“Nữ nhân thối!” Đau đớn làm cho đầu óc người nọ thanh tỉnh ngắn ngủi, vẻ mặt hung ác đi về phía Lâm Sơ.
Bên cạnh đã không còn gì để phòng thân, Lâm Sơ sợ kinh khủng, hai tay chống đỡ lui về phía sau.
Người nọ đã đến trước mặt nàng, cũng không biết vì sao đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, giống như là bị ám khí gì đó đánh trúng, ôm chân lăn xuống đất.
Đèn nhà hàng xóm đối diện đã sáng lên.
Lâm Sơ luống cuống tay chân đứng lên, lại muốn đi nhặt con dao bếp của mình.
Người nọ bị thương, cũng biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa, kéo chân khập khiễng chạy trốn.
Cửa nhà hàng xóm mở ra, đại thúc và thẩm tử hàng xóm một người cầm cào sắt một người xách đèn bão đi ra, Lâm Sơ mới hoàn toàn ngồi liệt trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân giống như là từ trong nước vớt lên.
“Nương tử Yến gia, đây là làm sao vậy?” Trên người Tống thẩm còn khoác một bộ ngoại bào thật dày, hiển nhiên là vừa mới từ trong chăn đi ra.
Ban đầu bà cũng không thích Lâm Sơ, nhưng trước mắt Yến Minh Qua bị trọng thương, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, buổi tối Lâm Sơ lại kêu đến tê tâm liệt phế như vậy, bọn họ cũng không thể coi như không nghe thấy.
"Bạc, có người cướp bạc..." Lý trí còn sót lại chỉ có thể chống đỡ Lâm Sơ lấy ra một lời nói dối.
Nàng không biết người nọ là vì sao mà đến, nhưng đây không thể nghi ngờ là lời giải thích tốt nhất.
Nơi quan ngoại này kẻ liều mạng đích xác không ít, Yến Minh Qua được ban thưởng, hiện giờ lại nằm bệnh trên giường cũng không phải là bí mật gì, quả thật cũng nói được.
Quả nhiên Tống thẩm vừa nghe liền tức giận mắng: “Đồ vương bát đáng chém ngàn đao này, bạc cứu mạng người ta cũng muốn đoạt!”
“Yến huynh đệ không sao chứ?” Tống đại thúc đã có tuổi hỏi tới.
Lúc này Lâm Sơ mới nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng: “Tướng công... Tướng công..."
"Ai, nương tử Yến gia, cháu chậm một chút..." Tống thẩm cầm đèn bão đi phía sau Lâm Sơ, lúc trước thấy Lâm Sơ bà không thích nhiều lắm, nhưng nhìn thấy bộ dáng trước mắt của nàng, trong lòng đều có thêm vài phần thương hại.
Tay chân Lâm Sơ đến bây giờ vẫn còn yếu ớt, chưa tới được trước giường, đầu gối nàng liền mềm nhũn, ngã xuống mép giường.
Động tĩnh lớn như vậy, Yến Minh Qua không có khả năng không tỉnh.
Nương theo ánh sáng của ngọn đèn bão mà Tống thẩm mang theo, Lâm Sơ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như mực của Yến Minh Qua, lạnh lẽo như băng.
Nàng nên sợ hắn, những sợ hãi lúc trước còn chưa tiêu tán, không ngờ một cỗ ủy khuất bộc phát, Lâm Sơ nghẹn ngào kêu một câu "Tướng công", sau đó "Oa" một tiếng nhào tới trên người hắn gào khóc.
Lần này là khóc thật, Lâm Sơ cảm thấy từ nhỏ đến lớn gặp phải kinh hách gì cũng không nhiều như hôm nay.
Nàng khóc đến khàn giọng, vẫn không thể dừng lại.
Tống thẩm thấy nàng khóc đến đáng thương, an ủi nói: “Nương tử Yến gia nhanh đừng khóc, không phải chỉ là mấy đồng tiền bạc sao, tiền tài đều là vật ngoài thân, người không có việc gì là tốt rồi. ”
Lâm Sơ lắc đầu lung tung, vẫn nghẹn ngào nói không nên lời.
Tống đại thúc nhìn băng gạc quấn trên người Yến Minh Qua thì nhíu mày: “Yến huynh đệ hiện giờ đang nguy nan, có nhu cầu về tiền bạc cứ việc tìm chúng ta mượn, mặc dù không có nhiều, nhưng tiền bốc thuốc vẫn có được.”
"Đa tạ Tống đại thúc."
Bởi vì Lâm Sơ trực tiếp nhào tới trên người Yến Minh Qua khóc lớn, đầu tựa vào lồng ngực hắn, cho nên khi hắn nói lời này, lồng ngực chấn động dị thường rõ ràng, truyền đến lỗ tai Lâm Sơ cũng hết sức rõ ràng, còn có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Được rồi, đã đến nửa đêm rồi, tiểu lưỡng khẩu* các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Tống thẩm thắp đèn dầu trong phòng, lúc này mới lôi kéo Tống đại thúc đi ra ngoài phòng.
*tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng trẻ, vợ chồng son
Lâm Sơ nghe được tiếng đóng cửa, nàng vốn bình phục một chút cảm xúc, lập tức lại căng thẳng, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi.
Nàng cảm thấy một bàn tay đặt trên đầu của mình, chỉ là đặt lên, không nhúc nhích.
Lông tơ sau gáy Lâm Sơ lập tức dựng thẳng lên, nàng không chút nghi ngờ, chỉ cần chủ nhân của đôi tay này muốn, đầu nàng tùy thời sẽ bị vặn sang một bên khác.
"Không khóc nữa?" Hắn hỏi. Giọng nói này càng lúc càng trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì.
Lâm Sơ hít hít mũi, muốn ngẩng đầu lên, trên tay hắn dùng vài phần lực, không để Lâm Sơ thành công ngẩng đầu lên, Lâm Sơ tự nhiên cũng không dám cùng vị tổ tông này phân cao thấp.
Nhưng vừa nghĩ đến ngực hắn còn có vết thương, lại không dám đem đầu hoàn toàn dựa vào, chỉ có thể nghiêng đầu duy trì một tư thế gian nan như vậy.
Dường như hắn cũng phát hiện, đột nhiên buông tay ra, Lâm Sơ vội vàng bật dậy.
Thấy băng gạc trước ngực hắn thấm đỏ một khối, Lâm Sơ sợ tới mức hồn rời khỏi cơ thể, vừa rồi nàng quá sợ hãi, tâm tình sụp đổ trực tiếp nằm sấp trên người hắn gào khóc lớn, đem miệng vết thương của hắn đè đến chảy máu? Không thể nào, nàng nặng như vậy sao?
"Ta... Ta sẽ băng bó lại cho chàng!" Lâm Sơ sợ tới mức lại muốn khóc.
Ông trời a, đây rốt cuộc là một đêm kinh khủng như thế nào!
Lâm Sơ cảm giác mình thời thời khắc khắc đều sắp thành vật hi sinh.
Nàng vươn tay muốn mở băng gạc ra, lại bị tay của Yến Minh Qua chặn lại.
"Không vội." Hắn nói. Mặc dù là nằm, Lâm Sơ vẫn cảm thấy tầm mắt của hắn áp bách kinh người.
Lâm Sơ ngượng ngùng thu tay, lại nghe hắn hỏi: “Ngươi biết Triệu Nguyên?”
Triệu Nguyên?
Tên quan kì bài ban ngày đưa đồ tới hình như là gọi là Triệu Nguyên, chẳng lẽ người vừa rồi chính là Triệu Nguyên?
Hốc mắt Lâm Sơ đỏ lên, đây thật sự không phải giả vờ, nàng nghẹn ngào nói: “Ban ngày, có một quan kì bài tới đưa gạo, còn cùng mấy huynh đệ họ Viên kia nổi lên xung đột, bọn họ hình như là nhắc tới quan kì bài họ Triệu.”
Tướng công, chàng tin ta đi, ta thật sự không đội mũ xanh cho chàng!
Lâm Sơ lệ rơi đầy mặt.
Nàng chỉ mong nguyên chủ ngàn vạn lần đừng cùng họ Triệu kia có thông đồng gì mới tốt, có cũng đừng bị nhân vật tướng công phản diện biết a, nàng còn trẻ, nàng còn muốn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai...
Yến Minh Qua cười như không cười nhìn về phía Lâm Sơ: “Ngươi ngược lại rất thông minh." Lá gan cũng không nhỏ.
Lâm Sơ biết hắn nói mình thông minh, là chỉ việc nàng đem bọn Viên Tam ra tẩy sạch hiềm nghi mình cùng Triệu Nguyên có quan hệ riêng tư.
Nàng làm bộ như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, dùng tay áo lau khóe mắt: “Tướng công, trước kia là ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mấy ngày nay sau khi thành thân, ta đã nghĩ thông suốt, ta thật sự muốn theo tướng công sống thật tốt.”
Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, lộ ra một đoạn mị hoặc nhất giữa con ngươi, chậm rãi nói: “Tối nay không sợ sao? ”
Nhắc tới chuyện vừa rồi, nước mắt Lâm Sơ không kìm được, nàng khóc quá lâu cổ họng có chút khàn khàn: “Sợ... Nhưng ta càng sợ chính là tên đó tìm tướng công chàng trả thù!”
Yến Minh Qua nhíu mày một cái, hiển nhiên là đối với câu trả lời của nàng rất bất ngờ.
Lâm Sơ chính là muốn mượn cơ hội này tăng độ hảo cảm, đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, bản thân nàng cũng không biết kết thúc như thế nào, đành phải một mực thúc tha thút thít khóc.
Chỉ mong sẽ không khóc đến mù mắt, Lâm Sơ ở trong lòng yên lặng châm cho mình một chút sáp*.
*sáp: bôi lên giấy hoặc vải để chống ẩm.
"Đừng khóc." Hắn nói, nghe kỹ, giọng nói phảng phất nhu hòa vài phần.
Lâm Sơ lau nước mắt gật đầu: “Ta băng bó vết thương lại cho tướng công. ”
Thật bất ngờ, lần này Yến Minh Qua nói một câu được, còn nói cho nàng biết băng gạc ở trong ngăn tủ.
Thái độ đột nhiên dễ nói chuyện của Yến Minh Qua làm cho Lâm Sơ cảm thấy có chút mộng ảo.
Dù sao nhân vật đại phản diện trong nguyên tác chính là một đóa hoa cao lãnh tính tình kém đến nóng nảy!
Có lẽ bây giờ vẫn còn trên con đường trở thành nhân vật phản diện, tính khí vẫn còn đang trong quá trình nuôi dưỡng!
Nhìn Yến Minh Qua quấn băng gạc, cánh tay trần trụi, lộ ra tám khối cơ bụng mê người... Lâm Sơ xoa xoa tay, lại xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy không biết từ đâu xuống miệng.
A phi, từ đâu xuống tay.
"Làm sao vậy?" Thấy Lâm Sơ chậm chạp không có động tác, hắn nghi hoặc nhíu mày một cái, bởi vì mất máu quá nhiều, môi có chút tái nhợt khẽ mím lại, mười phần khí tức cấm dục. Cơ bắp cực kỳ căng thẳng trên người quấn một vòng băng gạc màu trắng, thoạt nhìn lại hấp dẫn chết tiệt...
Bên cạnh đã không còn gì để phòng thân, Lâm Sơ sợ kinh khủng, hai tay chống đỡ lui về phía sau.
Người nọ đã đến trước mặt nàng, cũng không biết vì sao đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, giống như là bị ám khí gì đó đánh trúng, ôm chân lăn xuống đất.
Đèn nhà hàng xóm đối diện đã sáng lên.
Lâm Sơ luống cuống tay chân đứng lên, lại muốn đi nhặt con dao bếp của mình.
Người nọ bị thương, cũng biết mình không thể ở lại lâu hơn nữa, kéo chân khập khiễng chạy trốn.
Cửa nhà hàng xóm mở ra, đại thúc và thẩm tử hàng xóm một người cầm cào sắt một người xách đèn bão đi ra, Lâm Sơ mới hoàn toàn ngồi liệt trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cả người đều bị mồ hôi thấm ướt, toàn thân giống như là từ trong nước vớt lên.
“Nương tử Yến gia, đây là làm sao vậy?” Trên người Tống thẩm còn khoác một bộ ngoại bào thật dày, hiển nhiên là vừa mới từ trong chăn đi ra.
Ban đầu bà cũng không thích Lâm Sơ, nhưng trước mắt Yến Minh Qua bị trọng thương, bên cạnh dù sao cũng phải có người chăm sóc, đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, buổi tối Lâm Sơ lại kêu đến tê tâm liệt phế như vậy, bọn họ cũng không thể coi như không nghe thấy.
"Bạc, có người cướp bạc..." Lý trí còn sót lại chỉ có thể chống đỡ Lâm Sơ lấy ra một lời nói dối.
Nàng không biết người nọ là vì sao mà đến, nhưng đây không thể nghi ngờ là lời giải thích tốt nhất.
Nơi quan ngoại này kẻ liều mạng đích xác không ít, Yến Minh Qua được ban thưởng, hiện giờ lại nằm bệnh trên giường cũng không phải là bí mật gì, quả thật cũng nói được.
Quả nhiên Tống thẩm vừa nghe liền tức giận mắng: “Đồ vương bát đáng chém ngàn đao này, bạc cứu mạng người ta cũng muốn đoạt!”
“Yến huynh đệ không sao chứ?” Tống đại thúc đã có tuổi hỏi tới.
Lúc này Lâm Sơ mới nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng: “Tướng công... Tướng công..."
"Ai, nương tử Yến gia, cháu chậm một chút..." Tống thẩm cầm đèn bão đi phía sau Lâm Sơ, lúc trước thấy Lâm Sơ bà không thích nhiều lắm, nhưng nhìn thấy bộ dáng trước mắt của nàng, trong lòng đều có thêm vài phần thương hại.
Tay chân Lâm Sơ đến bây giờ vẫn còn yếu ớt, chưa tới được trước giường, đầu gối nàng liền mềm nhũn, ngã xuống mép giường.
Động tĩnh lớn như vậy, Yến Minh Qua không có khả năng không tỉnh.
Nương theo ánh sáng của ngọn đèn bão mà Tống thẩm mang theo, Lâm Sơ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh như mực của Yến Minh Qua, lạnh lẽo như băng.
Nàng nên sợ hắn, những sợ hãi lúc trước còn chưa tiêu tán, không ngờ một cỗ ủy khuất bộc phát, Lâm Sơ nghẹn ngào kêu một câu "Tướng công", sau đó "Oa" một tiếng nhào tới trên người hắn gào khóc.
Lần này là khóc thật, Lâm Sơ cảm thấy từ nhỏ đến lớn gặp phải kinh hách gì cũng không nhiều như hôm nay.
Nàng khóc đến khàn giọng, vẫn không thể dừng lại.
Tống thẩm thấy nàng khóc đến đáng thương, an ủi nói: “Nương tử Yến gia nhanh đừng khóc, không phải chỉ là mấy đồng tiền bạc sao, tiền tài đều là vật ngoài thân, người không có việc gì là tốt rồi. ”
Lâm Sơ lắc đầu lung tung, vẫn nghẹn ngào nói không nên lời.
Tống đại thúc nhìn băng gạc quấn trên người Yến Minh Qua thì nhíu mày: “Yến huynh đệ hiện giờ đang nguy nan, có nhu cầu về tiền bạc cứ việc tìm chúng ta mượn, mặc dù không có nhiều, nhưng tiền bốc thuốc vẫn có được.”
"Đa tạ Tống đại thúc."
Bởi vì Lâm Sơ trực tiếp nhào tới trên người Yến Minh Qua khóc lớn, đầu tựa vào lồng ngực hắn, cho nên khi hắn nói lời này, lồng ngực chấn động dị thường rõ ràng, truyền đến lỗ tai Lâm Sơ cũng hết sức rõ ràng, còn có một loại cảm giác nói không nên lời.
"Được rồi, đã đến nửa đêm rồi, tiểu lưỡng khẩu* các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói." Tống thẩm thắp đèn dầu trong phòng, lúc này mới lôi kéo Tống đại thúc đi ra ngoài phòng.
*tiểu lưỡng khẩu: vợ chồng trẻ, vợ chồng son
Lâm Sơ nghe được tiếng đóng cửa, nàng vốn bình phục một chút cảm xúc, lập tức lại căng thẳng, tiếng khóc cũng chậm rãi nhỏ đi.
Nàng cảm thấy một bàn tay đặt trên đầu của mình, chỉ là đặt lên, không nhúc nhích.
Lông tơ sau gáy Lâm Sơ lập tức dựng thẳng lên, nàng không chút nghi ngờ, chỉ cần chủ nhân của đôi tay này muốn, đầu nàng tùy thời sẽ bị vặn sang một bên khác.
"Không khóc nữa?" Hắn hỏi. Giọng nói này càng lúc càng trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì.
Lâm Sơ hít hít mũi, muốn ngẩng đầu lên, trên tay hắn dùng vài phần lực, không để Lâm Sơ thành công ngẩng đầu lên, Lâm Sơ tự nhiên cũng không dám cùng vị tổ tông này phân cao thấp.
Nhưng vừa nghĩ đến ngực hắn còn có vết thương, lại không dám đem đầu hoàn toàn dựa vào, chỉ có thể nghiêng đầu duy trì một tư thế gian nan như vậy.
Dường như hắn cũng phát hiện, đột nhiên buông tay ra, Lâm Sơ vội vàng bật dậy.
Thấy băng gạc trước ngực hắn thấm đỏ một khối, Lâm Sơ sợ tới mức hồn rời khỏi cơ thể, vừa rồi nàng quá sợ hãi, tâm tình sụp đổ trực tiếp nằm sấp trên người hắn gào khóc lớn, đem miệng vết thương của hắn đè đến chảy máu? Không thể nào, nàng nặng như vậy sao?
"Ta... Ta sẽ băng bó lại cho chàng!" Lâm Sơ sợ tới mức lại muốn khóc.
Ông trời a, đây rốt cuộc là một đêm kinh khủng như thế nào!
Lâm Sơ cảm giác mình thời thời khắc khắc đều sắp thành vật hi sinh.
Nàng vươn tay muốn mở băng gạc ra, lại bị tay của Yến Minh Qua chặn lại.
"Không vội." Hắn nói. Mặc dù là nằm, Lâm Sơ vẫn cảm thấy tầm mắt của hắn áp bách kinh người.
Lâm Sơ ngượng ngùng thu tay, lại nghe hắn hỏi: “Ngươi biết Triệu Nguyên?”
Triệu Nguyên?
Tên quan kì bài ban ngày đưa đồ tới hình như là gọi là Triệu Nguyên, chẳng lẽ người vừa rồi chính là Triệu Nguyên?
Hốc mắt Lâm Sơ đỏ lên, đây thật sự không phải giả vờ, nàng nghẹn ngào nói: “Ban ngày, có một quan kì bài tới đưa gạo, còn cùng mấy huynh đệ họ Viên kia nổi lên xung đột, bọn họ hình như là nhắc tới quan kì bài họ Triệu.”
Tướng công, chàng tin ta đi, ta thật sự không đội mũ xanh cho chàng!
Lâm Sơ lệ rơi đầy mặt.
Nàng chỉ mong nguyên chủ ngàn vạn lần đừng cùng họ Triệu kia có thông đồng gì mới tốt, có cũng đừng bị nhân vật tướng công phản diện biết a, nàng còn trẻ, nàng còn muốn sống nhìn thấy mặt trời ngày mai...
Yến Minh Qua cười như không cười nhìn về phía Lâm Sơ: “Ngươi ngược lại rất thông minh." Lá gan cũng không nhỏ.
Lâm Sơ biết hắn nói mình thông minh, là chỉ việc nàng đem bọn Viên Tam ra tẩy sạch hiềm nghi mình cùng Triệu Nguyên có quan hệ riêng tư.
Nàng làm bộ như nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, dùng tay áo lau khóe mắt: “Tướng công, trước kia là ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mấy ngày nay sau khi thành thân, ta đã nghĩ thông suốt, ta thật sự muốn theo tướng công sống thật tốt.”
Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, lộ ra một đoạn mị hoặc nhất giữa con ngươi, chậm rãi nói: “Tối nay không sợ sao? ”
Nhắc tới chuyện vừa rồi, nước mắt Lâm Sơ không kìm được, nàng khóc quá lâu cổ họng có chút khàn khàn: “Sợ... Nhưng ta càng sợ chính là tên đó tìm tướng công chàng trả thù!”
Yến Minh Qua nhíu mày một cái, hiển nhiên là đối với câu trả lời của nàng rất bất ngờ.
Lâm Sơ chính là muốn mượn cơ hội này tăng độ hảo cảm, đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, bản thân nàng cũng không biết kết thúc như thế nào, đành phải một mực thúc tha thút thít khóc.
Chỉ mong sẽ không khóc đến mù mắt, Lâm Sơ ở trong lòng yên lặng châm cho mình một chút sáp*.
*sáp: bôi lên giấy hoặc vải để chống ẩm.
"Đừng khóc." Hắn nói, nghe kỹ, giọng nói phảng phất nhu hòa vài phần.
Lâm Sơ lau nước mắt gật đầu: “Ta băng bó vết thương lại cho tướng công. ”
Thật bất ngờ, lần này Yến Minh Qua nói một câu được, còn nói cho nàng biết băng gạc ở trong ngăn tủ.
Thái độ đột nhiên dễ nói chuyện của Yến Minh Qua làm cho Lâm Sơ cảm thấy có chút mộng ảo.
Dù sao nhân vật đại phản diện trong nguyên tác chính là một đóa hoa cao lãnh tính tình kém đến nóng nảy!
Có lẽ bây giờ vẫn còn trên con đường trở thành nhân vật phản diện, tính khí vẫn còn đang trong quá trình nuôi dưỡng!
Nhìn Yến Minh Qua quấn băng gạc, cánh tay trần trụi, lộ ra tám khối cơ bụng mê người... Lâm Sơ xoa xoa tay, lại xoa xoa mặt, đột nhiên cảm thấy không biết từ đâu xuống miệng.
A phi, từ đâu xuống tay.
"Làm sao vậy?" Thấy Lâm Sơ chậm chạp không có động tác, hắn nghi hoặc nhíu mày một cái, bởi vì mất máu quá nhiều, môi có chút tái nhợt khẽ mím lại, mười phần khí tức cấm dục. Cơ bắp cực kỳ căng thẳng trên người quấn một vòng băng gạc màu trắng, thoạt nhìn lại hấp dẫn chết tiệt...
Danh sách chương