Yến ca, không phải ngươi bị mù sao! Sao tìm chỗ chuẩn thế, này là do vầng sáng tán gái của nhân vật chính chiếu rọi hả!

Mà sao lại đột nhiên chuyển từ nam hai khổ tình thành bá đạo tổng tài vậy?!

Ngươi có thể cầm một cái kịch bản từ đầu đến cuối được không, cứ nhảy số liên tục thế này, ta không biết phải làm sao đối diễn hết đó!

Tiêu Dư An vô thức vươn tay đẩy Yến Hà Thanh, nhưng càng đẩy ra thì người kia lại càng áp sát lại.

Đã nói là phải đi cho hết kịch bản trong nguyên tác rồi, giờ mà đẩy người ra sợ là sẽ phải bỏ dở giữa chừng, vả lại nếu như không đi theo kịch bản lỡ như lại xuất hiện chuyện vết thương bị nứt ra như lần trước thì nguy to.

Cảm thấy Tiêu Dư An không khước từ, đôi mắt Yến Hà Thanh trở nên đen tối thâm trầm, đưa tay vòng lấy eo Tiêu Dư An, từ từ nhắm hai mắt, không chút lưu tình cạy mở môi răng hắn.

Tiêu Dư An còn đang lo lắng, không biết tiếp xúc thân mật thế này thì có bị Yến Hà Thanh phát hiện ra thân thể này của mình không phải là nữ tử hay không.

Nhưng rất nhanh hắn đã không còn lo lắng được nữa.

Bởi vì hắn không có cách nào suy nghĩ tiếp.

Nụ hôn của Yến Hà Thanh cực sâu, đầu lưỡi làm càn quấn lấy lưỡi hắn, có lẽ là do lúc nãy bị dính mưa, môi Yến Hà Thanh lạnh như băng, nhưng mà chút lạnh lẽo này rất nhanh đã vì môi lưỡi cọ sát mà trở nên ấm nóng. Ấm áp xâm chiếm lấy từng ngóc ngách trong miệng Tiêu Dư An, đầu lưỡi quấn quanh khiến toàn thân hắn dâng lên một loại cảm giác tê dại kỳ quái. Theo bản năng hắn muốn tránh né, lại bị Yến Hà Thanh một mực đè trên mặt đất, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận nụ hôn này.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều là bộ dáng thở hồng hộc.

Tiêu Dư An bị hôn đến mức nước mắt đều trào ra, thở phì phò nằm trên mặt đất, hai cánh tay che mắt, không có mặt mũi nào mà nhìn Yến Hà Thanh.

Hắn thực sự rất muốn nhảy vào đống lửa thiêu chết chính mình.

Thân thể Tiêu Dư An di chuyển hướng đống lửa bò tới, bò được hai bước thì cảm thấy mình không nên trốn tránh hiện thực, thế là lại trở về.

Đã không thể trốn tránh hiện thực, vậy thì phải tranh thủ thời gian mà nghĩ ra câu trả lời.

Cũng may dục vọng cầu sinh khiến cho tư duy Tiêu Dư An nhanh nhẹn, trí nhớ cũng vượt trội hơn.

Hắn nhớ tới đoạn Lâm Tham Linh cùng Yến Hà Thanh định tình trong nguyên tác, so ra thì cũng không khác tình hình hiện tại cho lắm, lập tức quyết định học theo đó mà ứng dụng.

Tiêu Dư An ho nhẹ hai tiếng, muốn đem mình từ trong nụ hôn sâu kia kéo về, giọng nói nghe không quá giả tạo: “Công tử, có phải ngươi đã hiểu lầm gì rồi không? Mới nãy ta chỉ không cẩn thận chạm vào ngươi, ngươi vì sao lại hôn ta?”

Trong chớp mắt thân thể Yến Hà Thanh cứng đờ, cánh tay đang ôm lấy Tiêu Dư An muốn thu về cũng không được, mà không thu về cũng không được, khuôn mặt luôn lãnh đạm tỉnh táo vậy mà lại xuất hiện một tia hoảng sợ, hắn hàm hồ lẩm bẩm vài tiếng, hai tay khẽ run, muốn chống người mình dậy.

Tiêu Dư An có chút nhìn không nổi, hắn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay đang muốn thu về của Yến Hà Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Công tử, ngươi hôn ta, là vì thích ta sao?”

Thanh âm của Tiêu Dư An rất nhẹ, trong nhà gỗ lại cực kỳ yên tĩnh, một khi trầm mặc, cũng chỉ còn thừa lại thanh âm củi khô cháy lách tách.

Ánh lửa vô thanh vô tức nhảy nhớt trên gương mặt hai người.

Yến Hà Thanh nhớ tới lúc mình sắp chết, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao lại mơ thấy cảnh bị tiên đế Bắc quốc đạp xuống vũng bùn tanh hôi.

Hắn không giãy dụa, không chửi mắng, mặc cho mình trầm luân xuống đó.

Đột nhiên có người nắm lấy tay hắn, đem hắn kéo về một nơi sạch sẽ sáng sủa.

Yến Hà Thanh ngẩng đầu, trông thấy Tiêu Dư An đang cười với hắn.

Nụ cười ấy, là kiếp của Yến Hà Thanh, là nghiệp của hắn, là nghiệt, là lao tù giam giữ hắn, là mối tình thâm không thọ.

Mà đó cũng là sự can đảm cùng không hối hận của hắn.

Một lần nữa, Yến Hà Thanh kéo Tiêu Dư An vào trong ngực, lồng ngực hai người chạm nhau, chẳng biết là tiếng tim của ai đang đập như nổi trống, có một luồng hơi ấm phất ở bên tai Tiêu Dư An, Tiêu Dư An cảm thấy ngứa, vô thức muốn tránh, lại nghe thấy Yến Hà Thanh ở bên tai hắn thấp giọng thì thầm: “Tâm ta duyệt ngươi.”*

(*Tâm ta duyệt ngươi: Chữ “tâm” là “tim” là “Tấm lòng”. Chữ “Duyệt” trong câu này nghĩa là “yêu thích, ái mộ”, dịch trắng ra thì là “Lòng ta yêu thích ngươi”:v nghe cứ củ chuối thế nào ấy, nên mình để nguyên nhé.)

Trái tim Tiêu Dư An giống như đột nhiên bị người nắm lấy, huyết dịch khắp toàn thân đều chảy trở về, lúc nóng lúc lạnh, không có chỗ nào bình thường.

Cho dù biết câu nói này Yến Hà Thanh không phải nói với mình, chỉ là nói với Lâm Tham Linh mà mình đang giả dạng mà nói, nhưng đột nhiên quả quyết cho thấy tâm ý như vậy vẫn khiến Tiêu Dư An trong chớp mắt trở nên luống cuống.

Tiêu Dư An muốn tiếp tục nói những lời Lâm Tham Linh sẽ nói trong nguyên tác ra, nhưng nào biết khi vừa mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình đều đang run rẩy, hắn hoãn lại hồi lâu mới bình ổn tâm thần, hắn nói: “Công tử, bây giờ ngươi không nhìn thấy mới nói như vậy, chờ đến khi mắt ngươi khỏi hẳn rồi, chờ ngươi có thể nhìn thấy, nếu thấy được hình dạng xấu xí của ta, lỡ như ngươi không thích tướng mạo của ta, lỡ như…”

Lỡ như ngươi phát hiện ra ta là người ngươi hận, khi đó, ngươi sẽ còn cảm thấy yêu thích ta sao? Tiêu Dư An không dám nhìn Yến Hà Thanh, cho nên hắn không thấy được thâm tình, si niệm, ẩn nhẫn chớp mắt hiện lên trong đôi con ngươi kia, hắn chỉ nghe thấy Yến Hà Thanh nói.

“Sẽ.”

Lại sau đó nữa, tất cả thanh âm của Tiêu Dư An đều bị Yến Hà Thanh một lần nữa chặn trở về trong miệng.

Không giống như nụ hôn trước đó, nụ hôn này cực kỳ dịu dàng, giống như trăng trong nước, trên mặt hồ, ánh nước mênh mông, chạm vào một cái liền lăn tăn gợn sóng.

Hôn xong, Yến Hà Thanh nắm thật chặt lất cổ tay Tiêu Dư An, tựa như chỉ cần buông tay ra thôi sẽ không còn gặp được nữa, giọng nói của Yến Hà Thanh vẫn còn hơi run, mang theo sợ hãi như chờ phán quyết, nói: “Vậy ngươi… ngươi…ta đối với ngươi là như thế nào?”

Khó có được thời khắc thế này, Tiêu Dư An vẫn bình tĩnh như cũ, dự định tiếp tục đọc lời thoại trong nguyên tác, nếu như tác giả nguyên tác mà biết, chỉ sợ là sẽ viết một bài văn cảm động tưởng thưởng hắn.

Thế là Lâm Tham Linh quýnh lên, nói ra một chữ thần kỳ.

Hiện tại chữ này vừa đến bên miệng Tiêu Dư An thì lại bị nuốt trở về, không thể nhả ra nổi.

Mẹ nhà nó, hắn hình như lại đang tự hố mình rồi!!!

Nội tâm Tiêu Dư An hiện tại đang giãy dụa, đang run rẩy, thế nhưng vất vả lắm mới đi được đến đoạn này như trong nguyên tác, ôm cũng ôm rồi, hôn thì cũng hôn rồi, hiện tại muốn để toàn bộ cố gắng của Tiêu Dư An đều vì chữ đó đó mà tiêu tan sao, hắn không làm được!!

Thế là Tiêu Dư An hít sâu một hơi, quả thật là không ngại bất cứ giá nào, hắn gọi: “Tướng… tướng công.”

Yến Hà Thanh: “…”

Tiêu Dư An: “…”

Tiêu Dư An nghiêng đầu nhìn thoáng qua đống lửa, trong lòng thầm nghĩ đống lửa này có thể thiêu chết mình hay không, tốt nhất là thiêu đến mức cả cặn cũng không còn luôn cho rồi đi.

“Phụt—-“

Đột nhiên một tiếng cười khẽ đánh vỡ sự yên lặng trong nhà gỗ, Tiêu Dư An chẳng hiểu ra làm sau quay đầu nhìn lại, trông thấy khóe miệng Yến Hà Thanh nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt có ánh lửa nhảy nhót, vẽ thành một bức tranh long phượng.

Tiêu Dư An chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của Yến Hà Thanh, giờ phút này không khỏi kinh ngạc mà trừng lớn mắt.

Yến Hà Thanh khẽ đáp: “Ừm.”

Cuối cùng, dường như cảm thấy không đủ, lại cong khóe miệng, nhẹ giọng gọi: “Nương tử.”

Tiêu Dư An: “…A…A hả?” – Thật là muốn hát tình ca? Nhìn xem pháo hoa rực rỡ…?

Yến Hà Thanh đầu tiên là sững sờ, sau đó lại gần khẽ bật cười.

Tiêu Dư An: “…”

Mẹ nhà nó, hắn, hắn, hắn, hắn đỏ mặt!!!

Lấy lửa thiêu chết hắn luôn đi!!!

Cho sấm sét bổ xuống đánh chết hai người bọn họ luôn đi!!!

Bên ngoài nhà gỗ đột nhiên có một tia sét lóe sáng, sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Tiêu Dư An: “…”

Mẹ nó chứ, nói bậy thôi!!! Đừng có đánh, đừng có đánh thật!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện