Edit: Daisy
Cừu Lệ vừa đi vừa cài nốt cúc áo cuối cùng, anh đi nhanh tới, vạt áo cuốn theo gió, khí lạnh cũng lan tràn trên mặt.
Đám bảo tiêu thấy anh đi tới thì cúi đầu xuống, im như ve sầu mùa đông.
Chỉ có Nặc Nặc vẫn còn đang không ngừng nỗ lực. Mặc dù cô đã tìm rất nhiều cách nhưng không làm thế nào để trèo qua được.
Gương mặt Cừu Lệ không hề có biểu tình gì mà cứ đứng ở một bên hơi ngước mắt nhìn cô. Thiếu nữ gấp gáp không trèo qua nổi, sốt ruột đến nỗi gần khóc.
Anh nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên bật cười.
Cmn, đáng yêu quá!
Cô còn đang treo nửa vời ở trên không trung đã nghe Cừu Lệ nói: "Em xuống nhanh đi, mới sáng sớm đã nháo cái gì?"
Nặc Nặc đã sớm mệt lử, cặp sách của cô đã ném qua lan can nhưng cô lại không có cách trèo qua được. Lan can bóng loáng trơn trượt, lòng bàn tay Nặc Nặc cũng thấm ra một lớp mồ hôi. Cô còn đang tính thử lại lần nữa thì bỗng trượt tay một cái, cả người không khống chế được ngã xuống.
Cánh tay hữu lực của người đàn ông đón được cô, vững vàng ôm cô vào trong lồng ngực.
Cô vừa ngước mắt đã đối diện với ánh mắt ngậm ý cười của Cừu Lệ: "Mới sáng ra mà em đã làm cái gì vậy?"
"Buông ra!" Bây giờ cô chỉ hận không bóp chết được anh ta.
Cừu Lệ cũng nhận ra cô đang tức giận. Đây là lần thứ hai anh thấy cô giận dữ như vậy kể từ đêm đó anh suýt chạm vào cô.
Cừu Lệ hơi híp mắt lại.
Nặc Nặc vẫn còn đang không ngừng giãy giụa, anh đưa mắt nhìn bảo tiêu, mấy tên bảo tiêu rất hiểu ý liền cầm một đoạn dây thừng mềm mại tới.
Cừu Lệ tự mình ra tay trói Nặc Nặc cẩn thận, sau đó bế cô lên.
Nặc Nặc bị anh ôm đi vào trong biệt thự, cơn giận cuối cùng vẫn không nhịn xuống được: "Cừu Lệ anh đúng là tên biến thái, đồ tâm thần, xấu xa, khốn kiếp!!!"
Mỗi một câu mắng của cô khiến đám bảo tiêu nghe xong đều cúi thấp đầu.
Sắc mặt Cừu Lệ lạnh lẽo: "Câm miệng."
Thật ra vốn từ chửi người của cô cũng chỉ có nhiêu đó, vành mắt đã bắt đầu hồng hồng, người cũng đã mềm đi. Cô giãy giụa cũng không thoát được, ấm ức không chịu nổi, ánh mắt ướt dầm dề sắp khóc đến nơi.
Anh rũ mắt thấy bộ dáng cô như vậy, trong lòng lại gào lên: "Đm, đáng yêu chết mất!"
Ngay cả từ ngữ mắng chửi người cũng không có.
Anh nhịn không được cười thành tiếng, lồng ngực nhẹ nhàng chấn động.
Nặc Nặc tức gần chết, cô tức như vậy mà anh ta vẫn còn cười được? Có cái gì buồn cười sao? Nếu bây giờ mà cho cô khẩu súng thì cô nhất định sẽ cho anh một viên đạn rồi tự sát. Tốt nhất là cùng chết đi tên xấu xa này.
Cừu Lệ người cao chân dài, rất nhanh đã ôm cô vào nhà.
Tống Liên nghe thấy ồn ào cũng đã tỉnh lại, vừa thay xong quần áo tính ra ngoài xem tình hình.
Không cần Cừu Lệ mở miệng, mẹ Trần đã nghiêm mặt nói: "Tống nhị tiểu thư nên ở trong phòng của mình thôi."
Tống Liên thấy Nặc Nặc bị trói.
Ánh mắt cô ta loé lên. Tuy cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần Tống Nặc Nặc không yên ổn là cô ta mãn nguyện rồi. Tống Liên cũng sợ Cừu Lệ, bởi vậy không dám chọc anh.
Cô ta biết đây là ý của Cừu Lệ nên rất nghe lời đóng cửa lại.
Cừu Lệ ôm Nặc Nặc đi về phòng của mình.
Cô biết có mắng anh cũng vô dụng nên cũng không thèm phí sức nữa.