Edit: Daisy

Cả một đêm Nặc Nặc đều trong tình trạng vừa xấu hổ vừa tức giận, mãi tới khi trời gần sáng cô mới ngủ được.

Sáng hôm sau là cuối tuần, Nặc Nặc lại thức dậy rất sớm. Lúc cô đến đây cũng không mang theo nhiều đồ lắm, cô thu dọn đơn giản vài thứ rồi chuẩn bị đi.

Nặc Nặc biết chuyện này sẽ kinh động đến Cừu Lệ, nhưng cô cũng đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc trở mặt với anh rồi.

Tối hôm qua cô tức đến nỗi mụ mị cả đầu, một lòng chỉ muốn về lại Tống gia. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô biết chuyện sẽ không đơn giản như cô muốn.

Tuy Tống Chiêm cũng có chút đau lòng cho Tống Nặc Nặc nhưng chắc chắn ông sẽ không vì cô mà trở mặt với Cừu Lệ. Triệu Tiệp lại càng không phải nói, con gái bảo bối Tống Liên của bà ta còn ở chỗ của Cừu Lệ, cho nên nhất định bà ta cũng không dám xằng bậy.

Sợ rằng, dù Nặc Nặc có về được Tống gia thì cũng bị Tống Chiêm đánh gãy chân rồi giao lại cho Cừu Lệ.

Nếu có thể đi ra ngoài được, tạm thời Nặc Nặc muốn thuê tạm một nơi để ở.

Cô có tay có chân, cũng không đến nỗi khiến bản thân mình chết đói.

Nặc Nặc đã từ bỏ cứu vớt cốt truyện, trước mắt xem ra cô phải chạy trốn khỏi nơi này. Tên bệnh tâm thần này cô không khống chế được.

Nặc Nặc cũng không biết mấy người xuyên sách khác trở về nhà bằng cách nào, nhưng chỉ cần cô còn tồn tại một ngày trong quyển sách này thì cô nhất định sẽ nỗ lực tìm ra cách để trở về hiện thực.

Cô tức từ tối qua đến tận bây giờ, lúc cô xuống lầu thời gian vẫn còn sớm, mẹ Trần cũng mới đến biệt thự.

Nặc Nặc khoác túi nhỏ đi xuống, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Mẹ Trần cảm nhận được tâm trạng của cô không bình thường. Mọi ngày cô đều ngọt ngào gọi "mẹ Trần" mỗi khi thấy bà. Hôm nay vừa xuống đã quay ngoắt mặt đi không hé răng nói lời nào.

"Cô chủ, hôm nay cuối tuần không có tiết học."

Nặc Nặc không trả lời. Cô đang muốn đồng quy vu tận với Cừu Lệ, sợ mình mở miệng ra sẽ giận cá chém thớt lên mẹ Trần.

Cô cứ thế đi thẳng ra ngoài, gương mặt vạn năm không đổi của mẹ Trần lúc này mới hơi nhíu lại.

Tính tình buổi sáng của Cừu thiếu không tốt lắm, mẹ Trần sợ cô sẽ chọc giận anh.

Sáng sớm trong hoa viên còn đầy sương mù, giờ này mặt trời còn chưa lên cao, cuối chân trời mới chỉ nhú ra vài rặng mây đỏ.

Nặc Nặc đi đến cửa lớn nhưng nó vẫn đóng chặt. Chỗ mà lần trước Nặc Nặc bỏ trốn cũng bị lấp kín, bây giờ đứng trước mặt cô lại là mấy bức tường thịt của bảo tiêu.

Nặc Nặc vòng qua bọn họ đi ra ngoài, sắc mặt cô trầm xuống, trong mắt nộ khí đằng đằng.

Tất cả mọi người đều không dám động vào cô. Đùa sao, đây là người của Cừu thiếu đấy, cho nên họ chỉ dám khuyên chứ không dám động tay động chân.

"Cô chủ muốn đi đâu vậy?"

Bọn họ không dám cản, Nặc Nặc cũng không để ý bọn họ mà chạy thẳng ra lan can.

Cô ngẩng đầu nhìn cái lan can cao ngất, nuốt nước bọt một cái rồi nắm lấy lan can chuẩn bị leo lên.

Đám bảo tiêu sợ tới mức tái mặt: "Cô chủ ơi, nguy hiểm lắm. Cô nhanh xuống dưới đi."

Lan can đen đặc bóng loáng còn được gắn điện,  nhưng không ai dám ngăn cản cô.

Người dẫn đầu đám bảo tiêu tên Đỗ Nhất. Anh ta thấy tình huống không đúng nên đã sớm sai người đi thông báo cho Cừu Lệ. Giờ phút này sợ Nặc Nặc bị ngã nên vội vàng nói:

"Nhanh lót đệm ở dưới."

Để cô chạy thoát đương nhiên là không có khả năng, nhưng nếu để cô bị thương thì bọn họ không ai dám gánh trách nhiệm.

Từ nhỏ đến lớn Nặc Nặc đều rất ngoan, cô cũng chưa từng làm ra chuyện như trèo lan can lần này. Bây giờ thử trèo mới biết khó thế nào

Cô tức đến nỗi sắp khóc.

Lúc Cừu Lệ mặc xong quần áo đi ra thì thấy cảnh như vậy.

Mẹ Trần đi theo phía sau anh, tính gắt ngủ buổi sáng của anh rất nghiêm trọng, vừa mở mắt mà Nặc Nặc đã làm ra chuyện kích thích anh như vậy nên bà chỉ sợ tính tình thô bạo của anh sẽ làm tổn thương Nặc Nặc.

"Cậu chủ đừng giận, cô chủ Nặc Nặc còn nhỏ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện