“Tiêu quận vương, nô tỳ giúp ngài rửa sạch vết thương, có thể sẽ hơi đau, ngài cố nhịn, nô tỳ sẽ cố gắng làm nhẹ nhẹ một chút.” – Thị nữ bên cạnh dịu dàng nói, cẩn thận từng tí một giúp Tiêu Dư An băng bó vết thương trên trán.
Trước đó Tiêu Dư An cứ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ một lòng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, đầu óc mê muội, lúc này tinh thần đã ổn định lại mới phát giác thị nữ này vẫn luôn giúp đỡ mình.
Tiêu Dư An vừa ngẩng đầu lên muốn nói cám ơn, lúc nhìn thấy mặt thị nữ thì sững sờ ngây ra tại chỗ.
Thị nữ kia vẫn chưa phát hiện ánh mắt Tiêu Dư An có chỗ nào không đúng, cẩn thận giúp hắn bôi thuốc: “Tiêu quận vương, trên người ngài bị trầy xước, phải dùng nước ấm lau rửa mới được, nô tỳ đi…”
Tiêu Dư An đột ngột ngắt lời nàng, gấp gáp hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thị nữ hơi sững sờ, đáp: “Ta… không không, nô tỳ tên là Thiêm, Thiêm Hương.”
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải ngươi có một tỷ tỷ không?”
Thiêm Hương lăng lăng gật đầu: “Sao Tiêu quận vương lại biết? Nô tỳ có một tỷ tỷ, tên là Hồng Tụ.”
Nào biết Thiêm Hương vừa dứt lời, Tiêu Dư An thế mà hết khóc lại cười, khiến nàng bị dọa, cho rằng mình đã nói sai, muốn quỳ xuống xin lỗi. Tiêu Dư An vội vội vàng vàng ngăn nàng lại, thuận tay kéo ghế tới, để nàng ngồi xuống: “Sao ngươi lại vào cung làm thị nữ?”
Lúc trước, sau khi Hồng Tụ chết, mình chẳng những hậu táng nàng, còn ban thưởng trăm lượng hoàng kim cho đệ đệ cùng muội muội của nàng, để bọn họ thành gia lập nghiệp, cho dù Bắc quốc có bị diệt, Thiêm Hương cũng không thể lưu lạc đến độ phải vào cung làm nô tỳ.
Mặc dù không biết vì sao Tiêu quận vương lại tò mò về thân thế của mình, nhưng Thiêm Hương vẫn thành thật trả lời: “Hồi Tiêu quận vương, thuở nhỏ nô tỳ đã không cha không mẹ, cùng tỷ tỷ và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm trước tỷ tỷ xảy ra chuyện, ta và đệ đệ dựa vào mấy vật phẩm nhỏ làm thủ công kiếm sống. Sau đó Bắc quốc bị diệt, rung chuyển một phen, không còn ai cảm thấy hứng thú với những vật thủ công đó nữa, đệ đệ cũng đã đến tuổi thành thân, nô tỳ không còn cách nào khác, thử tiến cung, được người chọn trúng.”
Lông mày Tiêu Dư An nhíu lại thật chặt: “Sau khi tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện, chẳng phải trong cung có phải người đến thăm hỏi các ngươi đó sao?”
Thiêm Hương gật gật đầu: “Có người đến thăm hỏi ta cùng đệ đệ, còn đưa ban thưởng của hoàng thượng.”
Tiêu Dư An hỏi: “Bao nhiêu?”
Thiêm Hương chớp chớp mắt mấy cái nói: “Thật nhiều, thật nhiều! Là cả một lượng hoàng kim đó!”
Tiêu Dư An: “…Một lượng?”
Thiêm Hương nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Dư An: “…Fuck.”
Đệt mợ nó! Chắc cú là bị đám tham quan đi thăm hỏi ăn chặn hết rồi!
Tiêu Dư An tức giận đến nổi trận lôi đình, Thiêm Hương thấy dáng vẻ Tiêu Dư An âm tình bất định như thế, cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng vốn là cung nữ hèn mọn nhất trong cung, những việc nặng nhọc bẩn thỉu nhất đều đến tay, ngày hôm trước được phái tới hầu hạ vị Tiêu quận vương này, nghe các tỷ tỷ khác trong cung nói, những quận vương từ bên ngoài tới này tính tình đa số đều không tốt, động một chút là có thể đánh chửi nô tỳ, nhắc nàng phải chú ý lời nói.
Thiêm Hương đứng ngồi không yên, bản thân không biết phải làm thế nào cho phải, lại nhìn thấy Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, lục tung đồ đạc. Dù sao thì lúc trước hắn cũng là quân vương một nước, về sau dù có chút chuyện mà trở nên nghèo túng, lục lọi một chút cũng có thể lôi ra được một đống vàng bạc châu báu.
Tiêu Dư An đem những vật mình tìm được toàn bộ đều đưa cho Thiêm Hương, nói: “Những thứ này ngươi cầm trước đi, còn chín mươi chín lượng hoàng kim, ta nhất định sẽ tìm đủ số đưa cho ngươi.”
Thiêm Hương lắp lắp hỏi: “Chín mươi chín, hoàng, hoàng, hoàng kim?”
Tiêu Dư An khẳng định gật đầu.
Mình thân là một bá đạo tổng tài! Nói cho một trăm lượng hoàng kim, thì chính là một trăm lượng hoàng kim! Một lượng cũng không thể thiếu!
Mà hiện tại, trong giờ phút này, làm một nữ tử gặp gỡ bá đạo tổng tài, Thiêm Hương nhìn vàng bạc châu báu trong tay mình, trong đầu chỉ tràn đầy một suy nghĩ.
Tiêu rồi, buổi sáng Tiêu quận vương bị hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, sau khi bị kích thích, đầu óc không được bình thường, phải làm sao bây giờ? Đầu xuân, cành lá đâm chồi nảy lộc, chút khí lạnh còn chưa chịu tiêu tan.
Bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, một nam tử đang không ngừng tranh luận với thị vệ: “Để ta vào gặp hoàng thượng của các ngươi một chút! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!”
“Tiêu quận vương, hoàng thượng đã ngủ rồi, xin đừng lớn tiếng huyên náo, mời về đi.” – Khuôn mặt thị vệ gác cửa lạnh lùng, cầm vỏ kiếm, vô tình đuổi người.
“Đại huynh đệ à, bây giờ mới là giờ Dậu*!!! Mặt trời còn treo trên đỉnh núi đó, giờ này mà ngủ cái khỉ gì chứ!”
(*Giờ Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối.)
Thị vệ thâm trầm nói: “Mặc dù mới là giờ Dậu, nhưng hoàng thượng tự có suy tính của riêng ngài.”
Tiêu Dư An: “…”
Một thị vệ khác nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Tiêu quận vương, ngài đừng làm khó chúng ta, sau khi xảy ra chuyện lần trước, hoàng thượng dưới cơn nóng giận đã đem toàn bộ thị vệ phụ trách tẩm cung cách chức hết. Gần đây tâm tình của hoàng thượng cũng không tốt, Tiêu quận vương ngươi làm gì phải đi chọc giận hoàng thượng kia chứ.”
Thị vệ nói chuyện ẩn ý, nhưng Tiêu Dư An lại hiểu rõ chuyện lần trước chính là chuyện Tiêu vương gia lén lút tiến vào tẩm cung của hoàng thượng, hạ dược.
Yến Hà Thanh vốn định đem Tiêu vương gia đuổi về Tây Thục quốc, nhưng đám đại thần lại khuyên can, nói Tiêu vương gia đến là để xưng thần, vẫn là quân vương của Tây Thục quốc, cứ thế mà đuổi người đi thì không hợp với lễ nghi quy củ. Sau khi Yến Hà Thanh cân nhắc giữa lợi và hại, không đuổi người nữa, nhưng lại không muốn gặp Tiêu Dư An.
Trong đầu Tiêu Dư An bố trí đủ loạn biện pháp để khiến Yến Hà Thanh nhận ra hắn, kết quả lại không có chút đất nào để dụng võ.
Hôm nay vẫn không gặp được Yến Hà Thanh như cũ, Tiêu Dư An hậm hực đi về, Thiêm Hương nhìn không được nữa, khuyên: “Tiêu quận vương, mọi người trong cung đều biết, hoàng thượng là người cực kỳ si tình, trong lòng ngài ấy đã có người rồi. Ta nghe nói, sau khi người kia qua đời, mỗi ngày, chỉ cần có lúc nào rảnh rỗi, hoàng thượng đều sẽ đến trước mộ bia của người kia tế bái đó! Suốt một năm nay, ngày nào cũng như vậy! Cho nên ngài đừng đi trêu chọc hoàng thượng nữa.”
Mấy ngày này ở chung, Tiêu Dư An phát hiện tính cách của Thiêm Hương khác Hồng Tụ rất nhiều. Bất kể là lời nói hay hành động, Hồng Tụ đều cực kỳ cẩn thận, Hồng Tụ ở trong cung hầu hạ quân vương nhiều năm, sớm đã trở nên khéo léo hiểu lòng người. Còn Thiêm Hương, chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần, mặc dù đã hết sức che dấu nhưng bản tính thẳng thắn vẫn còn, khi nói chuyện cũng thường xuyên nghĩ gì nói đó.
“Ta biết trong lòng hắn có người rồi.” – Tiêu Dư An phiền muộn nói.
“Ngài biết rồi vậy vì sao còn đi trêu chọc hoàng thượng?” – Thiêm Hương không hiểu.
Bởi vì người trong lòng Yến ca chính là hắn!!!
Tiêu Dư An khoát khoát tay, không giải thích.
Thiêm Hương biết hắn cũng có nỗi khổ tâm, thở ra một hơi thật dài.
Trong lòng Tiêu Dư An chỉ toàn nghĩ xem làm cách nào để có thể gặp được Yến Hà Thanh, chợt nghe bên ngoài có người tới thăm, Tiêu Dư An còn đang nghi hoặc không biết là ai, thế mà lại trông thấy Hoàng Việt chắp tay sau lưng đi tới.
Hoàng Việt cho toàn bộ thị nữ lui ra, trong tẩm điện chỉ còn lại mình hắn và Tiêu Dư An, Hoàng Việt cũng không khách sáo nữa, không đợi Tiêu Dư An mở miệng, tự mình ngồi xuống, sau khi nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm thì mở miệng nói: “Tiêu quận vương, chuyện trước đây ta nói với ngươi, có muốn thay đổi chủ ý không?”
Tiêu Dư An: “…”
Chuyện lúc trước gì chứ! Có ý gì đây! Làm cái giống gì mà Tiêu vương gia lại thông đồng với Hoàng Việt hả!? Phần sau của nguyên tác chẳng lẽ không phải là Yến ca đi tán em gái à? Sao hiện tại đến phiên hắn thì lại biến thành kịch quyền mưu thế này?
Trong đầu Tiêu Dư An đột nhiên toát ra một suy nghĩ, hắn ra vẻ âm trầm nói: “Chuyện kia ta còn phải cân nhắc một phen, không biết Hoàng tướng quân có thể dẫn ta tới gặp hoàng thượng một chút được không?”
Ai ngờ vừa mới dứt lời, Hoàng Việt lại nhìn hắn chằm chằm, nhìn thẳng đến mức khiến sau lưng Tiêu Dư An dựng cả lông.
Trước đó Tiêu Dư An cứ ngơ ngơ ngác ngác, chỉ một lòng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, đầu óc mê muội, lúc này tinh thần đã ổn định lại mới phát giác thị nữ này vẫn luôn giúp đỡ mình.
Tiêu Dư An vừa ngẩng đầu lên muốn nói cám ơn, lúc nhìn thấy mặt thị nữ thì sững sờ ngây ra tại chỗ.
Thị nữ kia vẫn chưa phát hiện ánh mắt Tiêu Dư An có chỗ nào không đúng, cẩn thận giúp hắn bôi thuốc: “Tiêu quận vương, trên người ngài bị trầy xước, phải dùng nước ấm lau rửa mới được, nô tỳ đi…”
Tiêu Dư An đột ngột ngắt lời nàng, gấp gáp hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thị nữ hơi sững sờ, đáp: “Ta… không không, nô tỳ tên là Thiêm, Thiêm Hương.”
Tiêu Dư An hít sâu một hơi, hỏi: “Có phải ngươi có một tỷ tỷ không?”
Thiêm Hương lăng lăng gật đầu: “Sao Tiêu quận vương lại biết? Nô tỳ có một tỷ tỷ, tên là Hồng Tụ.”
Nào biết Thiêm Hương vừa dứt lời, Tiêu Dư An thế mà hết khóc lại cười, khiến nàng bị dọa, cho rằng mình đã nói sai, muốn quỳ xuống xin lỗi. Tiêu Dư An vội vội vàng vàng ngăn nàng lại, thuận tay kéo ghế tới, để nàng ngồi xuống: “Sao ngươi lại vào cung làm thị nữ?”
Lúc trước, sau khi Hồng Tụ chết, mình chẳng những hậu táng nàng, còn ban thưởng trăm lượng hoàng kim cho đệ đệ cùng muội muội của nàng, để bọn họ thành gia lập nghiệp, cho dù Bắc quốc có bị diệt, Thiêm Hương cũng không thể lưu lạc đến độ phải vào cung làm nô tỳ.
Mặc dù không biết vì sao Tiêu quận vương lại tò mò về thân thế của mình, nhưng Thiêm Hương vẫn thành thật trả lời: “Hồi Tiêu quận vương, thuở nhỏ nô tỳ đã không cha không mẹ, cùng tỷ tỷ và đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm trước tỷ tỷ xảy ra chuyện, ta và đệ đệ dựa vào mấy vật phẩm nhỏ làm thủ công kiếm sống. Sau đó Bắc quốc bị diệt, rung chuyển một phen, không còn ai cảm thấy hứng thú với những vật thủ công đó nữa, đệ đệ cũng đã đến tuổi thành thân, nô tỳ không còn cách nào khác, thử tiến cung, được người chọn trúng.”
Lông mày Tiêu Dư An nhíu lại thật chặt: “Sau khi tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện, chẳng phải trong cung có phải người đến thăm hỏi các ngươi đó sao?”
Thiêm Hương gật gật đầu: “Có người đến thăm hỏi ta cùng đệ đệ, còn đưa ban thưởng của hoàng thượng.”
Tiêu Dư An hỏi: “Bao nhiêu?”
Thiêm Hương chớp chớp mắt mấy cái nói: “Thật nhiều, thật nhiều! Là cả một lượng hoàng kim đó!”
Tiêu Dư An: “…Một lượng?”
Thiêm Hương nói: “Đúng vậy!”
Tiêu Dư An: “…Fuck.”
Đệt mợ nó! Chắc cú là bị đám tham quan đi thăm hỏi ăn chặn hết rồi!
Tiêu Dư An tức giận đến nổi trận lôi đình, Thiêm Hương thấy dáng vẻ Tiêu Dư An âm tình bất định như thế, cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng vốn là cung nữ hèn mọn nhất trong cung, những việc nặng nhọc bẩn thỉu nhất đều đến tay, ngày hôm trước được phái tới hầu hạ vị Tiêu quận vương này, nghe các tỷ tỷ khác trong cung nói, những quận vương từ bên ngoài tới này tính tình đa số đều không tốt, động một chút là có thể đánh chửi nô tỳ, nhắc nàng phải chú ý lời nói.
Thiêm Hương đứng ngồi không yên, bản thân không biết phải làm thế nào cho phải, lại nhìn thấy Tiêu Dư An đột nhiên đứng dậy, lục tung đồ đạc. Dù sao thì lúc trước hắn cũng là quân vương một nước, về sau dù có chút chuyện mà trở nên nghèo túng, lục lọi một chút cũng có thể lôi ra được một đống vàng bạc châu báu.
Tiêu Dư An đem những vật mình tìm được toàn bộ đều đưa cho Thiêm Hương, nói: “Những thứ này ngươi cầm trước đi, còn chín mươi chín lượng hoàng kim, ta nhất định sẽ tìm đủ số đưa cho ngươi.”
Thiêm Hương lắp lắp hỏi: “Chín mươi chín, hoàng, hoàng, hoàng kim?”
Tiêu Dư An khẳng định gật đầu.
Mình thân là một bá đạo tổng tài! Nói cho một trăm lượng hoàng kim, thì chính là một trăm lượng hoàng kim! Một lượng cũng không thể thiếu!
Mà hiện tại, trong giờ phút này, làm một nữ tử gặp gỡ bá đạo tổng tài, Thiêm Hương nhìn vàng bạc châu báu trong tay mình, trong đầu chỉ tràn đầy một suy nghĩ.
Tiêu rồi, buổi sáng Tiêu quận vương bị hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, sau khi bị kích thích, đầu óc không được bình thường, phải làm sao bây giờ? Đầu xuân, cành lá đâm chồi nảy lộc, chút khí lạnh còn chưa chịu tiêu tan.
Bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, một nam tử đang không ngừng tranh luận với thị vệ: “Để ta vào gặp hoàng thượng của các ngươi một chút! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!”
“Tiêu quận vương, hoàng thượng đã ngủ rồi, xin đừng lớn tiếng huyên náo, mời về đi.” – Khuôn mặt thị vệ gác cửa lạnh lùng, cầm vỏ kiếm, vô tình đuổi người.
“Đại huynh đệ à, bây giờ mới là giờ Dậu*!!! Mặt trời còn treo trên đỉnh núi đó, giờ này mà ngủ cái khỉ gì chứ!”
(*Giờ Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ tối.)
Thị vệ thâm trầm nói: “Mặc dù mới là giờ Dậu, nhưng hoàng thượng tự có suy tính của riêng ngài.”
Tiêu Dư An: “…”
Một thị vệ khác nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Tiêu quận vương, ngài đừng làm khó chúng ta, sau khi xảy ra chuyện lần trước, hoàng thượng dưới cơn nóng giận đã đem toàn bộ thị vệ phụ trách tẩm cung cách chức hết. Gần đây tâm tình của hoàng thượng cũng không tốt, Tiêu quận vương ngươi làm gì phải đi chọc giận hoàng thượng kia chứ.”
Thị vệ nói chuyện ẩn ý, nhưng Tiêu Dư An lại hiểu rõ chuyện lần trước chính là chuyện Tiêu vương gia lén lút tiến vào tẩm cung của hoàng thượng, hạ dược.
Yến Hà Thanh vốn định đem Tiêu vương gia đuổi về Tây Thục quốc, nhưng đám đại thần lại khuyên can, nói Tiêu vương gia đến là để xưng thần, vẫn là quân vương của Tây Thục quốc, cứ thế mà đuổi người đi thì không hợp với lễ nghi quy củ. Sau khi Yến Hà Thanh cân nhắc giữa lợi và hại, không đuổi người nữa, nhưng lại không muốn gặp Tiêu Dư An.
Trong đầu Tiêu Dư An bố trí đủ loạn biện pháp để khiến Yến Hà Thanh nhận ra hắn, kết quả lại không có chút đất nào để dụng võ.
Hôm nay vẫn không gặp được Yến Hà Thanh như cũ, Tiêu Dư An hậm hực đi về, Thiêm Hương nhìn không được nữa, khuyên: “Tiêu quận vương, mọi người trong cung đều biết, hoàng thượng là người cực kỳ si tình, trong lòng ngài ấy đã có người rồi. Ta nghe nói, sau khi người kia qua đời, mỗi ngày, chỉ cần có lúc nào rảnh rỗi, hoàng thượng đều sẽ đến trước mộ bia của người kia tế bái đó! Suốt một năm nay, ngày nào cũng như vậy! Cho nên ngài đừng đi trêu chọc hoàng thượng nữa.”
Mấy ngày này ở chung, Tiêu Dư An phát hiện tính cách của Thiêm Hương khác Hồng Tụ rất nhiều. Bất kể là lời nói hay hành động, Hồng Tụ đều cực kỳ cẩn thận, Hồng Tụ ở trong cung hầu hạ quân vương nhiều năm, sớm đã trở nên khéo léo hiểu lòng người. Còn Thiêm Hương, chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần, mặc dù đã hết sức che dấu nhưng bản tính thẳng thắn vẫn còn, khi nói chuyện cũng thường xuyên nghĩ gì nói đó.
“Ta biết trong lòng hắn có người rồi.” – Tiêu Dư An phiền muộn nói.
“Ngài biết rồi vậy vì sao còn đi trêu chọc hoàng thượng?” – Thiêm Hương không hiểu.
Bởi vì người trong lòng Yến ca chính là hắn!!!
Tiêu Dư An khoát khoát tay, không giải thích.
Thiêm Hương biết hắn cũng có nỗi khổ tâm, thở ra một hơi thật dài.
Trong lòng Tiêu Dư An chỉ toàn nghĩ xem làm cách nào để có thể gặp được Yến Hà Thanh, chợt nghe bên ngoài có người tới thăm, Tiêu Dư An còn đang nghi hoặc không biết là ai, thế mà lại trông thấy Hoàng Việt chắp tay sau lưng đi tới.
Hoàng Việt cho toàn bộ thị nữ lui ra, trong tẩm điện chỉ còn lại mình hắn và Tiêu Dư An, Hoàng Việt cũng không khách sáo nữa, không đợi Tiêu Dư An mở miệng, tự mình ngồi xuống, sau khi nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm thì mở miệng nói: “Tiêu quận vương, chuyện trước đây ta nói với ngươi, có muốn thay đổi chủ ý không?”
Tiêu Dư An: “…”
Chuyện lúc trước gì chứ! Có ý gì đây! Làm cái giống gì mà Tiêu vương gia lại thông đồng với Hoàng Việt hả!? Phần sau của nguyên tác chẳng lẽ không phải là Yến ca đi tán em gái à? Sao hiện tại đến phiên hắn thì lại biến thành kịch quyền mưu thế này?
Trong đầu Tiêu Dư An đột nhiên toát ra một suy nghĩ, hắn ra vẻ âm trầm nói: “Chuyện kia ta còn phải cân nhắc một phen, không biết Hoàng tướng quân có thể dẫn ta tới gặp hoàng thượng một chút được không?”
Ai ngờ vừa mới dứt lời, Hoàng Việt lại nhìn hắn chằm chằm, nhìn thẳng đến mức khiến sau lưng Tiêu Dư An dựng cả lông.
Danh sách chương