Công chúa Tây Thục Tiêu Bình Dương
Trán Tiêu Dư An lúc này đang đổ máu, bờ môi trắng bệch, trên người chỉ mặc một bộ trung y đơn bạc, cả người toàn là vết trầy xước, hơi động một chút đã đau, cho dù là đẹp hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là bộ dáng thảm không nỡ nhìn.
Vậy là trước đó mình đã chết rồi? Sau đó lại trọng sinh? Trọng sinh vào trên người vị Tiêu vương gia của Tây Thục quốc trước kia? Vậy bây giờ cách thời gian mình chết đã bao lâu? Hiện tại vì sao hắn lại ở Nam Yến quốc? Quá nhiều vấn đề theo nhau mà tới, Tiêu Dư An che trán, có chút không biết phải làm sao, cứ quỳ nguyên tại đó, thân thể hơi hơi phát run, cũng không biết do đau hay lạnh, hoặc là cả hai cũng nên. Thị nữ vừa rồi khuyên hắn trở về chạy chậm tới, cầm một cái áo khoác choàng lên người Tiêu Dư An: “Tiêu quận vương, nô tỳ đưa ngài về tẩm điện.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, được thị nữ đỡ đứng dậy.
Tiêu Dư An tạm ở tại tẩm điện phía tây hoàng cung, nơi này thường xuyên được dùng để mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cũng chính là nơi các sứ thần từ bên ngoài ở lại. Thị nữ đi thái y điện lấy thuốc trị thương cho Tiêu Dư An, giúp hắn băng bó vết thương trên trán. Tiêu Dư An lục lọi khắp nơi, cuối cùng tìm được một bản nhật ký viết tay của nguyên chủ, Tiêu Dư An kết hợp nội dung trong bản nhật ký với những gì thị nữ kể, rất nhanh đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện.
Ba năm trước đây, Tây Thục quốc bắt đầu lâm vào trạng thái chính quyền bị cát cứ. Đầu tiên là hoàng đế Tây Thục quốc băng hà, trong nhất thời hoàng vị của Tây Thục không có người kế thừa, Tây Thục quốc lại là một quốc gia theo nữ quyền cho nên công chúa và hoàng tử đều có thể tham gia tranh đoạt tước vị. Quan hệ trong cung đình vô cùng phức tạp nhưng lại không có ai giống Tiêu Bình Dương có thể ôm được đại quyền, trong quá trình nội đấu đã để lại không ít tai hại.
Lúc này, Tây Thục quốc lại vừa gặp phải thiên tai, bách tính khởi nghĩa, man di xâm lấn, toàn bộ rối loạn, một quốc gia vốn luôn ổn định, cứ thế lâm vào tình trạng nhiễu loạn.
Chỉ trong ba năm, hoàng vị của Tây Thục quốc từ một thứ chạm tay vào có thể bỏng biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, những kẻ nội đấu tranh đoạt hoàng vị người chết kẻ bị thương. Tiêu vương gia vốn là một người không thích tranh quyền đoạt vị, luôn hướng tới cuộc sống tự do tự tại, nhưng hiện tại quốc gia đang lâm vào thời khắc tồn vong, Tiêu vương gia không còn biện pháp nào khác đành phải một mình nhận lấy gánh nặng.
Ai ngờ nỗi lo trong lúc này còn chưa giải quyết xong, tai họa từ bên ngoài lại đến.
Sau khi Nam Yến quốc thống nhất ba nước, bắt đầu nhìn chằm chằm Tây Thục quốc. Từ khi Tây Thục quốc lâm vào sa sút đến nay, quốc thổ cũng bị man di bốn phía phân liệt, muốn đối nghịch với Nam Yến quốc căn bản chính là lấy trứng chọi đá.
Tiêu vương gia vì để bảo toàn Tây Thục quốc, tự phế bỏ “vương” đổi thành “công”, giảm đi địa vị của mình để lấy lòng, biểu thị rằng mỗi năm đều nguyện ý triều cống cho Nam Yến quốc, chỉ cầu có thể bảo toàn quốc thổ, không bị lấy đi xưng hào Tây Thục quốc.
Nào biết Yến Hà Thanh lại không thèm để ý đến chuyện này, tuyên bố rõ ràng rằng mình muốn là thiên hạ chứ không phải nước phụ thuộc, Tiêu vương gia không còn cách nào khác, đành phải tự mình ngàn dặm xa xôi đi đến Nam Yến quốc cúi đầu xưng thần, mong rằng có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.
Thời điểm Tiêu vương gia đến Nam Yến quốc đã cách thời gian ám sát một năm, Yến Hà Thanh sau khi nghe được tên của Tiêu vương gia, cực độ vội vàng muốn gặp mặt Tiêu vương gia, sau khi gặp rồi lại lạnh mặt rời đi.
Tiêu vương gia dùng hết tất cả thủ đoạn lấy lòng, nhưng vẫn không thể thu hút được ánh mắt của Yến Hà Thanh chứ đừng nói chi là khiến Yến Hà Thanh bỏ đi ý nghĩ muốn suất binh. Lâm vào đường cùng, Tiêu vương gia tìm được một người, dưới sự trợ giúp của người kia, đêm hôm khuya khoắt tiến vào tẩm cung của Yến Hà Thanh, muốn hạ dược Yến Hà Thanh, ý đồ muốn thông qua việc có một đêm vui sướng mà cầu một con đường sống cho Tây Thục quốc.
Nhưng sau khi Tiêu vương gia hạ dược Yến Hà Thanh xong, cảm thấy mình cực kỳ trơ trẽn mất thể diện, giống hệt với tiểu quan trong kỹ viện, phải dùng đến thân thể để đổi lấy lợi ích. Chỉ trong chớp mắt đó, phòng tuyến cuối cùng kiềm chế vị hoàng đế này nhiều năm tan vỡ, khiến hắn nổi lên suy nghĩ muốn tự sát, trong lúc xúc động đã uống thuốc độc.
Lại sau đó nữa, Tiêu tổng tài tỉnh lại.
Tiêu Dư An đóng bản nhật ký lại, lắc đầu, mười phần cảm khái, thở dài thấp giọng nói: “Vất vả rồi.”
Cũng không biết cái vị lén trợ giúp Tiêu vương gia được nhắc đến trong bản nhật ký kia là ai? Thế mà lại có thể để Tiêu vương gia nửa đêm đột nhập được vào tẩm cũng của Yến Hà Thanh, chắc hẳn phải là người quyền cao chức trọng, rất được tín nhiệm.
Thế mà đã qua một năm, thời gian một năm này, nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, không biết Yến Hà Thanh vượt qua như thế nào.
Tiêu Dư An lấy bút mực giấy nghiên ra, tự mình rót nước mài mực, lật trang cuối của bản nhật ký kia ra viết lên hai chữ “ghi hận” thật to.
Ghi hận, hành vi bạc lực gia đình, lại còn bắt hắn không được gọi là Yến ca, được, không gọi, cũng không thèm gọi nữa, mẹ nó, hắn mà còn gọi một câu Yến ca nữa thì hắn chính là chó con!
Tiêu Dư An hùng hùng hổ hổ đóng bản nhật ký lại, một lát sau lại yên lặng mở ra, ở sau cái câu không thèm gọi kia thêm vào một chữ “gâu”.
—
Soup: Lụm liêm sỉ lên anh ơi.
Danh sách chương