Quay đầu lại nhìn, nhân vật tiểu tướng công phản diện thế nhưng đã tỉnh! Đang nhìn chằm chằm vào nàng với một ánh mắt mơ hồ và quái dị.

Ông trời a!

Ba hồn của Lâm Sơ sợ tới mức bay mất hai hồn, ngượng ngùng thu hồi bàn tay đang chấm mút trên cơ bụng người ta, hai giọt nước mắt nói rơi ra liền rơi ra: “Tướng công... Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi!”

Biểu tình của Yến Minh Qua lúc này có chút kinh khủng.

Chẳng lẽ là giả vờ quá mức? Lâm Sơ đang giả vờ khóc tự kiểm điểm mình, thút tha thút thít nói: “Quân y kê đơn thuốc, ở trên bếp đang sắc thuốc, ta đoán chừng lúc này cũng đã được rồi, đi bưng tới cho chàng. ”

Dứt lời Lâm Sơ liền bưng chậu gỗ nhỏ chạy như trốn đi.

Mãi cho đến khi vào phòng bếp, Lâm Sơ mới đỡ bếp hít sâu một hơi.

Tại sao hắn lại tỉnh ngay vào lúc nàng đang chấm mút?

Lâm Sơ xoa xoa mặt, không thể lộ ra vẻ luyến tiếc được.

Nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mặt, nàng bưng một chén thuốc màu nâu đen, một bộ dáng mặt mày ủ rũ lo lắng vô cùng đi vào phòng.

“Tướng công, ta đút cho chàng uống nhé?” Lâm Sơ tiếp tục vào vai Tiểu Bạch Hoa.

Yến Minh Qua nhíu mày, ánh mắt nhìn nàng cũng âm trầm.

Tay Lâm Sơ bưng chén thuốc run lên, thiếu chút nữa đem đổ thuốc hết thuốc ra ngoài, gan thận cũng nhảy nhót lung tung.

Đại ca, ánh mắt này của ngươi còn có thể âm trầm một chút không?

Lão nương tốt xấu gì cũng là đóa hoa yêu kiều a!

Chẳng lẽ là sợ nàng hạ độc trong thuốc?

Lâm Sơ nhíu mày nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, nhấp một ngụm, sau đó vẻ mặt đầy tươi cười đưa chén thuốc đi qua: “Đã không còn nóng..."

"Đỡ ta đứng lên." Yến Minh Qua rốt cuộc thu hồi ánh mắt áp bách mười phần còn lạnh lẽo kia.



Giọng nói khàn khàn, bất quá âm thanh vẫn rất dễ nghe.

Lâm Sơ giống như được đại xá, buông chén thuốc xuống, đi giúp Yến Minh Qua ngồi dậy.

Người này nhìn gầy gò, kỳ thật rất nặng, cánh tay cũng cứng rắn như gạch đá, Lâm Sơ phải dùng khí lực thật lớn mới giúp hắn ngồi dậy, lại nhét một cái gối đệm sau lưng cho hắn.

Lâm Sơ cầm chén thuốc đưa qua, hắn tiếp nhận trực tiếp một ngụm uống hết, rồi trả lại chén cho Lâm Sơ.

Chỉ là Lâm Sơ nhìn thấy, đều cảm thấy cổ họng đắng ngắt, nhưng ngay cả lông mày hắn còn không nhíu một chút.

"Có gì ăn không?" Hắn hỏi.

“Ta lập tức đi nấu! Lâm Sơ mang theo túi gạo mà quan kì bài kia đưa tới đi vào phòng bếp.

Lo lắng cho thương thế hiện tại của Yến Minh Qua, Lâm Sơ quyết định nấu cháo thịt nạc trước.

Trong bếp còn có lửa do khi sắc thuốc để lại, Lâm Sơ tay chân nhanh nhẹn nấu một chén gạo, xử lý xong một miếng thịt nạc băm thành thịt băm nhỏ, lại cắt nửa chén rau xanh băm nhỏ, cùng nhau bỏ vào nồi chậm rãi nấu.

Khi nồi bắt đầu được rồi, lại thêm một nửa muỗng muối vào khuấy.

Ngửi thấy mùi thịt, bụng Lâm Sơ cũng không chịu thua kém ùng ục kêu lên.

Cả ngày nay nàng cũng không ăn gì, aiz, lại nhẫn nhịn đi, trước hầu hạ vị đại gia trong phòng kia trước!

Lâm Sơ tìm một cái chén lớn, múc đầy một chén mới bưng vào trong phòng.

Yến Minh Qua dựa gối nửa đầu ở đầu giường, có lẽ là ngửi thấy mùi cháo thịt, nhìn về phía cửa.

Lâm Sơ đặt chén lên tủ đầu giường, lại dùng muỗng múc một muỗng tự mình thử độc trước, cháo vừa mới hơi múc ra, Lâm Sơ bị nóng đến đầu lưỡi nói đớt, vẻ mặt buồn bã nói: “Cái này nóng, phải để nguội mới có thể ăn. ”

Hắn dời đi ánh mắt với ý tứ không rõ kia, giống như là cảm thấy mắt không thấy gì.

Lâm Sơ trộm ủy khuất, hầu hạ Đại tôn phật này nàng có dễ dàng không?

Yến Minh Qua đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Ước chừng qua mười phút, Lâm Sơ muốn nhắc nhở hắn có thể ăn cháo, nhưng hô hấp của hắn kéo dài, giống như đang ngủ, Lâm Sơ đành phải nhẹ nhàng chạm vào hắn một chút: “Tướng công... Ách..."

Mấy chữ "Cháo nguội" còn chưa nói ra khỏi miệng, cổ họng nàng đã bị hắn bóp chặt.



Tim của Lâm Sơ sắp nhảy đến cổ họng, cảm giác hít thở không thông quá mãnh liệt.

Ánh mắt hắn rất nham hiểm, tàn nhẫn, phảng phất như một mạng người ở trong tay hắn căn bản không tính là chuyện gì.

Nàng vẫn là định trước phải là pháo hôi ở chỗ này sao?

Lâm Sơ không biết chọc đến hắn ở đâu, từ khi hắn tỉnh lại, nàng vẫn nơm nớp lo sợ, ra vẻ thông minh đi lấy lòng. Nhưng trước mắt hắn muốn giết nàng!

Đáy mắt nàng có sợ hãi cái chết, có không cam lòng cùng phẫn nộ, cũng có cầu khẩn.

Ngay khi Lâm Sơ cho rằng mình sắp chết, hắn đột nhiên buông nàng ra.

Không khí một lần nữa tràn vào yết hầu, Lâm Sơ ôm lấy cổ bị bóp lên một vòng vết đỏ ho khan liên tục, khóe mắt cũng tràn ra vài giọt nước mắt sinh lý.

Hắn cười lạnh một tiếng, mới bưng lên chén cháo kia ăn hết.

Lần này Lâm Sơ ngay cả giả vờ cũng lười giả vờ nữa, thất tha thất thểu chạy ra khỏi phòng, trốn vào phòng bếp.

Bụng nàng cũng đói lả, đến mức ngửi thấy mùi cháo thịt trong phòng bếp vẫn kêu ùng ục.

Chết cũng phải làm một con quỷ no!

Lâm Sơ lau nước mắt, múc cho mình một chén cháo đầy, cổ họng hiện tại làm động tác nuốt đều rất đau, chén cháo này Lâm Sơ ăn rất gian nan. Nhưng nàng vẫn là vừa khóc vừa ăn.

Khi vừa mới xuyên qua, biết được hoàn cảnh của nguyên chủ, nàng cũng không muốn khóc, nhưng trước mắt nước mắt lại thế nào cũng không nhịn được.

Lâm Sơ không dám trở về phòng, ai biết được cái tên hỉ nộ vô thường kia có thể nửa đêm bẻ gãy cổ nàng hay không.

Nửa đêm Lâm Sơ đang rụt rè trong đống rơm rạ trong phòng bếp, lại nghe thấy trong sân truyền đến tiếng bước chân...

Trong nháy mắt Lâm Sơ liền cảnh giác, chẳng lẽ Yến Minh Qua sờ tới nơi này?

Không đúng! Yến Minh Qua bị trọng thương như vậy, căn bản không xuống được giường a.

Chẳng lẽ là có kẻ đến trộm bạc?

Mồ hôi lạnh bò đầy sống lưng, nghe tiếng bước chân cố ý nhẹ nhàng đi về phía phòng chính, Lâm Sơ mò mẫm từ trong đống rơm rạ đứng lên, cầm dao rón rén đi ra ngoài phòng bếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện