Nàng lập tức đứng ngồi không yên.
Yến Minh Qua cũng phát hiện nàng có dị thường, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lòng Lâm Sơ bối rối, nàng nên làm sao đem tin man di sắp công thành nói cho Yến Minh Qua đây? "Tuyết rơi dày như vậy, khổ cho các tướng sĩ bên thành lâu." Trong nguyên tác có nhắc tới, chính là bởi vì trận tuyết lớn này, vừa vặn phủ thành chủ bên kia thiết yến, phòng thủ bên thành lâu mới lơi lỏng, mới làm cho man di dễ dàng công phá thành trì.
Nàng muốn nhắc tới chuyện này làm cho Yến Minh Qua cảnh giác.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Minh Qua khóa chặt Lâm Sơ, tựa hồ thấy kỳ lạ vì nàng đột nhiên nói cái này: “Tương quân giác cung bất đắc khống, đô hộ thiết y lãnh nan trứ*, sau khi Khương thành vào đông, đều trước sau như một.”
*Tướng quân giác cung bất đắc khống, đô hộ thiết y lãnh nan trứ: Lạnh đến mức cung của tướng quân kéo không căng, lạnh đến nỗi áo giáp của quan Đô hộ khó mà mặc được. (Trong bài Bạch Tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh của Sầm Tham)
Lâm Sơ: "..."
Dường như không có tác dụng gì.
Nàng chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy thảo nguyên bên kia thì sao? Tuyết rơi dày như vậy, trâu dê cũng không có cỏ ăn, man di lại lấy du mục mà sống, làm sao bọn họ có thể vượt qua mùa đông này a?”
Thảo nguyên không có lương thực, tự nhiên chỉ có thể liều mạng đánh vào quan nội cướp đoạt vật tư.
Trong con ngươi như hồ lạnh của Yến Minh Qua thoáng hiện lên cái gì, tay cầm dây cương cũng không khỏi siết chặt, hắn nói: “Nàng ngược lại nghĩ đến nhiều lắm.”
Lâm Sơ biết Yến Minh Qua lúc này đã cảnh giác, đạt được mục đích, nàng bắt đầu giả ngu: “Ta trước sau như một đều thích suy nghĩ nhiều, lúc trước không phải là đem chuyện mình đến địa phủ đều đã nghĩ kỹ sao?”
Yến Minh Qua ghé mắt nhìn Lâm Sơ một cái, ánh mắt kia có chút sâu.
Trong lòng Lâm Sơ đang có chút sợ hãi bất an, đã thấy Yến Minh Qua siết chặt dây cương, ngựa dừng lại, hắn nói: “Ta đã lâu không đi trong quân, hôm nay liền đi qua xem một chút, nàng trở về trước.”
Lâm Sơ gật gật đầu, lại tượng trưng hô một câu: “Trên đường cẩn thận.”
Bởi vì câu này, khóe miệng của Yến Minh Qua tựa hồ gợi lên một độ cong rõ ràng.
Hắn phân phó xa phu: “Đưa đến ngõ phía nam bên kia.”
Xa phu là người địa phương, cũng nhận ra Yến Minh Qua, liên tục đáp lời.
Lâm Sơ đặt cằm ở cửa sổ xe ngựa, nhìn thấy một màn này, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác, được người quan tâm cũng không tệ.
Yến Minh Qua quay đầu ngựa, lúc đi ngang qua cửa sổ, một tay chụp ót Lâm Sơ ấn đầu nàng trở về: “Bên ngoài gió lớn, coi chừng bị cảm lạnh.”’
Lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, Lâm Sơ chỉ cảm thấy trên trán mình dường như vẫn lưu lại nhiệt độ của lòng bàn tay hắn.
Nàng còn muốn nói gì đó với hắn, lại thấy hắn đã vung roi ngựa, chạy vào trong gió tuyết phương xa.
Thẳng đến khi bóng dáng của hắn ở xa xa trở thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc không nhìn thấy, Lâm Sơ mới ngồi trở lại trong xe ngựa.
Ban đêm man di sẽ công thành, nhưng đội quân chậm rãi từ thảo nguyên chạy tới Khương thành, dù thế nào cũng phải mất một thời gian, cho nên Lâm Sơ dám khẳng định, chỉ cần Yến Minh Qua phái binh thám báo đi ra khỏi thành dò xét kết quả, cũng có thể phát hiện đại quân man di tiếp cận.
Chỉ là trận chiến này có thể tránh được hay không, vẫn còn chưa biết.
Tâm sự của Lâm Sơ nặng nề, không bao lâu liền đến ngõ nam.
Lâm Sơ vừa mới xuống xe ngựa, một đoàn màu xám tro liền từ nhà Tống thẩm xông ra ngoài, cọ vào làn váy của nàng gâu gâu gâu kêu gào.
Dĩ nhiên là Tiểu Xám!
Nghĩ đến mấy ngày nay Tiểu Xám đã được nuôi ở trong nhà Tống thẩm.
Tống thẩm nghe thấy tiếng trục xe nên từ trong nhà đi ra, vừa thấy là Lâm Sơ, vội vàng giẫm tuyết đọng từ dưới mái hiên đi tới: “Tiểu lưỡng khẩu các cháu đây là đi đâu vậy? Ngày đó ta đến thành lâu bên kia đưa cơm cho Tống lão trở về, chỉ thấy trong sân của các cháu giống như bị trộm, trong phòng còn một vũng máu lớn, ngược lại khiến ta cùng Tống lão sợ hãi.”
Tống thẩm nắm tay Lâm Sơ, hốc mắt đỏ hồng: “Ta bảo Tống lão đi báo quan, nhưng mười ngày nửa tháng trôi qua, cũng không có tin tức gì truyền xuống, chúng ta còn tưởng rằng các cháu đã gặp gì đó bất trắc..."
Nàng ở thời cổ đại này vô thân vô cố, có người quan tâm nhớ nhung như vậy, trong lòng Lâm Sơ cũng cảm động, nàng nắm lấy tay Tống thẩm, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngày đó trong nhà gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, may mắn được một vị quý nhân tương trợ, mấy ngày nay chúng cháu liền ở nhờ nhà quý nhân.”
Người đã sống hơn nửa đời người, luôn có chút thông suốt, Tống thẩm vừa thấy xe ngựa đưa Lâm Sơ trở về bất phàm, liền biết vị quý nhân kia sợ là thân phận cũng không tầm thường, cũng không hỏi nhiều, lôi kéo tay Lâm Sơ đi về nhà mình: “Hôm nay thời tiết rất lạnh, vào phòng sưởi ấm chút đi.”
Bà cũng đồng loạt gọi xa phu: “Đại huynh đệ, vào nhà ngồi một chút, uống một chén trà nóng đi.”
Xa phu khéo léo từ chối, Lâm Sơ bình yên đến được ngõ nam, hắn ta cũng vội vàng đánh xe rời đi.
Tống đại thúc hôm nay đang trực ở cửa thành bên kia, không có ở nhà.
Tống thẩm dẫn Lâm Sơ vào phòng chính, bảo Lâm Sơ đốt lửa bên lò sưởi, mình lại đi vào đống củi dưới mái hiên lấy một ít củi bỏ vào trong lò sưởi, đốt lửa càng lớn hơn một chút.
Trong đống rơm rạ bên cạnh lò sưởi, con gà mái mà Lâm Sơ mua về trước đó đang ở bên trong sưởi ấm, thỉnh thoảng có gà con từ dưới thân gà mái thò đầu ra, líu ríu, làm cho mùa đông lạnh lẽo này thêm vài phần sức sống.
“Yến huynh đệ sao không cùng cháu trở về?” Tống thẩm xoa xoa bàn tay đông cứng ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ.
"Tướng công nói đi quân doanh bên kia xem một chút." Lâm Sơ nói.
Tống thẩm lúc này mới nở nụ cười: “Thân thể Yến huynh đệ đã tốt rồi, cuộc sống nhà các người cũng sẽ chậm rãi tốt lên.”
Lâm Sơ đang lo lắng chuyện man di công thành, cho dù Yến Minh Qua có phát hiện ra man di, nhưng toàn bộ binh quyền Khương thành đều ở trong tay chủ tướng, sợ là hắn cũng không có năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Nghĩ đến trong sách miêu tả, toàn bộ Khương thành máu tươi bắn tung tóe trên sương tuyết, không một người sống.
Người xa lạ thì thôi, nhưng Tống thẩm thì sao? Nhìn nụ cười hiền lành của Tống thẩm, trong lòng Lâm Sơ liền một mảnh trầm trọng.
Yến Minh Qua cũng phát hiện nàng có dị thường, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trong lòng Lâm Sơ bối rối, nàng nên làm sao đem tin man di sắp công thành nói cho Yến Minh Qua đây? "Tuyết rơi dày như vậy, khổ cho các tướng sĩ bên thành lâu." Trong nguyên tác có nhắc tới, chính là bởi vì trận tuyết lớn này, vừa vặn phủ thành chủ bên kia thiết yến, phòng thủ bên thành lâu mới lơi lỏng, mới làm cho man di dễ dàng công phá thành trì.
Nàng muốn nhắc tới chuyện này làm cho Yến Minh Qua cảnh giác.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Minh Qua khóa chặt Lâm Sơ, tựa hồ thấy kỳ lạ vì nàng đột nhiên nói cái này: “Tương quân giác cung bất đắc khống, đô hộ thiết y lãnh nan trứ*, sau khi Khương thành vào đông, đều trước sau như một.”
*Tướng quân giác cung bất đắc khống, đô hộ thiết y lãnh nan trứ: Lạnh đến mức cung của tướng quân kéo không căng, lạnh đến nỗi áo giáp của quan Đô hộ khó mà mặc được. (Trong bài Bạch Tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh của Sầm Tham)
Lâm Sơ: "..."
Dường như không có tác dụng gì.
Nàng chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy thảo nguyên bên kia thì sao? Tuyết rơi dày như vậy, trâu dê cũng không có cỏ ăn, man di lại lấy du mục mà sống, làm sao bọn họ có thể vượt qua mùa đông này a?”
Thảo nguyên không có lương thực, tự nhiên chỉ có thể liều mạng đánh vào quan nội cướp đoạt vật tư.
Trong con ngươi như hồ lạnh của Yến Minh Qua thoáng hiện lên cái gì, tay cầm dây cương cũng không khỏi siết chặt, hắn nói: “Nàng ngược lại nghĩ đến nhiều lắm.”
Lâm Sơ biết Yến Minh Qua lúc này đã cảnh giác, đạt được mục đích, nàng bắt đầu giả ngu: “Ta trước sau như một đều thích suy nghĩ nhiều, lúc trước không phải là đem chuyện mình đến địa phủ đều đã nghĩ kỹ sao?”
Yến Minh Qua ghé mắt nhìn Lâm Sơ một cái, ánh mắt kia có chút sâu.
Trong lòng Lâm Sơ đang có chút sợ hãi bất an, đã thấy Yến Minh Qua siết chặt dây cương, ngựa dừng lại, hắn nói: “Ta đã lâu không đi trong quân, hôm nay liền đi qua xem một chút, nàng trở về trước.”
Lâm Sơ gật gật đầu, lại tượng trưng hô một câu: “Trên đường cẩn thận.”
Bởi vì câu này, khóe miệng của Yến Minh Qua tựa hồ gợi lên một độ cong rõ ràng.
Hắn phân phó xa phu: “Đưa đến ngõ phía nam bên kia.”
Xa phu là người địa phương, cũng nhận ra Yến Minh Qua, liên tục đáp lời.
Lâm Sơ đặt cằm ở cửa sổ xe ngựa, nhìn thấy một màn này, đáy lòng không hiểu sao dâng lên một loại cảm giác, được người quan tâm cũng không tệ.
Yến Minh Qua quay đầu ngựa, lúc đi ngang qua cửa sổ, một tay chụp ót Lâm Sơ ấn đầu nàng trở về: “Bên ngoài gió lớn, coi chừng bị cảm lạnh.”’
Lòng bàn tay của hắn rất ấm áp, Lâm Sơ chỉ cảm thấy trên trán mình dường như vẫn lưu lại nhiệt độ của lòng bàn tay hắn.
Nàng còn muốn nói gì đó với hắn, lại thấy hắn đã vung roi ngựa, chạy vào trong gió tuyết phương xa.
Thẳng đến khi bóng dáng của hắn ở xa xa trở thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc không nhìn thấy, Lâm Sơ mới ngồi trở lại trong xe ngựa.
Ban đêm man di sẽ công thành, nhưng đội quân chậm rãi từ thảo nguyên chạy tới Khương thành, dù thế nào cũng phải mất một thời gian, cho nên Lâm Sơ dám khẳng định, chỉ cần Yến Minh Qua phái binh thám báo đi ra khỏi thành dò xét kết quả, cũng có thể phát hiện đại quân man di tiếp cận.
Chỉ là trận chiến này có thể tránh được hay không, vẫn còn chưa biết.
Tâm sự của Lâm Sơ nặng nề, không bao lâu liền đến ngõ nam.
Lâm Sơ vừa mới xuống xe ngựa, một đoàn màu xám tro liền từ nhà Tống thẩm xông ra ngoài, cọ vào làn váy của nàng gâu gâu gâu kêu gào.
Dĩ nhiên là Tiểu Xám!
Nghĩ đến mấy ngày nay Tiểu Xám đã được nuôi ở trong nhà Tống thẩm.
Tống thẩm nghe thấy tiếng trục xe nên từ trong nhà đi ra, vừa thấy là Lâm Sơ, vội vàng giẫm tuyết đọng từ dưới mái hiên đi tới: “Tiểu lưỡng khẩu các cháu đây là đi đâu vậy? Ngày đó ta đến thành lâu bên kia đưa cơm cho Tống lão trở về, chỉ thấy trong sân của các cháu giống như bị trộm, trong phòng còn một vũng máu lớn, ngược lại khiến ta cùng Tống lão sợ hãi.”
Tống thẩm nắm tay Lâm Sơ, hốc mắt đỏ hồng: “Ta bảo Tống lão đi báo quan, nhưng mười ngày nửa tháng trôi qua, cũng không có tin tức gì truyền xuống, chúng ta còn tưởng rằng các cháu đã gặp gì đó bất trắc..."
Nàng ở thời cổ đại này vô thân vô cố, có người quan tâm nhớ nhung như vậy, trong lòng Lâm Sơ cũng cảm động, nàng nắm lấy tay Tống thẩm, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngày đó trong nhà gặp nguy hiểm ngoài ý muốn, may mắn được một vị quý nhân tương trợ, mấy ngày nay chúng cháu liền ở nhờ nhà quý nhân.”
Người đã sống hơn nửa đời người, luôn có chút thông suốt, Tống thẩm vừa thấy xe ngựa đưa Lâm Sơ trở về bất phàm, liền biết vị quý nhân kia sợ là thân phận cũng không tầm thường, cũng không hỏi nhiều, lôi kéo tay Lâm Sơ đi về nhà mình: “Hôm nay thời tiết rất lạnh, vào phòng sưởi ấm chút đi.”
Bà cũng đồng loạt gọi xa phu: “Đại huynh đệ, vào nhà ngồi một chút, uống một chén trà nóng đi.”
Xa phu khéo léo từ chối, Lâm Sơ bình yên đến được ngõ nam, hắn ta cũng vội vàng đánh xe rời đi.
Tống đại thúc hôm nay đang trực ở cửa thành bên kia, không có ở nhà.
Tống thẩm dẫn Lâm Sơ vào phòng chính, bảo Lâm Sơ đốt lửa bên lò sưởi, mình lại đi vào đống củi dưới mái hiên lấy một ít củi bỏ vào trong lò sưởi, đốt lửa càng lớn hơn một chút.
Trong đống rơm rạ bên cạnh lò sưởi, con gà mái mà Lâm Sơ mua về trước đó đang ở bên trong sưởi ấm, thỉnh thoảng có gà con từ dưới thân gà mái thò đầu ra, líu ríu, làm cho mùa đông lạnh lẽo này thêm vài phần sức sống.
“Yến huynh đệ sao không cùng cháu trở về?” Tống thẩm xoa xoa bàn tay đông cứng ngồi xuống bên cạnh Lâm Sơ.
"Tướng công nói đi quân doanh bên kia xem một chút." Lâm Sơ nói.
Tống thẩm lúc này mới nở nụ cười: “Thân thể Yến huynh đệ đã tốt rồi, cuộc sống nhà các người cũng sẽ chậm rãi tốt lên.”
Lâm Sơ đang lo lắng chuyện man di công thành, cho dù Yến Minh Qua có phát hiện ra man di, nhưng toàn bộ binh quyền Khương thành đều ở trong tay chủ tướng, sợ là hắn cũng không có năng lực ngăn cơn sóng dữ.
Nghĩ đến trong sách miêu tả, toàn bộ Khương thành máu tươi bắn tung tóe trên sương tuyết, không một người sống.
Người xa lạ thì thôi, nhưng Tống thẩm thì sao? Nhìn nụ cười hiền lành của Tống thẩm, trong lòng Lâm Sơ liền một mảnh trầm trọng.
Danh sách chương