Sau khi hai người chia tay, Tiêu Dư An ung dung chậm rãi đi về hướng nhà gỗ, trên đường về thuận tiện hái thêm chút quả dại, nào biết thời tiết không tốt, đột nhiên trở nên âm u, bắt đầu mưa. Trong núi sâu cây cối rậm rạp nên chưa phát hiện là đã mưa lớn, Tiêu Dư An lười chẳng muốn chạy, tiện tay hái miếng lá chuối đội lên đầu rồi đi về nhà gỗ.

Mắt thấy chỉ còn cách nhà gỗ rất gần, Tiêu Dư An đột nhiên dừng bước.

Hắn trông thấy Yến Hà Thanh đang đứng bên ngoài nhà gỗ.

Mưa rơi nặng hạt, gió thổi bay vạt áo, Yến Hà Thanh không che chắn gì đứng bên ngoài phòng, không biết là đã đứng bao lâu, cả bộ áo trắng đều đã ướt nhẹp, nước mưa từ tóc cùng sườn mặt hắn chảy xuống rơi vào hố nước khiến mặt nước nổi lên từng điểm sóng.

Tiêu Dư An nhìn thấy hắn một tay chắp sau lưng, hai mắt nhìn về hướng mình đã rời đi, tựa như nhìn thấy lại tựa như không phải, nước mưa làm đôi mắt kia trở nên mông lung, cũng khiến thân ảnh Yến Hà Thanh trở nên mơ hồ, giữa mênh mông mịt mờ, phảng phất nhìn không rõ.

Đầu tiên Tiêu Dư An khẽ giật mình, sau đó ăn một quả đỏ, vội vàng chạy tới kéo hắn: “Ngươi sao… công tử, sao lại đứng ở đây? Trời mưa rồi, mau vào phòng.”

Giọng nói của Yến Hà Thanh khàn khàn, hơn nửa ngày mới khẽ nói: “Ta tưởng là… tưởng là ngươi lại rời đi.”

Tiêu Dư An kéo người vào trong nhà gỗ, khó hiểu hỏi: “Lại? Ý ngươi là bình thường ta vẫn lên núi hái thuốc ấy hả? Nhưng chẳng phải mỗi lần ta đều trở về đó sao? Tội gì lại ra bên ngoài đội mưa chờ chứ, trên người ngươi còn có vết thương, đừng để bị ướt làm cho nặng hơn.”

Một lúc lâu Yến Hà Thanh vẫn không trả lời, chờ đến khi Tiêu Dư An nhóm một đống lửa ở giữa phòng rồi mới lại mở miệng: “Vừa nãy… ta nghe thấy ngươi đi cùng người khác.”

“A?” – Tiêu Dư An đang cởi áo ngoài bị mưa làm ướt, không kịp phản ứng, đến khi não nhảy số rồi thì không khỏi chửi thề một tiếng.

Yến Hà Thanh nghe được giọng của Trương Bạch Thuật? Dù sao thì đối với Yến Hà Thanh, hiện tại mình đang là Lâm Tham Linh, nếu muốn diễn được mấy màn tình cảm thì vẫn nên tranh thủ thời gian giải thích cho rõ ràng thì hơn.

Tiêu Dư An nói: “Công tử đừng hiểu lầm, đó là sư huynh của ta, hắn lên núi hái thuốc thì trùng hợp đụng phải chúng ta, công tử mau thay quần áo đi, đừng mặc đồ ướt.”

Yến Hà Thanh cụp mắt, khẽ ừ, bộ dáng vẫn có vẻ mất mát như cũ, để mặc cho Tiêu Dư An giúp mình cởi áo ngoài ra, không tiếp tục lên tiếng.

Trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một tiếng.

Nhìn bộ dáng này của Yến Hà Thanh, khả năng là đối với Lâm Tham Linh do mình giả dạng thành động tình, muốn đem nàng thu vào hậu cung rồi. Nhưng mà, Yến ca, tà mị cuồng quyến của ngươi đâu? Mặc dù ngươi không phải bá đạo tổng tài, nhưng mà cũng được coi là cùng một loại hình như thế, bá đạo tổng tài ăn giấm chẳng lẽ không phải là đè xuống cưỡng hôn, cưỡng hôn xong thì đe dọa, kiểu như, ngươi mà còn đến gần nam nhân kia ta nhất định sẽ đánh gãy chân hắn, các thứ các thứ sao?

Ngươi đừng có mất mát như thế chứ! Ngươi lại còn đứng dưới mưa đợi người! Loại thiết lập của ngươi là bá đạo tổng tài, không phải nam hai khổ tình đâu Yến ca!! Nhìn bộ dáng này của ngươi lương tâm ta không yên nổi á á!

Ngoài phòng mưa to, từng hạt từng hạt rơi trên mặt đất, trong phòng hai người mỗi người mang một tâm sự riêng, nhất thời trở nên trầm mặc. Sau khi Tiêu Dư An giúp Yến Hà Thanh cởi xong áo ngoài thì cầm đến bên cạnh đống lửa hong khô, nghĩ đến việc áo trong Yến Hà Thanh cũng bị ướt, quay đầu đi đến gần muốn cho hắn dựa vào để cơ thể ấm hơn chút.

Ai ngờ Yến Hà Thanh cũng lại trùng hợp dịch về bên này, Tiêu Dư An vừa mới quay lại đã đụng phải người Yến Hà Thanh.

Củi khô cháy hừng hực trong đống lửa phát ra nhưng âm thanh lách tách rất nhỏ, trong phong lại lập tức lâm vào im lặng.

Tiêu Dư An vẫn duy trì tư thế nhào vào lòng Yến Hà Thanh, nháy mắt mấy cái, phát hiện môi của mình đang dán vào khuôn mặt vì nước mưa chưa khô mà trở nên lạnh lẽo vô cùng kia.

Ánh lửa nóng rực nhảy nhót trong đôi mắt đang chậm rãi trợn to của Yến Hà Thanh, đất trời lặng im, chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt.

Tiêu Dư An vốn định cấp tốc lui lại nói xin lỗi, nhưng một giây sau hắn đã bị Yến Hà Thanh kéo lấy cổ tay đè xuống mặt đất, y phục nửa ướt nửa khô của hai người dán lại thành một khối, bị nhiệt độ cơ thể làm cho dần ấm lên. Tiêu Dư An còn chưa kịp phản ứng đã bị Yến Hà Thanh mạnh mẽ hôn môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện