Bình luận này vừa được đăng lên, lập tức liền có rất nhiều fan CP bắt đầu chú ý tới sợi dây chuyền trên cổ hai người họ, tất cả đều ồ ạt bình luận hỏi vấn đề này.
Sở Thành bình tĩnh giải thích, “À, sợi dây chuyền này là lúc khi Chu Chu vừa mới tiến vào giới giải trí, tôi đã tặng cho em ấy, khi ấy Chu Chu vẫn còn ngây ngô, nên vì vậy tôi đã tặng một khối ngọc phỉ thúy cho em ấy, hy vọng em ấy sẽ không vì danh lợi mà bị ô nhiễm khi ở trong cái giới này. Sau đó em ấy cảm thấy như bị coi thường, nên cũng tặng lại tôi một cái tương tự như vậy, hy vọng một thương nhân như tôi không bị tiền tài làm cho ô nhiễm.”
Nháy mắt hàng loạt bình luận toàn là những câu “Ha ha ha ha ha ha ha” cùng “Xin hãy dùng tiền để khiến tui ô nhiễm đi”!
Quý Khinh Chu sợ càng nói càng sai, bèn vội vàng nói, “Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi nhé mọi người, mọi người nhớ theo dõi《Thiếu Niên Du Ngoạn》 nha.”
Nói xong, Quý Khinh Chu liền chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp, Sở Thành thấy thế liền vội vàng ngăn cản, “Khoan đã, anh vẫn chưa nói xong mà.”
Quý Khinh Chu khó hiểu nhìn anh, nghĩ thầm anh còn muốn nói cái gì nữa?
Sở Thành nhìn màn hình, anh mỉm cười nói, “Hôm nay là sinh nhật của Chu Chu, nếu đã mở phát sóng trực tiếp rồi, vậy mọi người hãy cùng nói lời chúc mừng sinh nhật đến em ấy nhé.”
Quý Khinh Chu không ngờ điều anh muốn nói lại là câu này, chợt ngây ra.
Rất nhanh các fans đã kịp phản ứng, nháy mắt cả khu bình luận liền bùng nổ, khắp màn hình toàn là những câu chúc phúc, bánh kem cùng với lễ vật. Quý Khinh Chu nhìn các vật phẩm chúc mừng không ngừng xuất hiện trên màn hình, chợt nghĩ đến Sở Thành không chỉ tự nhớ sinh nhật của cậu, mà còn muốn mọi người phải cùng anh chúc phúc cho cậu, trong lúc nhất thời không khỏi có chút cảm động.
Hai người nhàn nhã ăn cơm xong, sau đó mới thong thả đi đến địa điểm ghi hình. Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng rồi, dựa theo sự sắp xếp của tổ chương trình, hôm nay chỉ cần quay đến 4 giờ chiều là xong. Sau thời gian đó, các thành viên đều có quyền tự do hoạt động, nếu thành viên nào có thông cáo cần phải rời đi, cũng có thể rời đi trước.
Cả ngày hôm nay Sở Thành vẫn luôn quanh quẩn mãi một suy nghĩ là làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho Quý Khinh Chu ở một thôn nhỏ như thế này, vì vậy mà trong suốt quá trình ghi hình, anh cứ luôn tự dày vò mãi. Cuối cùng cũng vất vả quay xong chương trình, anh cùng Quý Khinh Chu quay về căn nhà nhỏ, Sở Thành mở lời thương lượng, “Chúng ta đi mượn một cái nồi cơm điện đi.”
“Mượn cái này làm gì?” Quý Khinh Chu tò mò.
“Để làm bánh kem cho em.” Sở Thành thành thật nói, “Tuy nơi này không bán bánh sinh nhật, nhưng trong nhà vẫn có trứng gà và bột mì, anh nhớ hình như trên mạng có chỉ dẫn cách làm bánh kem từ trứng gà và bột mì bằng nồi cơm điện đấy.”
“Anh còn biết làm cái này nữa ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói.
Đâu chỉ biết không đâu, anh còn biết chuyển phát nhanh không thể đi vào thôn này được, bằng không anh đã đặt mấy thứ này giao tới từ lâu rồi.
“Được rồi.” Quý Khinh Chu nghĩ, “Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì để làm, đi thôi, chúng ta đi hỏi mượn nồi cơm điện đi.”
Nói là làm, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành liền gõ cửa nhà của một vị đồng hương bên cạnh, chẳng qua các đồng hương nơi đây đều nấu cơm trên bếp củi, nên hỏi mượn mấy nhà cũng không có nhà nào có nồi cơm điện. Sau một hồi loanh quanh hỏi mượn, cuối cùng cũng có một nhà có nồi cơm điện.
“Con gái tôi mua cho tôi đó, nó nói cái này tiện dụng lắm, hai cậu cầm lấy dùng thử đi.” Vị đồng hương sảng khoái cho mượn nồi cơm điện trong nhà mình.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nói lời cảm ơn, sau đó mang nồi cơm điện về căn nhà nhỏ. Bởi vì đã kết thúc quay hình, cho nên lúc này các camera trong nhà đã được gỡ đi hết, micro trên người cũng được gỡ xuống giao cho tổ chương trình, đồng thời tổ chương trình cũng giao lại điện thoại di động đã giữ cho bọn họ. Sở Thành lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm kiếm hướng dẫn cách làm bánh kem, anh nói với Quý Khinh Chu, “Để anh làm cho, em kiểm tra quá trình giúp anh là được.”
“Ừm.” Quý Khinh Chu rất biết nghe lời phải.
Sở Thành mở tủ lạnh ra tìm trứng gà, anh để bên ngoài một lúc cho trứng trở về nhiệt độ bình thường, sau đó mới đập trứng tách lòng trắng và lòng đỏ ra hai cái chén khác nhau. Quý Khinh Chu giúp anh bỏ thêm đường vào chén lòng đỏ, Sở Thành liền cầm đũa lên bắt đầu khuấy.
“Không tệ nha,” Quý Khinh Chu nói, “Cũng ra gì và này nọ lắm.”
“Em đi hái một ít trái cây đi, lát nữa chúng ta sẽ trang trí nó thành bánh trái cây.”
“OK.”
Quý Khinh Chu vừa bước ra cửa, cậu chợt nhớ đến lúc chọn nhà ở, Lưu Tử Đồng có chọn căn nhà có một giàn nho, vì vậy cậu bèn ghé qua nhà Lưu Tử Đồng hỏi xin một vài quả nho, Lưu Tử Đồng rất hào phóng, cô cho cậu cả một nắm nho lớn. Quý Khinh Chu nói lời cảm ơn, sau khi trở về nhà, cậu lại vào sân hái thêm vài quả lê, rửa sạch toàn bộ trái cây sau đó mang vào để ráo trong nhà.
Lúc này Sở Thành đã làm xong bột bánh rồi, nếu bỏ qua những vết bột mì ở trên mặt anh, ắt hẳn nhìn anh cũng ra dáng một vị đầu bếp thực thụ lắm. Quý Khinh Chu lau mặt giúp Sở Thành, Sở Thành liền nhân cơ hội này lại gần hôn cậu một cái, sau đó mới bỏ bột vào nồi cơm điện.
“Để em làm thêm vài món nữa.” Quý Khinh Chu nói.
“Sao có thể để em làm được, để đó anh làm cho.” Sở Thành xung phong nhận việc.
Quý Khinh Chu nghe vậy rất vui vẻ, cậu vừa chỉ dẫn vừa giúp anh rửa rau xắt rau. Chờ đến khi chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì đã hơn 6 giờ chiều rồi.
Sở Thành làm lớp bánh không tồi, một màu vàng nâu rực rỡ, anh chọc đũa xuống xem thử, quả nhiên chiếc bánh liền mềm xuống chưa được bao lâu sau đó lại nảy lên. Sở Thành đặt bánh ra chính giữa, sau đó đặt các món ăn xung quanh. Quý Khinh Chu mang các trái cây cậu vừa cắt xong ra, trang trí lên mặt bánh, làm một ổ bánh kem trái cây.
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu xếp từng lớp trái cây lên bánh, bèn nói với cậu, “Chờ anh chút.”
Vừa dứt lời, anh liền mở vali ra, tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một bộ ngọn nến sinh nhật, dao cắt bánh, dĩa và nĩa ăn bánh kem, không những vậy, còn có cặp nến lãng mạn dùng cho bữa tối nữa.
Quý Khinh Chu nhịn không được buông lời tán thưởng, “Hóa ra anh đã chuẩn bị hết rồi nha.”
“Đúng vậy.”
Sở Thành thắp nến lên, anh tắt đèn, nháy mắt toàn bộ căn nhà liền hòa trong bầu không khí ấm áp lãng mạn.
Quý Khinh Chu rất vui, cậu nhìn ánh nến lập lòe trước mặt, không thể ngăn được khóe môi cứ càng lúc càng giương lên cao.
“Em ước đi, ước xong rồi hãy thổi nến.” Sở Thành dịu dàng nói.
Quý Khinh Chu không nhịn được chụp thêm vài tấm ảnh, lúc này mới buông điện thoại di động xuống. Cậu nhìn bánh kem trái cây vừa mới làm xong đang đặt ở ngay trước mặt, chợt nhớ đến ngày này năm ngoái, tuy vào thời điểm này năm ngoái cậu cũng ở bên cạnh Sở Thành, nhưng tâm thì lại luôn nghĩ đến chuyện phải rời khỏi anh. Khi ấy cậu và Sở Thành cùng nhau đi bơi, cùng trao một nụ hôn sâu ngay tại bể bơi, kế đó đương lúc dùng bữa, Sở Thành mở miệng nói tặng cậu một ngôi nhà.
Lúc ấy, cậu cho rằng, hai người sẽ cứ như vậy mà kết thúc rồi.
“Em hy vọng sinh nhật năm sau, chúng ta vẫn có thể trải qua cùng với nhau.” Quý Khinh Chu nhìn ánh nến, cậu nhẹ nhàng nói.
“Chỉ vậy thôi sao?” Sở Thành cảm thấy điều ước này quá đơn giản rồi, “Em đổi cái khác đi.”
“Vậy, hy vọng mỗi một sinh nhật sau này của em, chúng ta vẫn luôn trải qua cùng với nhau.” Quý Khinh Chu cười nói.
“Vậy cũng quá đơn giản.”
“Thế anh nói xem nên ước gì bây giờ?”
Sở Thành nghĩ, “Hy vọng chúng ta có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày.”
Quý Khinh Chu nhịn không được nở nụ cười, “Vậy cái này đi, hy vọng chúng ta có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày.”
Cậu vừa nói xong, liền thổi tắt ngọn nến, kế đó còn tự vỗ tay thưởng cho chính mình.
Sở Thành giúp cậu cắt một khối bánh đưa sang cho cậu, Quý Khinh Chu cầm nĩa lên xắn thử một miếng, kèm theo lời đánh giá, “Cũng không tệ lắm.”
Sở Thành nửa tin nửa ngờ, anh cũng cắt một khối bánh lên nếm thử, nháy mắt liền bị tay nghề của chính mình thuyết phục: “Đúng là cũng không tệ lắm.”
“Anh không tin em ư?”
“Quan trọng là em bao dung anh, giống hồi lần đầu tiên anh nấu cho em ăn, rõ ràng là nấu không được ngon, nhưng em lại nói là cũng không tệ lắm.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, “Đối với em mà nói, anh có thể vì em làm những chuyện này, là đã không tệ lắm rồi.”
Sở Thành thở dài, “Cục cưng à, anh cảm thấy em nên đòi hỏi anh nhiều hơn một chút, em cứ săn sóc thế này, sẽ càng khiến anh cảm thấy anh càng phải làm tốt hơn mà thôi.”
“Thế cũng tốt mà, có thể thúc giục anh cố gắng làm tốt hơn.”
Sở Thành bật cười, “Được rồi, anh nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Hai người vừa nói xong liền chuẩn bị dùng bữa, Sở Thành nhìn năm món một canh trước mặt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh bèn hỏi Quý Khinh Chu, “Em muốn mời Liên Cảnh Hành và An Nghi đến ăn sinh nhật với em không? Liên Cảnh Hành cũng biết hôm nay là sinh nhật của em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy bèn đặt đũa xuống nói, “Anh nói với anh ấy sao?”
“Trước đó chúng ta đã thảo luận có nên ghi hình sau sinh nhật của em hay không còn gì, dường như cậu ta vẫn nhớ chuyện đó.”
“Mời hai người đó tới đây ư, được chứ?” Quý Khinh Chu hỏi anh, cậu biết Sở Thành có chút tính chiếm hữu đối với cậu, có đôi khi anh chỉ muốn làm việc hoặc trải qua không gian riêng tư chỉ hai người mà thôi, nếu hỏi cậu có muốn mời Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi hay không, đương nhiên là cậu muốn, thế nhưng cậu không biết Sở Thành có để ý chuyện này hay không.
“Nếu anh để ý, anh đã không chủ động đề xuất chuyện này rồi.” Sở Thành nhìn cậu, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã được sống một cuộc sống vô cùng vui vẻ, tuy trước khi gặp được em, anh chưa từng cảm nhận được tình yêu, nhưng anh cảm nhận được tình thân và tình bạn, bạn bè là một phần luôn không thể thiếu trong cuộc sống của con người chúng ta. Điều anh cảm thấy vui nhất là khi năm ngoái em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẵn sàng xem An Nghi như một người bạn của em mà hỏi mượn sự giúp đỡ, chứ không phải vì chúng ta tách ra, mà cắt đứt liên lạc với An Nghi. Đối với anh mà nói, anh hy vọng cả đời này của em đều được hạnh phúc vui vẻ, tình thân, tình bạn, tình yêu, đây là ba loại tình cảm quan trọng nhất của cả đời người, anh hy vọng em có thể có được cả ba điều đó, hơn nữa còn phải lâu lâu dài dài. Đây mới là lời chúc sinh nhật của anh dành cho em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, bèn vô thức hạ tầm mắt, cậu đi vào thế giới này đã được hai năm rồi, hai năm này, nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, khi đến đây cậu không có bất kỳ thứ gì trong tay, chỉ có một thân nợ nần và một người mẹ bệnh tật của nguyên chủ. Nhưng hai năm sau đó, cũng chính là thời điểm bây giờ, dường như cái gì cậu cũng có, sự nghiệp, tình yêu, tình bạn và cả tình thân đến từ Uông Phương. Tuy cậu vẫn chưa hiểu được vì sao cậu lại có thể đến được thế giới này, và đến trong một tư thái ép buộc không tình nguyện, nhưng dường như hiện tại, cậu có thể sinh sống ở đây rất tốt.
“Vậy anh gọi hai người đó đến đi.” Quý Khinh Chu cười nói, “Ăn sinh nhật mà, phải càng nhiều người thì mới vui chứ, nhưng anh cũng đừng gọi thêm người nào khác nữa, em cũng không quen những người đó lắm.”
“OK, em chờ anh một chút.” Sở Thành nói xong, liền đứng lên ra ngoài.
Quý Khinh Chu nhìn anh rời đi, lại quay đầu nhìn về phía ngọn nến ở trước mặt, cậu chắp tay trước ngực, thầm ước thêm một nguyện vọng, “Tôi hy vọng người mẹ ở thế giới cũ của tôi có thể khỏe mạnh, bình an, vui vẻ sống hết một đời, nếu thế giới đó tôi vẫn đang tồn tại, được vậy thì quá tốt; nhưng nếu thế giới đó không còn tôi nữa, tôi hy vọng mẹ và chú có thể có một đứa con kết tinh tình yêu của hai người, có thể dần dần quên đi tôi, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Cậu nhìn ánh nến trước mặt, trong ánh sáng mơ hồ dường như cậu thấy được hình dáng của mẹ cậu, bà vẫn cười dịu dàng, vẫn tao nhã xinh đẹp như thế, Quý Khinh Chu nhìn quang cảnh mơ hồ trước mặt, bỗng dưng hốc mắt có hơi cay cay.
Không được bao lâu, Sở Thành đã dẫn Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi lại đây, Dư An Nghi vừa bước vào phòng, nhìn thấy hai ngọn nến trắng khắc hoa lãng mạn đang được thắp sáng trên bàn, liền không nhịn được kinh ngạc cảm thán, “Hai người cũng tình thú ghê nha, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đồ, nến ở đâu ra dợ?”
“Là tôi mang.” Sở Thành nói.
Dư An Nghi khiếp sợ, “Anh tri kỷ đến thế sao?”
Sở Thành mỉm cười, “Bằng không em nghĩ tôi là người thế nào?”
Dư An Nghi cảm thấy mình bị mù mất rồi, trải qua biết bao nhiêu năm trời, ấy vậy mà mình lại chẳng hề hay biết Sở Thành lại là một người có thể mang theo ngọn nến lãng mạn bên người cơ đấy.
Liên Cảnh Hành có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều, anh đi đến cạnh bàn, trao túi giấy trong tay qua cho Quý Khinh Chu, “Quà sinh nhật.”
“Anh còn chuẩn bị quà sinh nhật cho em nữa ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói.
====================
Sở Thành bình tĩnh giải thích, “À, sợi dây chuyền này là lúc khi Chu Chu vừa mới tiến vào giới giải trí, tôi đã tặng cho em ấy, khi ấy Chu Chu vẫn còn ngây ngô, nên vì vậy tôi đã tặng một khối ngọc phỉ thúy cho em ấy, hy vọng em ấy sẽ không vì danh lợi mà bị ô nhiễm khi ở trong cái giới này. Sau đó em ấy cảm thấy như bị coi thường, nên cũng tặng lại tôi một cái tương tự như vậy, hy vọng một thương nhân như tôi không bị tiền tài làm cho ô nhiễm.”
Nháy mắt hàng loạt bình luận toàn là những câu “Ha ha ha ha ha ha ha” cùng “Xin hãy dùng tiền để khiến tui ô nhiễm đi”!
Quý Khinh Chu sợ càng nói càng sai, bèn vội vàng nói, “Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi nhé mọi người, mọi người nhớ theo dõi《Thiếu Niên Du Ngoạn》 nha.”
Nói xong, Quý Khinh Chu liền chuẩn bị tắt phát sóng trực tiếp, Sở Thành thấy thế liền vội vàng ngăn cản, “Khoan đã, anh vẫn chưa nói xong mà.”
Quý Khinh Chu khó hiểu nhìn anh, nghĩ thầm anh còn muốn nói cái gì nữa?
Sở Thành nhìn màn hình, anh mỉm cười nói, “Hôm nay là sinh nhật của Chu Chu, nếu đã mở phát sóng trực tiếp rồi, vậy mọi người hãy cùng nói lời chúc mừng sinh nhật đến em ấy nhé.”
Quý Khinh Chu không ngờ điều anh muốn nói lại là câu này, chợt ngây ra.
Rất nhanh các fans đã kịp phản ứng, nháy mắt cả khu bình luận liền bùng nổ, khắp màn hình toàn là những câu chúc phúc, bánh kem cùng với lễ vật. Quý Khinh Chu nhìn các vật phẩm chúc mừng không ngừng xuất hiện trên màn hình, chợt nghĩ đến Sở Thành không chỉ tự nhớ sinh nhật của cậu, mà còn muốn mọi người phải cùng anh chúc phúc cho cậu, trong lúc nhất thời không khỏi có chút cảm động.
Hai người nhàn nhã ăn cơm xong, sau đó mới thong thả đi đến địa điểm ghi hình. Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng rồi, dựa theo sự sắp xếp của tổ chương trình, hôm nay chỉ cần quay đến 4 giờ chiều là xong. Sau thời gian đó, các thành viên đều có quyền tự do hoạt động, nếu thành viên nào có thông cáo cần phải rời đi, cũng có thể rời đi trước.
Cả ngày hôm nay Sở Thành vẫn luôn quanh quẩn mãi một suy nghĩ là làm thế nào để tổ chức sinh nhật cho Quý Khinh Chu ở một thôn nhỏ như thế này, vì vậy mà trong suốt quá trình ghi hình, anh cứ luôn tự dày vò mãi. Cuối cùng cũng vất vả quay xong chương trình, anh cùng Quý Khinh Chu quay về căn nhà nhỏ, Sở Thành mở lời thương lượng, “Chúng ta đi mượn một cái nồi cơm điện đi.”
“Mượn cái này làm gì?” Quý Khinh Chu tò mò.
“Để làm bánh kem cho em.” Sở Thành thành thật nói, “Tuy nơi này không bán bánh sinh nhật, nhưng trong nhà vẫn có trứng gà và bột mì, anh nhớ hình như trên mạng có chỉ dẫn cách làm bánh kem từ trứng gà và bột mì bằng nồi cơm điện đấy.”
“Anh còn biết làm cái này nữa ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói.
Đâu chỉ biết không đâu, anh còn biết chuyển phát nhanh không thể đi vào thôn này được, bằng không anh đã đặt mấy thứ này giao tới từ lâu rồi.
“Được rồi.” Quý Khinh Chu nghĩ, “Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì để làm, đi thôi, chúng ta đi hỏi mượn nồi cơm điện đi.”
Nói là làm, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành liền gõ cửa nhà của một vị đồng hương bên cạnh, chẳng qua các đồng hương nơi đây đều nấu cơm trên bếp củi, nên hỏi mượn mấy nhà cũng không có nhà nào có nồi cơm điện. Sau một hồi loanh quanh hỏi mượn, cuối cùng cũng có một nhà có nồi cơm điện.
“Con gái tôi mua cho tôi đó, nó nói cái này tiện dụng lắm, hai cậu cầm lấy dùng thử đi.” Vị đồng hương sảng khoái cho mượn nồi cơm điện trong nhà mình.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành nói lời cảm ơn, sau đó mang nồi cơm điện về căn nhà nhỏ. Bởi vì đã kết thúc quay hình, cho nên lúc này các camera trong nhà đã được gỡ đi hết, micro trên người cũng được gỡ xuống giao cho tổ chương trình, đồng thời tổ chương trình cũng giao lại điện thoại di động đã giữ cho bọn họ. Sở Thành lấy điện thoại di động ra lên mạng tìm kiếm hướng dẫn cách làm bánh kem, anh nói với Quý Khinh Chu, “Để anh làm cho, em kiểm tra quá trình giúp anh là được.”
“Ừm.” Quý Khinh Chu rất biết nghe lời phải.
Sở Thành mở tủ lạnh ra tìm trứng gà, anh để bên ngoài một lúc cho trứng trở về nhiệt độ bình thường, sau đó mới đập trứng tách lòng trắng và lòng đỏ ra hai cái chén khác nhau. Quý Khinh Chu giúp anh bỏ thêm đường vào chén lòng đỏ, Sở Thành liền cầm đũa lên bắt đầu khuấy.
“Không tệ nha,” Quý Khinh Chu nói, “Cũng ra gì và này nọ lắm.”
“Em đi hái một ít trái cây đi, lát nữa chúng ta sẽ trang trí nó thành bánh trái cây.”
“OK.”
Quý Khinh Chu vừa bước ra cửa, cậu chợt nhớ đến lúc chọn nhà ở, Lưu Tử Đồng có chọn căn nhà có một giàn nho, vì vậy cậu bèn ghé qua nhà Lưu Tử Đồng hỏi xin một vài quả nho, Lưu Tử Đồng rất hào phóng, cô cho cậu cả một nắm nho lớn. Quý Khinh Chu nói lời cảm ơn, sau khi trở về nhà, cậu lại vào sân hái thêm vài quả lê, rửa sạch toàn bộ trái cây sau đó mang vào để ráo trong nhà.
Lúc này Sở Thành đã làm xong bột bánh rồi, nếu bỏ qua những vết bột mì ở trên mặt anh, ắt hẳn nhìn anh cũng ra dáng một vị đầu bếp thực thụ lắm. Quý Khinh Chu lau mặt giúp Sở Thành, Sở Thành liền nhân cơ hội này lại gần hôn cậu một cái, sau đó mới bỏ bột vào nồi cơm điện.
“Để em làm thêm vài món nữa.” Quý Khinh Chu nói.
“Sao có thể để em làm được, để đó anh làm cho.” Sở Thành xung phong nhận việc.
Quý Khinh Chu nghe vậy rất vui vẻ, cậu vừa chỉ dẫn vừa giúp anh rửa rau xắt rau. Chờ đến khi chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ thì đã hơn 6 giờ chiều rồi.
Sở Thành làm lớp bánh không tồi, một màu vàng nâu rực rỡ, anh chọc đũa xuống xem thử, quả nhiên chiếc bánh liền mềm xuống chưa được bao lâu sau đó lại nảy lên. Sở Thành đặt bánh ra chính giữa, sau đó đặt các món ăn xung quanh. Quý Khinh Chu mang các trái cây cậu vừa cắt xong ra, trang trí lên mặt bánh, làm một ổ bánh kem trái cây.
Sở Thành nhìn Quý Khinh Chu xếp từng lớp trái cây lên bánh, bèn nói với cậu, “Chờ anh chút.”
Vừa dứt lời, anh liền mở vali ra, tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm thấy một bộ ngọn nến sinh nhật, dao cắt bánh, dĩa và nĩa ăn bánh kem, không những vậy, còn có cặp nến lãng mạn dùng cho bữa tối nữa.
Quý Khinh Chu nhịn không được buông lời tán thưởng, “Hóa ra anh đã chuẩn bị hết rồi nha.”
“Đúng vậy.”
Sở Thành thắp nến lên, anh tắt đèn, nháy mắt toàn bộ căn nhà liền hòa trong bầu không khí ấm áp lãng mạn.
Quý Khinh Chu rất vui, cậu nhìn ánh nến lập lòe trước mặt, không thể ngăn được khóe môi cứ càng lúc càng giương lên cao.
“Em ước đi, ước xong rồi hãy thổi nến.” Sở Thành dịu dàng nói.
Quý Khinh Chu không nhịn được chụp thêm vài tấm ảnh, lúc này mới buông điện thoại di động xuống. Cậu nhìn bánh kem trái cây vừa mới làm xong đang đặt ở ngay trước mặt, chợt nhớ đến ngày này năm ngoái, tuy vào thời điểm này năm ngoái cậu cũng ở bên cạnh Sở Thành, nhưng tâm thì lại luôn nghĩ đến chuyện phải rời khỏi anh. Khi ấy cậu và Sở Thành cùng nhau đi bơi, cùng trao một nụ hôn sâu ngay tại bể bơi, kế đó đương lúc dùng bữa, Sở Thành mở miệng nói tặng cậu một ngôi nhà.
Lúc ấy, cậu cho rằng, hai người sẽ cứ như vậy mà kết thúc rồi.
“Em hy vọng sinh nhật năm sau, chúng ta vẫn có thể trải qua cùng với nhau.” Quý Khinh Chu nhìn ánh nến, cậu nhẹ nhàng nói.
“Chỉ vậy thôi sao?” Sở Thành cảm thấy điều ước này quá đơn giản rồi, “Em đổi cái khác đi.”
“Vậy, hy vọng mỗi một sinh nhật sau này của em, chúng ta vẫn luôn trải qua cùng với nhau.” Quý Khinh Chu cười nói.
“Vậy cũng quá đơn giản.”
“Thế anh nói xem nên ước gì bây giờ?”
Sở Thành nghĩ, “Hy vọng chúng ta có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày.”
Quý Khinh Chu nhịn không được nở nụ cười, “Vậy cái này đi, hy vọng chúng ta có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày.”
Cậu vừa nói xong, liền thổi tắt ngọn nến, kế đó còn tự vỗ tay thưởng cho chính mình.
Sở Thành giúp cậu cắt một khối bánh đưa sang cho cậu, Quý Khinh Chu cầm nĩa lên xắn thử một miếng, kèm theo lời đánh giá, “Cũng không tệ lắm.”
Sở Thành nửa tin nửa ngờ, anh cũng cắt một khối bánh lên nếm thử, nháy mắt liền bị tay nghề của chính mình thuyết phục: “Đúng là cũng không tệ lắm.”
“Anh không tin em ư?”
“Quan trọng là em bao dung anh, giống hồi lần đầu tiên anh nấu cho em ăn, rõ ràng là nấu không được ngon, nhưng em lại nói là cũng không tệ lắm.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, “Đối với em mà nói, anh có thể vì em làm những chuyện này, là đã không tệ lắm rồi.”
Sở Thành thở dài, “Cục cưng à, anh cảm thấy em nên đòi hỏi anh nhiều hơn một chút, em cứ săn sóc thế này, sẽ càng khiến anh cảm thấy anh càng phải làm tốt hơn mà thôi.”
“Thế cũng tốt mà, có thể thúc giục anh cố gắng làm tốt hơn.”
Sở Thành bật cười, “Được rồi, anh nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Hai người vừa nói xong liền chuẩn bị dùng bữa, Sở Thành nhìn năm món một canh trước mặt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh bèn hỏi Quý Khinh Chu, “Em muốn mời Liên Cảnh Hành và An Nghi đến ăn sinh nhật với em không? Liên Cảnh Hành cũng biết hôm nay là sinh nhật của em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy bèn đặt đũa xuống nói, “Anh nói với anh ấy sao?”
“Trước đó chúng ta đã thảo luận có nên ghi hình sau sinh nhật của em hay không còn gì, dường như cậu ta vẫn nhớ chuyện đó.”
“Mời hai người đó tới đây ư, được chứ?” Quý Khinh Chu hỏi anh, cậu biết Sở Thành có chút tính chiếm hữu đối với cậu, có đôi khi anh chỉ muốn làm việc hoặc trải qua không gian riêng tư chỉ hai người mà thôi, nếu hỏi cậu có muốn mời Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi hay không, đương nhiên là cậu muốn, thế nhưng cậu không biết Sở Thành có để ý chuyện này hay không.
“Nếu anh để ý, anh đã không chủ động đề xuất chuyện này rồi.” Sở Thành nhìn cậu, “Từ nhỏ đến lớn, anh đã được sống một cuộc sống vô cùng vui vẻ, tuy trước khi gặp được em, anh chưa từng cảm nhận được tình yêu, nhưng anh cảm nhận được tình thân và tình bạn, bạn bè là một phần luôn không thể thiếu trong cuộc sống của con người chúng ta. Điều anh cảm thấy vui nhất là khi năm ngoái em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sẵn sàng xem An Nghi như một người bạn của em mà hỏi mượn sự giúp đỡ, chứ không phải vì chúng ta tách ra, mà cắt đứt liên lạc với An Nghi. Đối với anh mà nói, anh hy vọng cả đời này của em đều được hạnh phúc vui vẻ, tình thân, tình bạn, tình yêu, đây là ba loại tình cảm quan trọng nhất của cả đời người, anh hy vọng em có thể có được cả ba điều đó, hơn nữa còn phải lâu lâu dài dài. Đây mới là lời chúc sinh nhật của anh dành cho em.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, bèn vô thức hạ tầm mắt, cậu đi vào thế giới này đã được hai năm rồi, hai năm này, nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, khi đến đây cậu không có bất kỳ thứ gì trong tay, chỉ có một thân nợ nần và một người mẹ bệnh tật của nguyên chủ. Nhưng hai năm sau đó, cũng chính là thời điểm bây giờ, dường như cái gì cậu cũng có, sự nghiệp, tình yêu, tình bạn và cả tình thân đến từ Uông Phương. Tuy cậu vẫn chưa hiểu được vì sao cậu lại có thể đến được thế giới này, và đến trong một tư thái ép buộc không tình nguyện, nhưng dường như hiện tại, cậu có thể sinh sống ở đây rất tốt.
“Vậy anh gọi hai người đó đến đi.” Quý Khinh Chu cười nói, “Ăn sinh nhật mà, phải càng nhiều người thì mới vui chứ, nhưng anh cũng đừng gọi thêm người nào khác nữa, em cũng không quen những người đó lắm.”
“OK, em chờ anh một chút.” Sở Thành nói xong, liền đứng lên ra ngoài.
Quý Khinh Chu nhìn anh rời đi, lại quay đầu nhìn về phía ngọn nến ở trước mặt, cậu chắp tay trước ngực, thầm ước thêm một nguyện vọng, “Tôi hy vọng người mẹ ở thế giới cũ của tôi có thể khỏe mạnh, bình an, vui vẻ sống hết một đời, nếu thế giới đó tôi vẫn đang tồn tại, được vậy thì quá tốt; nhưng nếu thế giới đó không còn tôi nữa, tôi hy vọng mẹ và chú có thể có một đứa con kết tinh tình yêu của hai người, có thể dần dần quên đi tôi, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Cậu nhìn ánh nến trước mặt, trong ánh sáng mơ hồ dường như cậu thấy được hình dáng của mẹ cậu, bà vẫn cười dịu dàng, vẫn tao nhã xinh đẹp như thế, Quý Khinh Chu nhìn quang cảnh mơ hồ trước mặt, bỗng dưng hốc mắt có hơi cay cay.
Không được bao lâu, Sở Thành đã dẫn Liên Cảnh Hành cùng Dư An Nghi lại đây, Dư An Nghi vừa bước vào phòng, nhìn thấy hai ngọn nến trắng khắc hoa lãng mạn đang được thắp sáng trên bàn, liền không nhịn được kinh ngạc cảm thán, “Hai người cũng tình thú ghê nha, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đồ, nến ở đâu ra dợ?”
“Là tôi mang.” Sở Thành nói.
Dư An Nghi khiếp sợ, “Anh tri kỷ đến thế sao?”
Sở Thành mỉm cười, “Bằng không em nghĩ tôi là người thế nào?”
Dư An Nghi cảm thấy mình bị mù mất rồi, trải qua biết bao nhiêu năm trời, ấy vậy mà mình lại chẳng hề hay biết Sở Thành lại là một người có thể mang theo ngọn nến lãng mạn bên người cơ đấy.
Liên Cảnh Hành có vẻ bình tĩnh hơn cô nhiều, anh đi đến cạnh bàn, trao túi giấy trong tay qua cho Quý Khinh Chu, “Quà sinh nhật.”
“Anh còn chuẩn bị quà sinh nhật cho em nữa ư?” Quý Khinh Chu kinh ngạc nói.
====================
Danh sách chương