Tại sao Giang Vãn Tuyết lại tới đây? Nhìn tư thế này của Bạch công công, chẳng lẽ Giang Vãn Tuyết có quan hệ gì với Lục hoàng tử?
Trong lòng Lâm Sơ nghi hoặc không thôi.
Mắt thấy Giang Vãn Tuyết được Bạch công công dẫn đi vào, Lâm Sơ cũng không tiện đứng tại chỗ, liền bưng chậu nước trở về phòng dưỡng thương của Yến Minh Qua.
Lúc lau chùi cho Yến Minh Qua, Lâm Sơ cũng vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Bởi vì là buổi tối, cả khách điếm lại được Thẩm Sâm bao hết, không có khách nhân nào khác ở đây, bất kỳ một chút tiếng vang nào trong đêm đều đặc biệt rõ ràng.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, rõ ràng không chỉ có một người.
Theo sau là âm thanh mở cửa phòng bên cạnh.
"Ta có hơi mệt mỏi, làm phiền chủ quán nấu một thùng nước ấm đem lên." Giọng nói uyển chuyển như oanh yến cũng chỉ có Giang Vãn Tuyết.
"Hôm nay để cho Hàn phu nhân bị kinh hãi, công tử đã phân phó, Hàn phu nhân có nhu cầu gì cứ việc mở miệng, nha hoàn này ăn nói vụng về một chút, nhưng làm việc ngược lại là người chịu khó, Hàn phu nhân cứ việc sai phái." Giọng nói lanh lảnh này không thể nghi ngờ là Bạch công công.
"Làm khó Lục công tử suy nghĩ chu toàn như vậy, thiếp thân cảm tạ trước."
Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân xuống lầu lại vang lên, hẳn là đoàn người Bạch công công rời đi.
Không bao lâu thì có tiểu nhị khách điếm mang nước ấm đến phòng bên cạnh.
Lâm Sơ trăm mối suy nghĩ không giải thích được, khách điếm này nhiều phòng như vậy, sao Lục hoàng tử lại an bài Giang Vãn Tuyết đến phòng bên cạnh bọn họ đây?
————————
Một gian phòng hảo hạng khác của khách điếm.
Thẩm Sâm dường như không có xương cốt ngồi trên ghế bành, trong tay cầm một chiếc đũa, trên bàn đối diện là ống trúc để đũa, hắn ta hưng trí ném từng chiếc đũa trong tay vào trong ống trúc, có đũa ném trúng vào, nhưng phần lớn là rơi xuống bàn và trên mặt đất.
Khuôn mặt trắng nõn lại tinh xảo của hắn ta là một mảnh không kiên nhẫn.
Bạch công công đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh Thẩm Sâm, mới cúi người cung kính nói: “Điện hạ, Giang thị kia đã được chúng ta mang về.”
"A, an bài ở đâu?" Bởi vì ném vào được một chiếc nữa, trên mặt Thẩm Sâm tựa hồ có thêm vài phần hứng thú, lúc ném một chiếc đũa tiếp theo, dùng sức quá mạnh, lại không ném vào.
"Dựa theo phân phó của ngài, an bài người ở cách vách Yến tiểu Hầu gia..." Bạch công công nói xong câu này, mới thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Thẩm Sâm: “Điện hạ, như vậy.... Có thể không tốt lắm hay không?”
Thẩm Sâm nhấc mí mắt lên một chút, lười biếng nhìn Bạch công công: “Có gì không tốt?”
Bạch công công không dám nói nữa.
Đi một bước nước cờ này, bọn họ tự nhiên là đem chút chuyện năm đó ở kinh thành đã điều tra rành mạch.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Nếu không phải năm đó Yến gia bị một hồi biến cố, chỉ sợ Giang thị kia hiện tại đã là phu nhân của Yến thế tử.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hai người đều đã tự mình gả cưới, nhi tử Giang thị đều đã lớn như vậy, hai người gặp mặt, tình cảm sợ là chưa nói tới, ngược lại có chút xấu hổ.
Vị tổ tông này làm việc trước sau như một đều dựa vào tính tình của mình, hôm nay Bạch công công cũng nhìn thấy trình độ bảo vệ Lâm Sơ của Yến Minh Qua, ông ta sợ chính là, Thẩm Sâm an bài như vậy, chẳng những không thể khiến Yến Minh Qua để bọn họ sử dụng, nếu tình địch của hai nữ nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, cấu véo lẫn nhau, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Thẩm Sâm ném chiếc đũa cuối cùng trong tay xong, thấy Bạch công công còn đứng ở nơi đó, mí mắt lười biếng nâng lên: “Còn chuyện gì nữa không?”
Bạch công công không dám nhắc lại chuyện của Giang Vãn Tuyết và Yến Minh Qua, từ trong tay áo lấy ra một phong thiệp trình cho Thẩm Sâm: “Vừa rồi lão thất phu Phùng Nghiên kia phái người đến đưa bái thiếp, nói hôm nay đối với cấp dưới quản giáo không nghiêm, đụng chạm điện hạ, ba ngày sau ở phủ tướng quân thiết yến, thứ nhất là vì bồi tội cho điện hạ, thứ hai cũng là vì đón gió tẩy trần cho điện hạ, mong hân hạnh được điện hạ nhận cho.”
Thẩm Sâm cười nhạo một tiếng: “Ông ta bảo bản điện hạ đến đó, bản điện hạ liền đến? Bất quá chỉ là một chó săn của Triệu Tương mà thôi!”
Sau khi Thái tử rơi đài, trong đám Hoàng tử liền có Nhị hoàng tử là nổi bật, thân thể Hoàng đế một năm không sánh bằng được một năm, nhóm triều thần cáo già tự nhiên phải tìm hậu chủ cho mình.
Một đảng của Triệu Tương lấy Nhị hoàng tử như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng ngoại gia của Tam hoàng tử cũng là trọng thần biên quan tay cầm trọng binh, trước mắt chỉ tính đến hai phái này đấu nhau dữ dội nhất.
Hàn gia là võ tướng thế gia, nhìn chuẩn cơ hội này, mới muốn đầu nhập vào Nhị hoàng tử, bất quá Hàn gia cùng Yến gia giao tình không nhỏ, mà Yến gia có thể có được ngày hôm nay, phần lớn đều là một đảng của Nhị hoàng tử thúc đẩy.
Đều nói diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuy rằng Hoàng đế lưu lại một cái mạng của Yến Minh Qua, nhưng một đảng của Nhị hoàng tử lại đề phòng, vạn nhất một ngày nào đó Yến Minh Qua ngóc đầu trở lại thì sao?
Lúc này mới có một mưu kế để Hàn Tử Thần giết Yến Minh Qua.
Vừa diệt trừ một tai họa ngầm, lại nghiệm minh lòng trung thành của Hàn gia.
Bạch công công nghe ra ý tứ Thẩm Sâm từ chối dự tiệc, liền lui ra.
Ông ta vừa rời khỏi, thị vệ bên người Thẩm Sâm là Niếp Vân đã trở về.
Niếp Vân hành lễ với Thẩm Sâm, ngữ khí có chút dồn dập: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của điện hạ, trên con đường chủ yếu khỏi thành, ty chức đã chặn được thư của Phùng Nghiên gửi về kinh thành.”
Lúc này Thẩm Sâm mới lộ ra ý cười nhẹ: “Lão hồ ly Hàn Quốc công kia nhất định không thể tưởng tượng được, ông ta sai người đi giết Yến Hành, chết lại là nhi tử mình!”
Đây không phải là Niếp Vân có thể tùy tiện tiếp lời, cho nên hắn ta giữ im lặng.
Thẩm Sâm từ ghế bành đứng lên, khóe miệng ngả ngớn lại khẽ nhếch lên nụ cười ác liệt khiến hắn ta thoạt nhìn giống như một thiếu niên thích trò đùa dai, nhưng lời hắn ta nói ra lại khiến người ta không rét mà run: “Huyết mạch duy nhất của Yến gia đã bị nhét ở bên này trưởng thành như một con sói, thật khiến người ta hao tổn tâm trí, như thế nào để khiến cho một con sói nghe lời chứ?”
Trong lòng Lâm Sơ nghi hoặc không thôi.
Mắt thấy Giang Vãn Tuyết được Bạch công công dẫn đi vào, Lâm Sơ cũng không tiện đứng tại chỗ, liền bưng chậu nước trở về phòng dưỡng thương của Yến Minh Qua.
Lúc lau chùi cho Yến Minh Qua, Lâm Sơ cũng vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài.
Bởi vì là buổi tối, cả khách điếm lại được Thẩm Sâm bao hết, không có khách nhân nào khác ở đây, bất kỳ một chút tiếng vang nào trong đêm đều đặc biệt rõ ràng.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, rõ ràng không chỉ có một người.
Theo sau là âm thanh mở cửa phòng bên cạnh.
"Ta có hơi mệt mỏi, làm phiền chủ quán nấu một thùng nước ấm đem lên." Giọng nói uyển chuyển như oanh yến cũng chỉ có Giang Vãn Tuyết.
"Hôm nay để cho Hàn phu nhân bị kinh hãi, công tử đã phân phó, Hàn phu nhân có nhu cầu gì cứ việc mở miệng, nha hoàn này ăn nói vụng về một chút, nhưng làm việc ngược lại là người chịu khó, Hàn phu nhân cứ việc sai phái." Giọng nói lanh lảnh này không thể nghi ngờ là Bạch công công.
"Làm khó Lục công tử suy nghĩ chu toàn như vậy, thiếp thân cảm tạ trước."
Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân xuống lầu lại vang lên, hẳn là đoàn người Bạch công công rời đi.
Không bao lâu thì có tiểu nhị khách điếm mang nước ấm đến phòng bên cạnh.
Lâm Sơ trăm mối suy nghĩ không giải thích được, khách điếm này nhiều phòng như vậy, sao Lục hoàng tử lại an bài Giang Vãn Tuyết đến phòng bên cạnh bọn họ đây?
————————
Một gian phòng hảo hạng khác của khách điếm.
Thẩm Sâm dường như không có xương cốt ngồi trên ghế bành, trong tay cầm một chiếc đũa, trên bàn đối diện là ống trúc để đũa, hắn ta hưng trí ném từng chiếc đũa trong tay vào trong ống trúc, có đũa ném trúng vào, nhưng phần lớn là rơi xuống bàn và trên mặt đất.
Khuôn mặt trắng nõn lại tinh xảo của hắn ta là một mảnh không kiên nhẫn.
Bạch công công đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh Thẩm Sâm, mới cúi người cung kính nói: “Điện hạ, Giang thị kia đã được chúng ta mang về.”
"A, an bài ở đâu?" Bởi vì ném vào được một chiếc nữa, trên mặt Thẩm Sâm tựa hồ có thêm vài phần hứng thú, lúc ném một chiếc đũa tiếp theo, dùng sức quá mạnh, lại không ném vào.
"Dựa theo phân phó của ngài, an bài người ở cách vách Yến tiểu Hầu gia..." Bạch công công nói xong câu này, mới thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt Thẩm Sâm: “Điện hạ, như vậy.... Có thể không tốt lắm hay không?”
Thẩm Sâm nhấc mí mắt lên một chút, lười biếng nhìn Bạch công công: “Có gì không tốt?”
Bạch công công không dám nói nữa.
Đi một bước nước cờ này, bọn họ tự nhiên là đem chút chuyện năm đó ở kinh thành đã điều tra rành mạch.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Nếu không phải năm đó Yến gia bị một hồi biến cố, chỉ sợ Giang thị kia hiện tại đã là phu nhân của Yến thế tử.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, hai người đều đã tự mình gả cưới, nhi tử Giang thị đều đã lớn như vậy, hai người gặp mặt, tình cảm sợ là chưa nói tới, ngược lại có chút xấu hổ.
Vị tổ tông này làm việc trước sau như một đều dựa vào tính tình của mình, hôm nay Bạch công công cũng nhìn thấy trình độ bảo vệ Lâm Sơ của Yến Minh Qua, ông ta sợ chính là, Thẩm Sâm an bài như vậy, chẳng những không thể khiến Yến Minh Qua để bọn họ sử dụng, nếu tình địch của hai nữ nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, cấu véo lẫn nhau, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng.
Thẩm Sâm ném chiếc đũa cuối cùng trong tay xong, thấy Bạch công công còn đứng ở nơi đó, mí mắt lười biếng nâng lên: “Còn chuyện gì nữa không?”
Bạch công công không dám nhắc lại chuyện của Giang Vãn Tuyết và Yến Minh Qua, từ trong tay áo lấy ra một phong thiệp trình cho Thẩm Sâm: “Vừa rồi lão thất phu Phùng Nghiên kia phái người đến đưa bái thiếp, nói hôm nay đối với cấp dưới quản giáo không nghiêm, đụng chạm điện hạ, ba ngày sau ở phủ tướng quân thiết yến, thứ nhất là vì bồi tội cho điện hạ, thứ hai cũng là vì đón gió tẩy trần cho điện hạ, mong hân hạnh được điện hạ nhận cho.”
Thẩm Sâm cười nhạo một tiếng: “Ông ta bảo bản điện hạ đến đó, bản điện hạ liền đến? Bất quá chỉ là một chó săn của Triệu Tương mà thôi!”
Sau khi Thái tử rơi đài, trong đám Hoàng tử liền có Nhị hoàng tử là nổi bật, thân thể Hoàng đế một năm không sánh bằng được một năm, nhóm triều thần cáo già tự nhiên phải tìm hậu chủ cho mình.
Một đảng của Triệu Tương lấy Nhị hoàng tử như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng ngoại gia của Tam hoàng tử cũng là trọng thần biên quan tay cầm trọng binh, trước mắt chỉ tính đến hai phái này đấu nhau dữ dội nhất.
Hàn gia là võ tướng thế gia, nhìn chuẩn cơ hội này, mới muốn đầu nhập vào Nhị hoàng tử, bất quá Hàn gia cùng Yến gia giao tình không nhỏ, mà Yến gia có thể có được ngày hôm nay, phần lớn đều là một đảng của Nhị hoàng tử thúc đẩy.
Đều nói diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuy rằng Hoàng đế lưu lại một cái mạng của Yến Minh Qua, nhưng một đảng của Nhị hoàng tử lại đề phòng, vạn nhất một ngày nào đó Yến Minh Qua ngóc đầu trở lại thì sao?
Lúc này mới có một mưu kế để Hàn Tử Thần giết Yến Minh Qua.
Vừa diệt trừ một tai họa ngầm, lại nghiệm minh lòng trung thành của Hàn gia.
Bạch công công nghe ra ý tứ Thẩm Sâm từ chối dự tiệc, liền lui ra.
Ông ta vừa rời khỏi, thị vệ bên người Thẩm Sâm là Niếp Vân đã trở về.
Niếp Vân hành lễ với Thẩm Sâm, ngữ khí có chút dồn dập: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của điện hạ, trên con đường chủ yếu khỏi thành, ty chức đã chặn được thư của Phùng Nghiên gửi về kinh thành.”
Lúc này Thẩm Sâm mới lộ ra ý cười nhẹ: “Lão hồ ly Hàn Quốc công kia nhất định không thể tưởng tượng được, ông ta sai người đi giết Yến Hành, chết lại là nhi tử mình!”
Đây không phải là Niếp Vân có thể tùy tiện tiếp lời, cho nên hắn ta giữ im lặng.
Thẩm Sâm từ ghế bành đứng lên, khóe miệng ngả ngớn lại khẽ nhếch lên nụ cười ác liệt khiến hắn ta thoạt nhìn giống như một thiếu niên thích trò đùa dai, nhưng lời hắn ta nói ra lại khiến người ta không rét mà run: “Huyết mạch duy nhất của Yến gia đã bị nhét ở bên này trưởng thành như một con sói, thật khiến người ta hao tổn tâm trí, như thế nào để khiến cho một con sói nghe lời chứ?”
Danh sách chương