Bởi vì phòng bếp này chỉ là một cái lều được đắp lên bên cạnh phòng chính, trong nhà hết thảy đều giản lược, cho nên cũng không có lắp cửa, chỉ là dùng một cái rèm vải dày chắn gió.
Lâm Sơ cẩn thận vén rèm phòng bếp lên một khe hở, vừa lúc nhìn thấy một bóng đen ở trước cửa phòng chính nửa người cong lại.
Tàn nguyệt như câu, lại sáng kinh người.
Dưới ánh trăng, Lâm Sơ có thể rõ ràng nhìn thấy đại đao trong tay người nọ.
Trả thù sao? Lâm Sơ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, tim đập như trống, tay cầm dao của mình cũng bắt đầu phát run.
Chỉ thấy người nọ dựng thẳng đao từ khe cửa luồn vào, tựa hồ là muốn chọn chốt mở cửa, lại phát hiện bên trong căn bản không có chốt cửa. Người nọ tựa hồ cười khẽ một tiếng, đẩy cửa rón ra rón rén đi vào.
Lúc trước Lâm Sơ trở lại phòng bếp cũng không dám trở về phòng chính nữa, tự nhiên không có người chốt cửa.
Trái tim nàng sắp từ cổ họng nhảy ra, hai tay cầm dao, hai chân nhũn ra đi tới gần phòng chính.
"Tiểu nương tử..." Trong phòng truyền ra một tiếng kêu lỗ mãng cố ý hạ thấp giọng nói.
Âm thanh tràn ngập khí tức gian tình này làm cho dưới chân Lâm Sơ lảo đảo, giẫm lên cây gậy gỗ ban ngày quân hán kia có ý động thủ với Lý thị, thiếu chút nữa té ngã ngửa, cũng may nàng kịp đỡ lấy vách tường.
Bất quá động tĩnh này cũng khiến cho người trong phòng cảnh giác, lập tức không có thanh âm.
Lòng bàn tay Lâm Sơ tất cả đều là mồ hôi lạnh, bất quá cũng may đầu óc vẫn thanh tỉnh, đối phương gọi nàng, như vậy chứng tỏ tuyệt đối là quen biết nguyên chủ!
Yêu đương vụng trộm còn mang theo một thanh đao? Là muốn thuận tiện giết chết Yến Minh Qua sao?
Ông trời a... Đó là nhân vật phản diện mà nam chính trong nguyên tác dưới hào quang của nhân vật chính cũng không đấu lại được!
Nếu tình tiết này thật sự phát triển như vậy, nàng dám xác định, Yến Minh Qua tuyệt đối là bóp chết gian phu còn chưa lộ mặt kia, lại bóp chết chính nàng luôn!
Mặt Lâm Sơ đều chảy ra, hiện tại nàng còn có thể tự cứu mình một chút nào không?
Nàng đem dao bếp đặt trên mặt đất, hai tay cầm cây gậy gỗ tròn kia, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tướng công, ban đêm ta đi nhà xí đèn bị gió thổi tắt, thật tối a.... Ta còn bị ngã, chàng thắp lửa trong phòng lên một chút đi.”
Binh khí đều là một tấc dài một tấc mạnh, dao bếp của nàng hiển nhiên không có ưu thế như đại đao trong tay người nọ, không bằng đổi thành một cái gậy lớn thật sự.
Nàng nói chuyện sẽ phân tán lực chú ý của tên trộm, hẳn là làm cho hắn ta không dám dễ dàng xuống tay với Yến Minh Qua, hy vọng nhân vật đại lão phản diện Yến Minh Qua có thể nhìn ra một mảnh chân tâm mình vứt bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, không nên sớm giết chết nàng như thế!
Trong nhà.
Đại đao trong tay Triệu Nguyên còn giơ lên cao, bất quá chỉ là giằng co, không chút nào dám cử động, mồ hôi lạnh trên thái dương chậm rãi trượt xuống, trong đồng tử hắn ta phản chiếu là một thanh đao phong lóe lên hàn quang khác.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại cùng mùi máu tươi quanh năm uống máu không tan được của thân đao kích thích hắn ta, khiến cả người hắn ta run cầm cập.
Ban ngày Yến Minh Qua còn trọng thương bất tỉnh hiện đang nửa ngồi trên giường, dùng đao phong chống lên cổ họng hắn ta, đáy mắt là âm lãnh cùng tàn nhẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn giống như một con sói hoang bị người xâm phạm lãnh địa, thời khắc chuẩn bị cắn đứt cổ họng kẻ xâm nhập.
"Yến... Yến...” Bản năng cầu sinh khiến hắn ta cầu xin khoan dung, nhưng nỗi sợ hãi cực độ khiến hắn ta không nói nên lời, hai chân run rẩy đến mức gần như không đứng thẳng được.
Mũi đao của Yến Minh Qua lại tới gần một phân, Triệu Nguyên đã có thể cảm giác được cổ họng mình bị cắt một tầng nông, sợ hãi làm cho hắn ta câm miệng.
Đại ca hắn ta dựa vào quan hệ tiểu muội là tiểu thiếp tướng quân, đoạt được quân công của Yến Minh Qua, nhưng Yến Minh Qua xưa nay có thù tất báo, nếu như không thừa dịp hắn trọng thương giết chết hắn cắt đứt hậu hoạn, chỉ sợ sau này lo lắng đề phòng chính là huynh đệ bọn họ.
Huống chi hắn ta cũng thèm muốn Lâm Sơ hồi lâu, toàn bộ biên quan, sợ là tìm không ra mỹ nhân như vậy, giết Yến Minh Qua, mỹ nhân tự nhiên sẽ thuộc về mình!
Chỉ là hắn ta như thế nào cũng không có dự liệu được, dù cho Yến Minh Qua trọng thương, hắn ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Trong phòng không có ai trả lời, Lâm Sơ lo lắng kẻ trộm gây bất lợi với Yến Minh Qua.
Tuy rằng Yến Minh Qua bị trọng thương, nhưng tốt xấu gì đều có nền tảng võ công, chỉ cần hắn tỉnh lại, hẳn là không dễ dàng để cho kẻ trộm đắc thủ như vậy, vì thế nàng tiếp tục khóc hô, muốn đánh thức Yến Minh Qua: “Tướng công, chàng đang ngủ sao?”
Nghe thấy tiếng khóc ngoài phòng, Yến Minh Qua nhíu nhíu mày, dùng sống đao đánh vào cánh tay trái phải của Triệu Nguyên. Hai tay Triệu Nguyên trong nháy mắt trật khớp, mềm nhũn rũ xuống, đại đao trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất.
Triệu Nguyên nắm lấy khoảng trống này liền chạy ra ngoài phòng.
Yến Minh Qua híp mắt nhìn bóng lưng Triệu Nguyên hốt hoảng chạy trốn, mũi đao trong tay đã nhắm vào, trong vòng trăm bước tùy thời có thể khiến hắn ta mất mạng, chỉ là không biết nghĩ tới cái gì, đôi môi mỏng của hắn kéo ra một độ cong máu lạnh, đem bội đao thả trở về vỏ đao.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng đao rơi vào trong phòng, tim đập thình thịch nửa nhịp, mắt thấy một bóng người như bị quỷ đuổi theo chạy ra, nàng nhìn chuẩn cơ hội đem cây gậy gỗ lớn trong tay đập tới.
"Bang——" một tiếng, cảnh tối lửa tắt đèn cũng không biết gõ trúng chỗ nào của người nọ, Lâm Sơ suy đoán âm thanh thanh thúy như vậy hẳn là cái ót.
"Ngươi..." Người nọ tựa hồ không ngờ sẽ có trá, lảo đảo một bước nhưng không ngã xuống.
Trong lòng Lâm Sơ hoảng sợ không thôi, cầm gậy gỗ muốn lại đập tới, lại bị người nọ tránh thoát, lúc này nàng liền bỏ lại gậy gỗ, nhấc dao bếp đang ở trên mặt đất ném về phía người nọ, tê tâm liệt phế kêu to: “Tướng công – tướng công ——"
“Cứu mạng a —— giết người ——"
Triệu Nguyên vốn đã bị Yến Minh Qua dọa vỡ gan, lại bị một gậy của Lâm Sơ đập đến choáng váng đầu óc, trong lòng hắn ta biết đại sự không ổn, thầm nghĩ nhanh một chút chạy trốn, không ngờ Lâm Sơ lại ném một cây dao bếp đi qua, hắn ta né tránh không kịp, bả vai bị dao bếp chém trúng.
Lâm Sơ cẩn thận vén rèm phòng bếp lên một khe hở, vừa lúc nhìn thấy một bóng đen ở trước cửa phòng chính nửa người cong lại.
Tàn nguyệt như câu, lại sáng kinh người.
Dưới ánh trăng, Lâm Sơ có thể rõ ràng nhìn thấy đại đao trong tay người nọ.
Trả thù sao? Lâm Sơ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, tim đập như trống, tay cầm dao của mình cũng bắt đầu phát run.
Chỉ thấy người nọ dựng thẳng đao từ khe cửa luồn vào, tựa hồ là muốn chọn chốt mở cửa, lại phát hiện bên trong căn bản không có chốt cửa. Người nọ tựa hồ cười khẽ một tiếng, đẩy cửa rón ra rón rén đi vào.
Lúc trước Lâm Sơ trở lại phòng bếp cũng không dám trở về phòng chính nữa, tự nhiên không có người chốt cửa.
Trái tim nàng sắp từ cổ họng nhảy ra, hai tay cầm dao, hai chân nhũn ra đi tới gần phòng chính.
"Tiểu nương tử..." Trong phòng truyền ra một tiếng kêu lỗ mãng cố ý hạ thấp giọng nói.
Âm thanh tràn ngập khí tức gian tình này làm cho dưới chân Lâm Sơ lảo đảo, giẫm lên cây gậy gỗ ban ngày quân hán kia có ý động thủ với Lý thị, thiếu chút nữa té ngã ngửa, cũng may nàng kịp đỡ lấy vách tường.
Bất quá động tĩnh này cũng khiến cho người trong phòng cảnh giác, lập tức không có thanh âm.
Lòng bàn tay Lâm Sơ tất cả đều là mồ hôi lạnh, bất quá cũng may đầu óc vẫn thanh tỉnh, đối phương gọi nàng, như vậy chứng tỏ tuyệt đối là quen biết nguyên chủ!
Yêu đương vụng trộm còn mang theo một thanh đao? Là muốn thuận tiện giết chết Yến Minh Qua sao?
Ông trời a... Đó là nhân vật phản diện mà nam chính trong nguyên tác dưới hào quang của nhân vật chính cũng không đấu lại được!
Nếu tình tiết này thật sự phát triển như vậy, nàng dám xác định, Yến Minh Qua tuyệt đối là bóp chết gian phu còn chưa lộ mặt kia, lại bóp chết chính nàng luôn!
Mặt Lâm Sơ đều chảy ra, hiện tại nàng còn có thể tự cứu mình một chút nào không?
Nàng đem dao bếp đặt trên mặt đất, hai tay cầm cây gậy gỗ tròn kia, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tướng công, ban đêm ta đi nhà xí đèn bị gió thổi tắt, thật tối a.... Ta còn bị ngã, chàng thắp lửa trong phòng lên một chút đi.”
Binh khí đều là một tấc dài một tấc mạnh, dao bếp của nàng hiển nhiên không có ưu thế như đại đao trong tay người nọ, không bằng đổi thành một cái gậy lớn thật sự.
Nàng nói chuyện sẽ phân tán lực chú ý của tên trộm, hẳn là làm cho hắn ta không dám dễ dàng xuống tay với Yến Minh Qua, hy vọng nhân vật đại lão phản diện Yến Minh Qua có thể nhìn ra một mảnh chân tâm mình vứt bỏ gian tà đi theo chính nghĩa, không nên sớm giết chết nàng như thế!
Trong nhà.
Đại đao trong tay Triệu Nguyên còn giơ lên cao, bất quá chỉ là giằng co, không chút nào dám cử động, mồ hôi lạnh trên thái dương chậm rãi trượt xuống, trong đồng tử hắn ta phản chiếu là một thanh đao phong lóe lên hàn quang khác.
Cảm giác lạnh lẽo của kim loại cùng mùi máu tươi quanh năm uống máu không tan được của thân đao kích thích hắn ta, khiến cả người hắn ta run cầm cập.
Ban ngày Yến Minh Qua còn trọng thương bất tỉnh hiện đang nửa ngồi trên giường, dùng đao phong chống lên cổ họng hắn ta, đáy mắt là âm lãnh cùng tàn nhẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn giống như một con sói hoang bị người xâm phạm lãnh địa, thời khắc chuẩn bị cắn đứt cổ họng kẻ xâm nhập.
"Yến... Yến...” Bản năng cầu sinh khiến hắn ta cầu xin khoan dung, nhưng nỗi sợ hãi cực độ khiến hắn ta không nói nên lời, hai chân run rẩy đến mức gần như không đứng thẳng được.
Mũi đao của Yến Minh Qua lại tới gần một phân, Triệu Nguyên đã có thể cảm giác được cổ họng mình bị cắt một tầng nông, sợ hãi làm cho hắn ta câm miệng.
Đại ca hắn ta dựa vào quan hệ tiểu muội là tiểu thiếp tướng quân, đoạt được quân công của Yến Minh Qua, nhưng Yến Minh Qua xưa nay có thù tất báo, nếu như không thừa dịp hắn trọng thương giết chết hắn cắt đứt hậu hoạn, chỉ sợ sau này lo lắng đề phòng chính là huynh đệ bọn họ.
Huống chi hắn ta cũng thèm muốn Lâm Sơ hồi lâu, toàn bộ biên quan, sợ là tìm không ra mỹ nhân như vậy, giết Yến Minh Qua, mỹ nhân tự nhiên sẽ thuộc về mình!
Chỉ là hắn ta như thế nào cũng không có dự liệu được, dù cho Yến Minh Qua trọng thương, hắn ta cũng không phải đối thủ của hắn!
Trong phòng không có ai trả lời, Lâm Sơ lo lắng kẻ trộm gây bất lợi với Yến Minh Qua.
Tuy rằng Yến Minh Qua bị trọng thương, nhưng tốt xấu gì đều có nền tảng võ công, chỉ cần hắn tỉnh lại, hẳn là không dễ dàng để cho kẻ trộm đắc thủ như vậy, vì thế nàng tiếp tục khóc hô, muốn đánh thức Yến Minh Qua: “Tướng công, chàng đang ngủ sao?”
Nghe thấy tiếng khóc ngoài phòng, Yến Minh Qua nhíu nhíu mày, dùng sống đao đánh vào cánh tay trái phải của Triệu Nguyên. Hai tay Triệu Nguyên trong nháy mắt trật khớp, mềm nhũn rũ xuống, đại đao trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất.
Triệu Nguyên nắm lấy khoảng trống này liền chạy ra ngoài phòng.
Yến Minh Qua híp mắt nhìn bóng lưng Triệu Nguyên hốt hoảng chạy trốn, mũi đao trong tay đã nhắm vào, trong vòng trăm bước tùy thời có thể khiến hắn ta mất mạng, chỉ là không biết nghĩ tới cái gì, đôi môi mỏng của hắn kéo ra một độ cong máu lạnh, đem bội đao thả trở về vỏ đao.
Lâm Sơ nghe thấy tiếng đao rơi vào trong phòng, tim đập thình thịch nửa nhịp, mắt thấy một bóng người như bị quỷ đuổi theo chạy ra, nàng nhìn chuẩn cơ hội đem cây gậy gỗ lớn trong tay đập tới.
"Bang——" một tiếng, cảnh tối lửa tắt đèn cũng không biết gõ trúng chỗ nào của người nọ, Lâm Sơ suy đoán âm thanh thanh thúy như vậy hẳn là cái ót.
"Ngươi..." Người nọ tựa hồ không ngờ sẽ có trá, lảo đảo một bước nhưng không ngã xuống.
Trong lòng Lâm Sơ hoảng sợ không thôi, cầm gậy gỗ muốn lại đập tới, lại bị người nọ tránh thoát, lúc này nàng liền bỏ lại gậy gỗ, nhấc dao bếp đang ở trên mặt đất ném về phía người nọ, tê tâm liệt phế kêu to: “Tướng công – tướng công ——"
“Cứu mạng a —— giết người ——"
Triệu Nguyên vốn đã bị Yến Minh Qua dọa vỡ gan, lại bị một gậy của Lâm Sơ đập đến choáng váng đầu óc, trong lòng hắn ta biết đại sự không ổn, thầm nghĩ nhanh một chút chạy trốn, không ngờ Lâm Sơ lại ném một cây dao bếp đi qua, hắn ta né tránh không kịp, bả vai bị dao bếp chém trúng.
Danh sách chương