Khúc "Điệp luyến hoa" kia, nàng ta đích thật là đánh cho Yến Minh Qua nghe, đánh cuộc chính là tình cảm trước kia của Yến Minh Qua đối với nàng.
Về phần Lục hoàng tử... Một tiểu mao đầu tử*, Giang Vãn Tuyết cảm thấy mình am hiểu tâm tư nam nhân, vẫn có mị lực bắt được trái tim hắn ta.
*tiểu mao đầu tử: chuyên đề cập đến những chàng trai trẻ.
Nam nhân mà, tự nhiên đều đối với nữ nhân nhu nhược không nơi nương tựa không có sức chống cự.
Năm đó nàng ta gả cho Hàn Tử Thần chỉ mới mười sáu tuổi, hiện giờ cũng mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là trẻ tuổi.
Hàn Tử Thần đã chết, nhưng chính thê của hắn ta dưới gối cũng có con cái, lúc trước khi Hàn Tử Thần còn sống, nàng ta được thập phần sủng ái, thế nhưng mẫu tử nàng ta ở Hàn phủ sống không được thuận lòng. Mà bây giờ Hàn Tử Thần không còn nữa, nếu là hồi phủ, nàng ta tin tưởng chủ mẫu sẽ đem mình nắm chặt đến gắt gao.
Nhi tử lại là một kẻ ngu xuẩn, nàng ta không có cách nào trông cậy vào Hàn Quân Diệp ở lại Hàn phủ chịu đựng mấy chục năm.
Hiện tại mình còn trẻ tuổi xinh đẹp, Giang Vãn Tuyết sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trước mắt.
Một biểu tỷ của nàng ta, chính là làm ngoại thất cho trưởng tử của Tăng công phủ, sau đó được nâng vào trong phủ.
Giang Vãn Tuyết nhìn Lâm Sơ một cái, dưới con ngươi như thu thủy, tựa hồ đang cất giấu một thanh đao nhọn đầy độc.
"Tẩu tử nói đùa." Bất quá trong nháy mắt, Giang Vãn Tuyết liền thu hồi thần tình trong mắt.
Lâm Sơ bị ánh mắt lúc trước của nàng ta nhìn đến không thoải mái, nhưng cũng biết không thể ép người quá chặt, lui ra một bước nói: “Hàn nương tử tiến vào đi.”
Giang Vãn Tuyết đến trước mặt Yến Minh Qua, có lẽ là phát hiện Yến Minh Qua lãnh đạm, vẫn là những sự tích hối hôn đầu độc kia, chính nàng ta cũng nhận thấy xấu hổ, miễn cưỡng nói hai câu liền lấy cớ thân thể không thoải mái trở về phòng.
Lâm Sơ lấy nước rửa mặt cho Yến Minh Qua, bưng thuốc cho Yến Minh Qua, Yến Minh Qua lại không có ý uống.
Lâm Sơ cân nhắc tâm tư của Yến Minh Qua một chút, chẳng lẽ hắn cảm thấy, hắn và Giang Vãn Tuyết không còn liên quan gì, thuốc cũng không muốn uống của nàng ta nấu? "Đêm qua người ta bị nhiễm phong hàn, sáng sớm hôm nay rời giường nấu thuốc, có lẽ là cảm thấy băn khoăn chuyện lúc trước, bồi tội cho chàng?" Lâm Sơ thử khuyên nhủ một nhân vật đại phản diện lâm vào tình thương.
Ai ngờ câu tiếp theo của Yến Minh Qua khiến Lâm Sơ thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình.
"Vạn nhất nàng ta hạ độc thì sao?"
"Cái kia... Chàng cũng không cần chim sợ cành cong như vậy, bình thuốc lúc trước của nàng ta đã bị ta vô tình phát hiện, ta đặc biệt đi đến dược phòng hỏi qua, đại phu nói bên trong là bột mì, nghĩ đến nàng ta cũng không thật sự tính toán hại chàng.” Lâm Sơ nói.
Yến Minh Qua nhẹ nhàng a một tiếng.
"Bột mì là do ta đổi vào."
Lâm Sơ mở to mắt.
Yến Minh Qua buồn bã nói: “Chính là ngày đó.”
Lâm Sơ đột nhiên nhớ tới ngày đó nàng ngủ quên, sau khi rời giường còn phát hiện trên giày Yến Minh Qua có bùn, thì ra là Yến Minh Qua ra ngoài đổ thuốc trong bình, lại đổi thành bột mì sao?
Hắn làm gì mà lại lăn qua lăn lại như vậy?
Hơn nửa ngày sau Lâm Sơ mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp nói một câu: “Vì... Vì sao?”
Yến Minh Qua trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: “Sợ nàng dùng để hạ độc.”
Lâm Sơ nghe xong, không hiểu sao lại vô vọng một chút, đáy lòng còn có chỗ có chút rầu rĩ.
Còn có thể nói gì nữa?
Từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghĩ tới hại hắn, nhưng hắn vẫn luôn đề phòng nàng.
Nhân vật đại phản diện mà, dưới đáy lòng của Lâm Sơ chính là tự nhủ như vậy.
Nhưng tâm tình vẫn thoáng cái có chút không xong, nàng nửa đùa nửa thật nói: “Vậy bây giờ chàng không sợ ta hạ độc nữa?”
Yến Minh Qua nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn: “Nàng sẽ không.”
Nàng mỉm cười, tự nhiên sẽ không, trừ khi nàng không muốn sống nữa.
Bởi vì việc này, quan hệ giữa Lâm Sơ và Yến Minh Qua tựa hồ lâm vào một loại cục diện bế tắc, ngoài mặt không có gì, nhưng luôn cảm thấy cách cái gì đó.
Giang Vãn Tuyết ngược lại kiên trì bền bỉ, mỗi ngày đều dậy sớm sắc thuốc nấu canh, Lâm Sơ cũng là sau mấy ngày mới biết được, Giang Vãn Tuyết không chỉ làm phần cho Yến Minh Qua, cũng làm một phần cho Lục hoàng tử, Lục hoàng tử ăn hay không thì không biết.
Trong lúc đó Lâm Sơ gặp qua Hàn Quân Diệp một lần, đứa nhỏ kia phần lớn đều ở trong phòng, ngày đó Lâm Sơ nhìn thấy cậu ở trong sân ngắm hoa mai, vốn định nói với cậu vài câu, Hàn Quân Diệp lại vừa nhìn thấy Lâm Sơ liền chạy, giống như trở nên sợ người.
Lâm Sơ luôn cảm thấy, tính tình Hàn Quân Diệp, hiện tại càng thêm cổ quái.
Nàng cũng nói qua với Giang Vãn Tuyết một lần, bị Giang Vãn Tuyết công kích vài câu, nghĩ rốt cuộc là nhi tử người khác, Lâm Sơ cũng không nói nhiều nữa.
Nhìn Giang Vãn Tuyết cố ý vô tình tiếp cận Lục hoàng tử, Lâm Sơ cũng xác định, Giang Vãn Tuyết thật sự tính toán đi theo đường của Lục hoàng tử.
Nàng không biết Giang Vãn Tuyết nghĩ như thế nào, không nói đến thiếu niên kia nhìn đơn thuần bất hảo, kỳ thật tâm tư sâu sắc khiến người ta căn bản không cách nào phỏng đoán, cho dù Lục hoàng tử thật sự yêu thích Giang Vãn Tuyết, hoàng gia cũng không có khả năng để cho một nữ nhân đã có trượng phu vào cửa.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống Khương thành, thương thế của Yến Minh Qua cũng đã gần như tốt hơn.
Hắn cùng Lục hoàng tử nói chuyện một buổi sáng, không biết là đạt thành hiệp nghị gì, chỉ vào buổi chiều, đột nhiên nói với Lâm Sơ, có thể thu dọn đồ đạc về nhà.
Nghĩ đến chuyện của Hàn Tử Thần bị áp chế xuống, có Lục hoàng tử ở đây, Phùng Nghiên cũng không dám có động tác gì nữa.
Lục hoàng tử cố ý an bài một chiếc xe ngựa đưa bọn họ trở về.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ đến cổ đại được ngồi xe ngựa, lên xe nàng có chút mới lạ, vén rèm xe nhìn ra ngoài, hôm nay tuyết rơi dày, cả Khương thành một mảnh trang bị bạc bao bọc, trên đường rất ít khi có thể nhìn thấy bóng người.
Yến Minh Qua cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, một kiện tàn giáp không thể bình thường hơn, mặc trên người hắn không chỉ có thêm vài phần khí tức sát phạt, còn có chút hương vị oai hùng hãn dã, dung mạo của hắn so với Lục hoàng tử còn xuất sắc hơn, nhưng khí thế quanh thân hắn, sẽ làm cho người ta bỏ qua dung mạo mang đến lực sát thương của hắn.
"Đang nhìn cái gì?" Yến Minh Qua lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Không có, ta chính là đang nghĩ, lúc chúng ta trở về, hạ nhân hình như cũng chuẩn bị xe cho Lục công tử, hôm nay tuyết rơi dày như vậy, Lục Công tử muốn đi đâu?" Lâm Sơ nói.
Yến Minh Qua tựa hồ cố ý muốn cùng nàng nói chuyện, liền giải thích: “Nửa tháng trước chủ tướng thiết yến, hắn đã đẩy đi một lần, lần này chủ tướng lại mời, dù sao hắn cũng phải đi qua một chuyến." Đối với thân thế của mình, Yến Minh Qua cũng không muốn gạt Lâm Sơ.
Hôm nay chủ tướng thiết yến đón gió cho Lục hoàng tử?
Đột nhiên Lâm Sơ mở to hai mắt, trong nguyên tác, man di chính là đã công thành vào ngày này a!
Về phần Lục hoàng tử... Một tiểu mao đầu tử*, Giang Vãn Tuyết cảm thấy mình am hiểu tâm tư nam nhân, vẫn có mị lực bắt được trái tim hắn ta.
*tiểu mao đầu tử: chuyên đề cập đến những chàng trai trẻ.
Nam nhân mà, tự nhiên đều đối với nữ nhân nhu nhược không nơi nương tựa không có sức chống cự.
Năm đó nàng ta gả cho Hàn Tử Thần chỉ mới mười sáu tuổi, hiện giờ cũng mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là trẻ tuổi.
Hàn Tử Thần đã chết, nhưng chính thê của hắn ta dưới gối cũng có con cái, lúc trước khi Hàn Tử Thần còn sống, nàng ta được thập phần sủng ái, thế nhưng mẫu tử nàng ta ở Hàn phủ sống không được thuận lòng. Mà bây giờ Hàn Tử Thần không còn nữa, nếu là hồi phủ, nàng ta tin tưởng chủ mẫu sẽ đem mình nắm chặt đến gắt gao.
Nhi tử lại là một kẻ ngu xuẩn, nàng ta không có cách nào trông cậy vào Hàn Quân Diệp ở lại Hàn phủ chịu đựng mấy chục năm.
Hiện tại mình còn trẻ tuổi xinh đẹp, Giang Vãn Tuyết sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào trước mắt.
Một biểu tỷ của nàng ta, chính là làm ngoại thất cho trưởng tử của Tăng công phủ, sau đó được nâng vào trong phủ.
Giang Vãn Tuyết nhìn Lâm Sơ một cái, dưới con ngươi như thu thủy, tựa hồ đang cất giấu một thanh đao nhọn đầy độc.
"Tẩu tử nói đùa." Bất quá trong nháy mắt, Giang Vãn Tuyết liền thu hồi thần tình trong mắt.
Lâm Sơ bị ánh mắt lúc trước của nàng ta nhìn đến không thoải mái, nhưng cũng biết không thể ép người quá chặt, lui ra một bước nói: “Hàn nương tử tiến vào đi.”
Giang Vãn Tuyết đến trước mặt Yến Minh Qua, có lẽ là phát hiện Yến Minh Qua lãnh đạm, vẫn là những sự tích hối hôn đầu độc kia, chính nàng ta cũng nhận thấy xấu hổ, miễn cưỡng nói hai câu liền lấy cớ thân thể không thoải mái trở về phòng.
Lâm Sơ lấy nước rửa mặt cho Yến Minh Qua, bưng thuốc cho Yến Minh Qua, Yến Minh Qua lại không có ý uống.
Lâm Sơ cân nhắc tâm tư của Yến Minh Qua một chút, chẳng lẽ hắn cảm thấy, hắn và Giang Vãn Tuyết không còn liên quan gì, thuốc cũng không muốn uống của nàng ta nấu? "Đêm qua người ta bị nhiễm phong hàn, sáng sớm hôm nay rời giường nấu thuốc, có lẽ là cảm thấy băn khoăn chuyện lúc trước, bồi tội cho chàng?" Lâm Sơ thử khuyên nhủ một nhân vật đại phản diện lâm vào tình thương.
Ai ngờ câu tiếp theo của Yến Minh Qua khiến Lâm Sơ thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình.
"Vạn nhất nàng ta hạ độc thì sao?"
"Cái kia... Chàng cũng không cần chim sợ cành cong như vậy, bình thuốc lúc trước của nàng ta đã bị ta vô tình phát hiện, ta đặc biệt đi đến dược phòng hỏi qua, đại phu nói bên trong là bột mì, nghĩ đến nàng ta cũng không thật sự tính toán hại chàng.” Lâm Sơ nói.
Yến Minh Qua nhẹ nhàng a một tiếng.
"Bột mì là do ta đổi vào."
Lâm Sơ mở to mắt.
Yến Minh Qua buồn bã nói: “Chính là ngày đó.”
Lâm Sơ đột nhiên nhớ tới ngày đó nàng ngủ quên, sau khi rời giường còn phát hiện trên giày Yến Minh Qua có bùn, thì ra là Yến Minh Qua ra ngoài đổ thuốc trong bình, lại đổi thành bột mì sao?
Hắn làm gì mà lại lăn qua lăn lại như vậy?
Hơn nửa ngày sau Lâm Sơ mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp nói một câu: “Vì... Vì sao?”
Yến Minh Qua trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rì rì nói: “Sợ nàng dùng để hạ độc.”
Lâm Sơ nghe xong, không hiểu sao lại vô vọng một chút, đáy lòng còn có chỗ có chút rầu rĩ.
Còn có thể nói gì nữa?
Từ đầu đến cuối nàng chưa từng nghĩ tới hại hắn, nhưng hắn vẫn luôn đề phòng nàng.
Nhân vật đại phản diện mà, dưới đáy lòng của Lâm Sơ chính là tự nhủ như vậy.
Nhưng tâm tình vẫn thoáng cái có chút không xong, nàng nửa đùa nửa thật nói: “Vậy bây giờ chàng không sợ ta hạ độc nữa?”
Yến Minh Qua nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn: “Nàng sẽ không.”
Nàng mỉm cười, tự nhiên sẽ không, trừ khi nàng không muốn sống nữa.
Bởi vì việc này, quan hệ giữa Lâm Sơ và Yến Minh Qua tựa hồ lâm vào một loại cục diện bế tắc, ngoài mặt không có gì, nhưng luôn cảm thấy cách cái gì đó.
Giang Vãn Tuyết ngược lại kiên trì bền bỉ, mỗi ngày đều dậy sớm sắc thuốc nấu canh, Lâm Sơ cũng là sau mấy ngày mới biết được, Giang Vãn Tuyết không chỉ làm phần cho Yến Minh Qua, cũng làm một phần cho Lục hoàng tử, Lục hoàng tử ăn hay không thì không biết.
Trong lúc đó Lâm Sơ gặp qua Hàn Quân Diệp một lần, đứa nhỏ kia phần lớn đều ở trong phòng, ngày đó Lâm Sơ nhìn thấy cậu ở trong sân ngắm hoa mai, vốn định nói với cậu vài câu, Hàn Quân Diệp lại vừa nhìn thấy Lâm Sơ liền chạy, giống như trở nên sợ người.
Lâm Sơ luôn cảm thấy, tính tình Hàn Quân Diệp, hiện tại càng thêm cổ quái.
Nàng cũng nói qua với Giang Vãn Tuyết một lần, bị Giang Vãn Tuyết công kích vài câu, nghĩ rốt cuộc là nhi tử người khác, Lâm Sơ cũng không nói nhiều nữa.
Nhìn Giang Vãn Tuyết cố ý vô tình tiếp cận Lục hoàng tử, Lâm Sơ cũng xác định, Giang Vãn Tuyết thật sự tính toán đi theo đường của Lục hoàng tử.
Nàng không biết Giang Vãn Tuyết nghĩ như thế nào, không nói đến thiếu niên kia nhìn đơn thuần bất hảo, kỳ thật tâm tư sâu sắc khiến người ta căn bản không cách nào phỏng đoán, cho dù Lục hoàng tử thật sự yêu thích Giang Vãn Tuyết, hoàng gia cũng không có khả năng để cho một nữ nhân đã có trượng phu vào cửa.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống Khương thành, thương thế của Yến Minh Qua cũng đã gần như tốt hơn.
Hắn cùng Lục hoàng tử nói chuyện một buổi sáng, không biết là đạt thành hiệp nghị gì, chỉ vào buổi chiều, đột nhiên nói với Lâm Sơ, có thể thu dọn đồ đạc về nhà.
Nghĩ đến chuyện của Hàn Tử Thần bị áp chế xuống, có Lục hoàng tử ở đây, Phùng Nghiên cũng không dám có động tác gì nữa.
Lục hoàng tử cố ý an bài một chiếc xe ngựa đưa bọn họ trở về.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ đến cổ đại được ngồi xe ngựa, lên xe nàng có chút mới lạ, vén rèm xe nhìn ra ngoài, hôm nay tuyết rơi dày, cả Khương thành một mảnh trang bị bạc bao bọc, trên đường rất ít khi có thể nhìn thấy bóng người.
Yến Minh Qua cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, một kiện tàn giáp không thể bình thường hơn, mặc trên người hắn không chỉ có thêm vài phần khí tức sát phạt, còn có chút hương vị oai hùng hãn dã, dung mạo của hắn so với Lục hoàng tử còn xuất sắc hơn, nhưng khí thế quanh thân hắn, sẽ làm cho người ta bỏ qua dung mạo mang đến lực sát thương của hắn.
"Đang nhìn cái gì?" Yến Minh Qua lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
"Không có, ta chính là đang nghĩ, lúc chúng ta trở về, hạ nhân hình như cũng chuẩn bị xe cho Lục công tử, hôm nay tuyết rơi dày như vậy, Lục Công tử muốn đi đâu?" Lâm Sơ nói.
Yến Minh Qua tựa hồ cố ý muốn cùng nàng nói chuyện, liền giải thích: “Nửa tháng trước chủ tướng thiết yến, hắn đã đẩy đi một lần, lần này chủ tướng lại mời, dù sao hắn cũng phải đi qua một chuyến." Đối với thân thế của mình, Yến Minh Qua cũng không muốn gạt Lâm Sơ.
Hôm nay chủ tướng thiết yến đón gió cho Lục hoàng tử?
Đột nhiên Lâm Sơ mở to hai mắt, trong nguyên tác, man di chính là đã công thành vào ngày này a!
Danh sách chương