Biên tập: Cải

Sau khi Khương Yên ở trong đầu chuẩn bị vô số lần, mới nhắn lại cho Hoắc Đình Diễm: Được a, mấy giờ?

Hoắc Đình Diễm: Tầm khoảng 6 giờ thì sang nhà tôi.

Khương Yên: Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu vậy?

Hoắc Đình Diễm: Hừm.... Do bọn họ không có chỗ đi.

....

Về chuyện ăn lẩu này, là do Ninh Trí Viễn đề xuất.

Thời điểm Hoắc Đình Diễm đang trên đường trở về nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Ninh Trí Viễn.

"Ở đâu?"

"Đang trên đường về nhà" Hoắc Đình Diễm nghiêng đầu, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh cho nên đường phố thực đông vui náo nhiệt. Hai hàng cây bên đường giăng đầy đèn, cửa hàng nào cũng bày một cây thông Noel ở trước cửa, nhìn qua đặc biệt lung linh, mỹ lệ.

Ninh Trí Viễn trầm mặc "Cha mẹ cậu hôm nay có lại đây không?"

Hoắc Đình Diễm nghĩ nghĩ "Hẳn là không, họ còn đang đi du lịch"

Quan hệ của cha mẹ anh khá tốt, trừ bỏ đi công tác thì ngày nghỉ thường xuyên cùng nhau đi du lịch, thỉnh thoảng sẽ tiện đường qua thăm anh một chút. Nhưng lễ Giáng Sinh năm nay bản thân Hoắc Đình Diễm cũng rất bận rộn cho nên không có để cha mẹ qua đây, hai người họ cũng cực kỳ tự giác mà cùng nhau đi du lịch hải đảo.

Ninh Trí Viễn "a" một tiếng "Buổi tối đến nhà cậu ăn lẩu được không?"

Hoắc Đình Diễm "Cảnh Hoán nhờ cậu hỏi sao?"

Ninh Trí Viễn cười nhạo "Như thế nào?"

"Đến đi"

"Được"

Hoắc Đình Diễm nghĩ đến kèo ăn lẩu tại nhà anh tối nay, suy nghĩ giây lát liền nhìn Giang Bạch "Anh Giang, đêm nay nhà em tổ chức ăn lẩu, anh có muốn tới không?"

Giang Bạch nhướng mày cười, cự tuyệt "Tôi chắc không đi được rồi, trong nhà còn đồ ăn không?"

"Không còn"

"Tôi đi mua cho các cậu" Giang Bạch nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi "Khương Yên có ở nhà không?"

Hoắc Đình Diễm ".... Còn chưa có hỏi"

Anh cười nhẹ "Để hỏi một chút"

Đều là hàng xóm, lại còn là bạn học, hỏi một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Chẳng qua, Hoắc Đình Diễm là sau khi mua đồ ăn xong, về đến nhà, nghỉ ngơi một lúc rồi mới hỏi.

....

Trước khi đi đến nhà Hoắc Đình Diễm ăn lẩu, Khương Yên đứng ở trước tủ quần áo hồi lâu, tự hỏi bản thân nên mặc cái gì?

Cô tuy rằng là fan mẹ ruột của Hoắc Đình Diễm nhưng dù sao vẫn là con gái, vẫn có tâm hồn yêu cái đẹp, mong muốn bản thân lúc nào cũng thật xinh đẹp. Thời điểm còn đang đau đầu suy nghĩ, Khương Yên nhận được điện thoại của Dịch Hướng Thần.

"Khương Yên, cậu đang ở đâu?"

Khương Yên nhẹ nhàng đáp một tiếng "Cô tổ nãi của cậu còn đang ở nhà a, tìm tớ có việc gì?"

Dịch Hướng Thần cũng không sửa lại xưng hô của cô, nhướng nhướng mi nói "Có muốn cùng nhau ăn cơm không?"

"Không muốn" Khương Yên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Cô chính là đang muốn cùng idol ăn lẩu a! Sao lại có thể cùng người khác đi ăn cơm chứ?

Cô là người sẽ vì bạn bè mà vứt bỏ idol sao!!

Không phải! Tuyệt đối không phải!!

Cô ngược lại chính là người sẽ vì idol mà vứt bỏ bạn bè a.

Dịch Hướng Thần "...."

Tuy rằng đoán được sẽ bị cự tuyệt nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt dứt khoát đến như vậy.

"Cậu ở nhà cũng không có làm cái gì, vì sao lại không cùng tôi đi ăn?"

"Ai nói tớ không có việc gì?" Khương Yên ngạo kiều[1] nói "Tớ chính là rất bận rộn a"

[1] Ngạo kiều: kiểu bên ngoài tỏ vẻ cao lãnh, lạnh lùng nhưng nội tâm ngại ngùng, e thẹn,...

Dịch Hướng Thần "Bận cái gì?"

Khương Yên "...."

Cô nhướng nhướng mi, đem một bộ quần áo từ tủ quần áo ra, ướm ướm lên người nói "Tớ đây chính là có rất nhiều việc cần làm a, cậu không biết tớ đây chính là con người siêu siêu bận rộn sao?"

Dịch Hướng Thần "...."

Này mẹ nó chính là trợn mắt nói phét.

Anh trầm mặc một lúc, hừ lạnh nói "Lại vội đi xem Hoắc Đình Diễm biểu diễn?" Nói xong, anh lại tự mình hoài nghi "Hoắc Đình Diễm hôm nay không phải là chỉ có một hoạt động sao? Cũng sớm kết thúc rồi"

Nghe vậy, Khương Yên thực vui vẻ.

Cô cong cong khóe miệng, nhìn chính mình trong gương "Không ngờ a, cậu còn biết lịch hoạt động của Hoắc Đình Diễm cơ đấy! Cậu có phải hay không cũng dần thích cậu ấy a! Tớ nói cho cậu biết, cho dù cậu có thích Hoắc Đình Diễm cũng không thể cùng tớ đoạt người! Cậu nói xem cậu là kiểu fan gì a, fan chân ái hay là fan người qua đường hay fan anh em?"

Lời vừa nói xong, đã bị Dịch Hướng Thần tức đến hộc máu đánh gãy.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói "Fan tình địch!"

Khương Yên sửng sốt, há miệng thở dốc "Fan tình địch? Cậu thích nữ minh tinh nào cùng cậu ấy đối đầu sao?"

Dịch Hướng Thần "....."

Cuộc điện thoại này sợ là không thể tiếp tục được nữa, anh đều bị Khương Yên chọc đến muốn bốc hỏa.

Nhưng nếu cúp máy lại có chút luyến tiếc.

Dịch Hướng Thần tự mình làm vô số lần hít thở sâu, thấp giọng hỏi "Khương Yên, cậu nói một lời xem hôm nay có ra ngoài ăn cơm với tôi không?"

"Hôm nay thực sự không được" Khương Yên cười cười, ngữ khí dần nghiêm túc "Ngày mai được không? Ngày mai bao giờ đến trường học tớ tìm cậu đi ăn cơm?"

Cô trầm mặc giây lát, nhẹ nhàng nói "Dịch Hướng Thần, Giáng Sinh vui vẻ"

Dịch Hướng Thần "ừ" một tiếng "Được rồi, bữa cơm ngày mai không được tính là quà"

Khương Yên nghe, nhỏ giọng nói thầm "Keo kiệt"

Dịch Hướng Thần dừng một chút "Vậy đêm mai thì sao?"

Anh còn chưa có chết tâm.

Khương Yên "...." Cô tính toán thời gian, lại đánh giá một chút phân lượng của Dịch Hướng Thần trong lòng nguyên chủ Khương Yên, đáp ứng "Được, vậy cùng nhau ăn khuya đi"

Cô nhẹ giọng nói "Nhưng mà phải hơn 10 giờ"

Dịch Hướng Thần lười biếng "ừ" một tiếng "Không vấn đề"

Sau khi cúp điện thoại, Khương Yên mới bất đắc dĩ mà xoa xoa ấn đường. Cô nhìn chằm chằm tên Dịch Hướng Thần trên danh bạ, thở dài, để điện thoại sang một bên, tiếp tục vui sướng chọn quần áo.

Cùng idol cùng nhau ăn lẩu a!! Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhưng mỗi một lần đều yêu cầu cô phải nghiêm túc đối mặt!

Nghĩ đến đây, Khương Yên càng thêm hưng phấn.

......

Thời điểm đoàn người Cảnh Hoán đến nhà Hoắc Đình Diễm, Hoắc Đình Diễm cùng Giang Bạch vừa lúc đang ở trong bếp.

Anh vốn nghĩ chính mình sẽ nấu nước lẩu nhưng Giang Bạch lại kiến nghị tốt nhất là nên trực tiếp gọi người đến đây. Hoắc Đình Diễm kỳ thật cũng không thạo bếp núc lắm, miễn cưỡng còn có thể ăn vào miệng.

Cảnh Hoàn vừa vào cửa liền hò hét ồn ào "Diễm ca, đang làm cái gì vậy?"

Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn anh "Không có làm cái gì"

Cảnh Hoàn quen cửa quen nẻo đem Tv mở ra, nhẹ giọng hỏi "Viễn ca như thế nào còn chưa có lại đây?"

"Chuẩn bị đi rồi" Quách Tuấn Trì nói "Đúng rồi, hôm nay chỉ có bốn người chúng ta thôi sao?"

"Cậu nếu thích liền gọi điện hỏi xem Nguyễn Nghiên Nghiên có muốn đến đây hay không?"

"Không thích hợp lắm, một cô gái nhỏ lại cùng bốn tên con trai chúng ta dùng cơm sao?"

Quách Tuấn Trì cười, nhìn Cảnh Hoán "Cậu cũng có lúc cảm thấy không thích hợp?"

Đang nói, chuông cửa vang lên.

Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì nhìn nhau, nói "Viễn ca tới rồi, cậu đi mở cửa đi"

Quách Tuấn Trì đáp ứng, đi đến mở cửa, thời điểm nhìn thấy người đứng ở ngoài, sửng sốt "Khương Yên?"

Khương Yên gật gật đầu, nhìn thấy anh ta cũng không có quá nhiều ngạc nhiên, nhướng nhướng mày nói "Các cậu sao lại đến sớm như vậy?"

Cô còn định đến sớm hỗ trợ a.

Quách Tuấn Trì lập tức liền suy nghĩ cẩn thận là chuyện như thế nào, anh gật gật đầu nói "Ừ, chúng tớ không có việc gì cho nên lại đây sớm"

Khương Yên cong cong khóe miệng "Thì ra là vậy"

Cô nâng nâng đồ vật trong tay, chỉ chỉ nói "Muốn trang trí một chút không? Dù sao hôm nay cũng là lễ Giáng Sinh"

Đồ vật trong tay cô chính là cây thông Noel nho nhỏ cô vừa mới chạy đi mua, còn có mấy đồ vật nhỏ khác. Khương Yên chính là kiểu người luôn muốn làm mọi chuyện một cách tốt nhất, trước kia xác thật có bị Cảnh Hoán bọn họ ghét bỏ qua nhưng đó là do nguyên chủ tự tìm, trước kia nguyên chủ xác thật đã làm ra vài chuyện khiến người khác khó có thể tiếp thu.

Nhưng sau đó, tính cách cô có biến hóa lớn, thái độ của Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì bọn họ đối với cô cũng dần thay đổi, việc này đối với Khương Yên mà nói thì cũng đủ rồi.

Mà hiện tại, bọn họ ở chung cũng không tồi, chuyện chuẩn bị lễ vật cũng coi như chuyện bình thường. Cũng không thể chỉ mua quà cho Hoắc Đình Diễm mà không mua cho những người còn lại được, tổng cảm thấy có chút không hay.

Quách Tuấn Trì nhìn nhìn, cười "Được, Diễm ca gọi cậu lại đây?"

Khương Yên gật gật đầu "Tớ ở nhà bên cạnh"

"Trùng hợp như vậy?"

Bọn họ chỉ biết Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm ở cùng một tiểu khi, nhưng không về biết hai người họ chính là hàng xóm của nhau.

Khương Yên cười "Đúng vậy, chính là trùng hợp như vậy"

Cô thật cảm ơn vận mệnh đã tạo ra chuyện trùng hợp như vậy, để cho cô có thể truy tinh truy đến thống khoái như vậy!

Sau khi tiến vào, Cảnh Hoán nhìn thấy cô cũng trợn tròn mắt, chờ Quách Tuấn Trì giải thích hai câu, cậu ta liền nói thầm hỏi "Nếu không cũng gọi Nguyễn Nghiên Nghiên đến nữa?"

Hoắc Đình Diễm nhìn đống đồ vật trong tay Khương Yên, dừng một chút nói "Tùy cậu"

Khương Yên mở miệng trước"

"Cậu ấy hôm nay hình như phải đến nhà ông, cậu gọi hỏi xem cậu ấy đã về chưa?"

Cô cũng hy vọng có cạ.

"Được"

Cuối cùng, Nguyễn Nghiên Nghiên vẫn không thể đến.

Quách Tuấn Trì đột nhiên nghĩ đến Khổng Hâm "Bạn ngồi cùng bàn với cậu thì sao?"

Tối hôm qua có cùng nhau ăn cơm.

Khương Yên nhún vai cười "Cũng không được, cậu ấy đêm nay có việc"

"Việc gì?" Lời vừa dứt, Ninh Trí Viễn vừa mới tiến vào nhìn chằm chằm Khương Yên hỏi.

Khương Yên "...."

Cô không thể nói a.

Cô suy nghĩ giây lát, uyển chuyển nói "Khổng Hâm có hẹn với bạn của cậu ấy, không có thời gian đến đây"

Ninh Trí Viễn tay đút túi, nhìn không ra quá nhiều cảm xúc.

Khương Yên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp nhưng lại không thể chỉ ra. Đến cuối cùng cô chỉ có thể đi vào phòng bếp giúp Giang Bạch một tay.

Hai người rất lâu không có gặp, Giang Bạch lại kể Khương Yên nghe không ít chuyện bát quái của idol khiến Khương Yên nghe đến mê mẩn.

Thời điểm nghe đến đoạn nào đó, Khương Yên sửng sốt, ánh mắt sáng lên hỏi "Thật sao? Cậu ấy sau khi thi cuối kì xong liền phải tiến tổ đóng phim?"

Giang Bạch nhẹ nhàng thở dài "Chỉ nói cho fan nhỏ trung thực là em thôi đấy, chuyện này tạm thời vẫn còn đang trong giai đoạn bảo mật"

Khương Yên đôi mắt chớp chớp gật đầu, vô cùng hưng phấn "Được, được, được, em đã biết"

Bộ phim truyền hình kia vai phụ đã định là Hoắc Đình Diễm, chẳng qua nghĩ đến chuyện anh còn phải đi học cho nên đạo diễn bên kia phối hợp, thu xếp cảnh quay của anh đều tập trung vào lúc nghỉ đông, chờ sau khi thi xong Hoắc Đình Diễm liền phải đến tổ quay phim.

Khương Yên chỉ cần nghĩ đến tương lai lại có thể nhìn thấy idol trên TV liền kích động không thôi!

Đời này, con trai cưng giỏi giang cuối cùng cũng có thể sớm một chút được mọi người phát hiện ra. Anh sẽ có rất nhiều rất nhiều fan, sẽ càng ngày càng trở nên cường đại, thời điểm fan hàng xóm mắng anh không có tác phẩm, fan hâm mộ các cô cũng có cái mà phản kích!

Hoắc Đình Diễm từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Khương Yên đang cong cong khóe miệng, anh hơi dừng một chút, nhìn Giang Bạch, cũng không có hỏi cái gì.

Lẩu là gọi người ta mang đến, bọn họ chỉ cần làm thêm chút đồ ăn là được.

Giang Bạch không có ở lại cùng bọn họ ăn, sau khi chuẩn bị xong đồ liền rời đi.

Khương Yên bắt đầu một người ngồi một bên, Hoắc Đình Diễm không hiểu được đột nhiên lại ngồi bên cạnh cô. Khương Yên sửng sốt nhưng cũng không có nói gì.

Mọi người bắt đầu ăn lẩu, đại đa số thời gian đều là Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì nói chuyện, Hoắc Đình Diễm thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, mà Ninh Trí Viễn..... từ đầu đến cuối nói không quá ba câu.

Khương Yên ăn ăn, bắt đầu có chút thất thần.

Cô trộm liếc nhìn Hoắc Đình Diễm ở bên cạnh. Hoắc Đình Diễm không ăn những thứ như nội tạng động vật, hơn nữa còn thực ghét bỏ, cũng không thích ăn cay. Đôi tay cầm đũa của anh cũng rất đẹp, thời điểm gắp đồ không nhanh không chậm, có vẻ đặc biệt văn nhã, ưu nhã.

Khương Yên nghĩ, nhịn xuống xúc động muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này.

Anh anh anh.... Nếu không phải không được phép, cô thực sự muốn chụp một bức.

Đột nhiên, Hoắc Đình Diễm quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô, ho khẽ "Nhìn cái gì?"

Khương Yên lập tức hoàn hồn, vội cúi đầu ăn cơm, lúng ta lúng túng nói "Chỉ tùy tiện nhìn mà thôi"

Cảnh Hoán không chút khách khí vạch trần Khương Yên "Khương Yên đang ngắm cậu đó" Cậu ta chống tay nhìn Khương Yên, có chút tò mò "Khương Yên, fan hâm mộ các cô mỗi ngày đều nhìn một người thực sự không thấy chán sao?"

Nói đến chuyện này, Khương Yên nháy mắt liền có hứng thú.

"Đương nhiên là không!" Khương Yên lời lẽ chính đáng nói "Ai nhìn người mình thích sẽ bị chán chứ? Đó không phải mà ước gia mỗi ngày đều được nhìn ngắm sao?"

Cô làm một cái so sánh "Tựa như yêu đương vậy, cậu mỗi ngày nhìn thấy người yêu đều sẽ cảm thấy phiền chán sao?"

Cảnh Hoán "Tôi không có người yêu"

Khương Yên "Tớ chỉ là nếu ví dụ thôi"

Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhướng nhướng mày, hạ giọng nói nhỏ bên tay Khương Yên "Nghĩ mỗi ngày đều nhìn chằm chằm? Thời thời khắc khắc ngắm nhìn?"

Khương Yên nghe những lời này, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm "Đây không phải là ước muốn của mỗi một fan chân ái hay sao?"

Hoắc Đình Diễm cầm cốc nước uống một ngụm, trầm ngâm "ừ" một tiếng "Phải không? Tôi không có gặp qua quá nhiều fan chân ái"

Khương Yên "...."

Lời này, muốn cô nói tiếp thế nào đây?

Thẳng đến sau khi ăn xong, Khương Yên vẫn không có nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Cũng may Hoắc Đình Diễm cũng không có tiếp tục truy vấn, vài người lại bắt đầu sôi nổi bàn luận đến đề tài khác.

.....

Sau bữa lẩu, một bàn tàn cục.

Khương Yên xung phong nhận việc dọn dẹp, bị Quách Tuấn Trì ngăn cản.

"Sao có thể để con gái dọn dẹp cơ chứ, để tớ cùng Cảnh Hoán làm" Anh nghĩ nghĩ, chỉ vào cây thông Noel nói "Khương Yên, cậu cùng Diễm ca đi trang trí cây thông Noel đi"

Khương Yên "..."

Cô nhìn về phía Hoắc Đình Diễm,

Hoắc Đình Diễm gật đầu, thấp giọng nói "Đi thôi"

Cứ như vậy, hai người đi trang trí cây thông Noel.

Cây thông Noel này kỳ thực chỉ cần đem một ít đồ trang trí treo lên là được. Khương Yên cùng Hoắc Đình Diễm cùng nhau treo lên, Khương Yên nhận lấy đồ vật Hoắc Đình Diễm đưa, nhịn không được hỏi "Cậu đêm nay đăng weibo sao?"

Hoắc Đình Diễm "...."

Anh bật cười nhìn Khương Yên "Muốn tôi đăng weibo?"

Khương Yên lời lẽ chính đáng nói "Fan hâm mộ của cậu đang đang mong cậu đăng weibo a!"

Hiện tại Hoắc Đình Diễm đã có hơn hai triệu fan hâm mộ! Bọn họ ngày ngày đều gào khóc đòi được "uy thực", cô cũng như vậy a!

Dù sao nhìn người thật cùng ảnh chụp cảm giác cũng không giống nhau. Ở trên Weibo, Khương Yên có thể thả bay chính mình ở dưới khi bình luận, loại lời nào cũng có thể nói ra.

Hoắc Đình Diễm nhìn mắt cô, "ừ" một tiếng "Tối nay đăng"

Nghe vậy, Khương Yên nháy mắt liền vui vẻ.

"Vậy là tốt rồi"

Cô tiến gần lại bên người Hoắc Đình Diễm, một cỗ hương thơm thanh nhã quẩn quanh bên chóp mũi anh, Hoắc Đình Diễm dừng một chút, cũng không có nhắc nhở khoảng cách hiện tại của hai người.

Khương Yên đè nặng thanh âm, nhỏ giọng nói "Thời điểm cậu đăng weibo có thể hay không nói trước với tớ một tiếng, để tớ đoạt lượt bình luận đầu tiên"

Hoắc Đình Diễm rũ mi, nhìn cô "Weibo của cậu là gì?"

Khương Yên "!!!"

Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Đình Diễm, nghĩ nghĩ nói "Cậu có muốn biết không?"

Hoắc Đình Diễm nhìn mắt cô "Không thể cho tôi biết?"

"Không phải, không phải" Khương Yên cười tủm tỉm nói "Cậu nếu muốn biết, tớ chắc chắn sẽ nói cho cậu"

Hoắc Đình Diễm hơi dừng, cảm thấy có hỏi cũng có chút không thích hợp, đến cuối cùng anh lại không hỏi nữa.

"Không cần nói cho tôi, cậu chơi vui là được rồi"

Khương Yên cười, đôi mắt cong cong quay đầu nhìn anh "Tớ thực vui vẻ" Cô nghiêm túc nói "Thích cậu thực sự rất vui vẻ"

Hoắc Đình Diễm nghe được những lời này, hầu kết lăn lăn. Mắt anh sáng rực nhìn Khương Yên, có chút muốn hỏi vì sao cô lại thích anh như vậy, nhưng lời này đến bên miệng lại chẳng thể nói ra thành lời.

Đến cuối cùng, anh cái gì cũng không hỏi.

Khương Yên có thể là cảm thấy còn chưa đủ, bổ sung một câu "Cậu không biết được cậu đối với tớ có bao nhiêu quan trọng đâu"

Cô biết rất nhiều người cảm thấy những người con gái theo đuổi thần tượng như các cô thực ngốc, thậm chí còn có chút ngu xuẩn, chính là bọn họ không biết, thời điểm các cô theo đuổi ngôi sao lấp lánh tỏa ra ánh hào quang sáng rực kia, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

Đó là một loại tín ngưỡng.

Hoắc Đình Diễm ho khẽ, có chút không chịu nổi kinh hỉ lần này của Khương Yên.

Anh suy nghĩ giây lát, nói "Khương Yên"

"A?"

"Chúng ta thương lượng đi?"

"Cái gì?"

"Về sau, trước khi thổ lộ, cậu có thể ám chỉ một chút được không?"

Khương Yên "...."

Cô nhìn Hoắc Đình Diễm, mặt đỏ rực "Tớ không có cùng cậu thổ lộ!"

Cô không để ý đến Hoắc Đình Diễm, sau khi tự mình trang trí xong cây thông Noel liền cầm quà chia cho mọi người "Giáng Sinh vui vẻ!"

Cảnh Hoán huýt sáo, nhìn phần quà không giống mọi người của Hoắc Đình Diễm, nhướng mày "Khương Yên, quà của Hoắc Đình Diễm khác với bọn tớ sao?"

Khương Yên không chút kiêng dè, thừa nhận "Không giống"

Ninh Trí Viễn khó có khi nói một câu "Quả nhiên là người yêu, quà tặng đương nhiên có sự khác biệt"

Khương Yên sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng nói "Cậu ấy dù sao cũng là idol của tớ"

Quách Tuấn Trì nhướng mày "Cảm ơn quà của cậu, tớ rất thích"

"Thích là được rồi"

Vài người sau khi ăn lẩu liền muốn cùng nhau chơi trò chơi, Khương Yên nhìn có chút muốn chạy, cô là muốn ở cùng với idol nhưng cũng không quên chuyện mình đã đồng ý ăn đêm với Dịch Hướng Thần.

Cô nhìn xung quanh một vòng, nói "Cái kia, các cậu cứ chơi đi, tớ có việc, đi trước"

"Không chơi trò chơi sao?"

Khương Yên gật đầu "Không chơi" Cô nghĩ nghĩ, bổ sung "Tớ còn có việc"

Vài người nghe cũng không có cảm giác gì quá lớn, sôi nổi gật đầu "Được, hẹn gặp lại ở trên trường"

"Từ Từ" Hoắc Đình Diễm đem người gọi lại.

Khương Yên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh "Còn có chuyện gì sao?"

Hoắc Đình Diễm không tránh đi tầm mắt của mọi người, ho khan nói "Theo tôi lên lầu một chút?"

Khương Yên nghe, đôi mắt sáng lên.

"Được a!"

Mười phút sau, Khương Yên hưng phấn ôm một cái hộp đi từ trên lầu xuống, Cảnh Hoán cùng Quách Tuấn Trì nhìn thấy, có chút đỏ mắt.

"Diễm ca, cậu có chút quá đáng đó nha, sao lại chỉ chuẩn bị quà cho Khương Yên vậy?"

"Đúng vậy, không thể vì chúng tớ đều là con trai liền không cho quà a!"

Hoắc Đình Diễm cong cong khóe miệng "Đó là quà tớ chuẩn bị cho fan hâm mộ"

Hai người nhìn nhau, đồng thời lên tiếng "Ai tin"

Fan cậu nhiều như vậy, sao cũng không thấy cậu chuẩn bị quà cho họ?

Bất quá, những lời này họ sẽ không ngu mà nói ra miệng.

....

Mà Khương- được nhận quà- Yên trên đường đi về nhà thực muốn biểu diễn một màn múa xoay tròn để ăn mừng!

A a a a a, cô không ngờ tới Hoắc Đình Diễm kêu mình lên trên lầu là vì muốn tặng quà cho mình!!!! Khương Yên chưa có tiến vào trong phòng Hoắc Đình Diễm, chỉ là đứng ở ngoài cửa cũng đủ để cô kích động đến muốn hét lên thất thanh.

Cô lúc ấy còn có thể khống chế chính mình nhưng sau khi trở lại nhà của mình, cô một chút cũng không muốn khống chế nữa!!! Hét a a a a vài tiếng, mẹ ơi, thật quá kích động rồi!

Idol nhà cô quả nhiên là người tốt nhất thế giới này!

Khương Yên kích động ôm hộp quà lên trên lầu, muốn xem xem Hoắc Đình Diễm rốt cuộc là tặng cho mình cái gì. Cô thật cẩn thận đem hộp quà mở ra, có chút nặng, Khương Yên đoán có thể là một vài tạp chí có hình Hoắc Đình Diễm gì đó....

Mở ra, nhìn đồ vật ở bên trong, Khương Yên choáng váng.

"5 năm thi đại học 3 năm gian khổ" xuất hiện trước mắt cô.

Khương Yên:....

Quả nhiên là idol tốt luôn vì fan mà suy xét! Thật mát lòng mát dạ a!

(~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện