diệt vẫn bất diệt, đó là bởi vì có đám người Lan hộ pháp trấn thủ phía sau.
Dòng chảy giáo chủ, Ma giáo kiên cường.
Giáo chủ chết thì chết, địa vị Ma giáo cũng sẽ không lung lay. Chỉ cần bảo tồn căn cơ, Ma giáo luôn bất diệt.
Tái Bắc* cô nhi đông đảo, qua mấy năm nữa, giáo chúng Ma giáo mới lại có thể mọc ra.
* Tái Bắc: Trong nửa sau thế kỷ 17, gần như toàn bộ vùng lãnh thổ này nằm dưới sự cai quản của nhà Thanh do người Mãn lập ra và được gọi là Tái Bắc
Mai hộ pháp nói: "Đáng tiếc lão Cúc, ngựa mất móng trước*."
* Ngựa mất móng trước: chỉ vô tình phạm phải sai lầm
Lan hộ pháp nói: "Từ đệ tử của hắn chọn ra một người, kế thừa chức hộ pháp của hắn."
Hai người nói xong, thân ảnh liền biết mất khỏi sơn đạo.
Cùng lúc đó, trong đại điện đỉnh núi Minh Quang, Hoa Huyền bị Hạ Tử Kình một kiếm xuyên tim.
Lần thảo phạt Ma giáo này, cuối cùng hạ màn như vậy.