Tô Hử suy tính chờ đến khi Thẩm Gia Duệ nghỉ đông, hai người đi phương nam du lịch một chuyến, tốt nhất là ở một khoảng thời gian, cho đến hết Tết âm lịch.
Không đợi hắn nghĩ ra nên đi đến thành thị nào, Từ Thư Nam thông qua Triệu mẫu đã tìm đến cửa, cô thật đã tìm đến đại môn Tô gia, không hề có thông báo trước, suy xét thời gian đối phương rời giường, liền trực tiếp kéo Triệu mẫu đến cửa nhà Tô Hử. Từ Thư Nam thích đột nhiên tập kích, đương nhiên đây là hành động không lịch sự, nhưng bây giờ cô đang đến quan sát một người sau này sẽ hợp tác với mình, cô hy vọng mình có thể biết được bộ mặt chân thật nhất của hắn, mà gần nhất là tây trang cùng giày da mặc trên người, trạng thái sinh hoạt bình thường của một người, trùng hợp chính là có thể biết được năng lực cùng phẩm tính tốt xấu.
Đối với Từ Thư Nam mà nói, 10h sáng là thời gian mà cô bắt đầu làm việc, nhưng đối với Tô Hử mà nói, đây là thời gian hắn bắt đầu rời giường. Cho nên thời điểm tiếng đập cửa vang lên, Tô Hử vừa mới rời giường, vừa vào toilet xả nước, còn chưa kịp rửa mặt. Y không biết người nào mà mình nhận thức lại đến vào giờ này, còn tưởng là chuyển phát nhanh, vì vậy hướng bồn rửa rửa sạch tay rồi ra mở cửa.
Vì thế, thời điểm cửa chống trộm mở ra, Từ Thư Nam thấy một nam tử trẻ tuổi: đỉnh đầu tóc rối, xuyên một cái áo thun cỡ bự màu lam họa tiết tuyền buồm phim hoạt họa ấu trĩ (cái áo thun này thuộc về một bộ đồ ngủ, Thẩm Gia Duệ cũng có một bộ), phía dưới là chiếc quần ngủ xà lỏn rộng thùng thình, nheo mắt đánh ngáp đánh giá vị khách không mời đứng ngoài cửa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, đầu óc vẫn còn có chút không tỉnh táo của Tô hử mới nhận ra đây là tình huống gì: "Xin hỏi, ngài là vị nào?" Hắn chỉnh lý lại áo ngủ xa cách khách khí hỏi.
Từ khoảng cách này, Từ Thư Nam có thể thấy gỉ mắt nghiêm trọng của Tô Hử, bất quá cô không phải là người khiết phích, cho nên nó không làm cô thấy quá khó chịu, làm cô không thể chịu nổi, chính là bộ áo ngủ mặc trên người đối phương: cứ như quần áo cắt từ bao tải ra, màu sắc phối hợp cực không hài hòa, họa tiết hoạt hình không khiến cô có thêm một chút mỹ cảm nào. Cô dốc hết sức để kiềm chế chính mình không kéo hết mấy thứ đó từ trên người đối phương xuống, chớp chớp đôi mắt, lộ ra một cái mỉm cười tiêu chuẩn, đối với Tô Hử vươn ra bàn tay: "Là Tô Hử Tô tiên sinh sao? Mạo muội quấy rầy, tôi là Từ Thư Nam."
Tô Hử ban đầu không nghĩ ra "Từ Thư Nam" là ai, nhanh chóng hoạt động đầu óc si ngốc tìm kiếm cái nhận thức, đột nhiên linh quang chợt lóe, lập tức kinh ngạc nói: "Là tiểu thư Từ Thư Nam nhà thiết kế của nhãn hiệu "Thư nam" sao?" Sauk hi đối phương gật đầu, hắn lập tức chân thành ca ngợi nói: "Từ tiểu thư ngoài đời thực so với ảnh tạp chí xinh đẹp hơn nhiều, tôi ban đầu còn không thể nhận ra."
Lúc này, một người khác từ phía sau Từ Thư Nam xông ra, nói với Tô Hử: "Chậc chậc, như thế nào, chỉ nhìn đến mỹ nữ, Cố tỷ ngươi lớn như thế này mà không nhận ra."
"Làm sao dám? Nhìn không thấy ai cũng không thể không nhìn thấy Cố tỷ a." Tô Hử lập tức nói lại, cũng đem đại môn mở ra, tránh sang một bên chừa lối đi nhỏ, thỉnh hai vị nữ sĩ vào nhà.
Mặc dù là khách không mời, Tô Hử cũng không thể cứ mặc đồ ngủ như vậy được, không thể không đánh răng rửa mặt nói chuyện với nhau. Vội vàng không có gì để tiếp khách, thỉnh hai vị khách nhân ngồi xuống, Tô Hử chỉ có thể mời hai nàng nước ấm, để các nàng ở tại phòng khách, chính mình đi thay quần áo rửa mặt.
Triệu mẫu nhìn hắn rời đi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Muội thấy y thế nào? Có ấn tượng nào chưa? Sẽ không vì y dậy trễ mà mất hứng đi."
Từ Thư Nam lắc lắc đầu: "Ngủ nướng cùng điều nước hoa chẳng xung đột gì với nhau, muội đối với cái này không có cái nhìn gì, hơn nữa mỗi người có thời gian làm việc khác nhau, nói là ngủ nướng cũng không hẳn." Cô ngẩng đầu đánh giá trang trí trong phòng, "Gian phòng này ngược lại cho muội một chút hiểu biết. Tuy rằng trang hoàng đơn sơ, nhưng là bố trí đến phi thường ấm áp tài tình, thực chất phác, không đơn điệu, y hẳng là một nam nhân cực yêu thương gia đình, thực mềm mại, thực ấm áp."
Triệu mẫu gật gật đầu: "Sau đó?"
"Thuyết minh y ở phương diện nghệ thuật thực có tài hoa." Từ Thư Nam đưa mắt đến trên tường treo đầy ảnh chụp không có quy luật, tất cả đều là sắc thái phi thường diễm lệ hoa tươi, làm cho cả phòng làm rạng rỡ không ít, "Một nhà điều hương ưu tú không phải là một công tượng của hỗn tạp hương liệu, y nếu có thể sáng tác ra khí vị mới, mà tân khí vị, chính là nghệ thuật. Cho nên y phải là một nhà nghệ thuật gia, không tất yếu giống Da Vinci làm chuẩn, ít nhất là có phương thức tự hỏi của một nghệ thuật gia, nếu có thể thấy một tia mỹ dù rất nhỏ, linh cảm của y cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng."
Rửa mặt hoàn tất, Tô Hử trở lại phòng khách, y đổi thành áo thun đỏ thẫm cùng quần jean, thoạt nhìn so với mặc áo ngủ chính thức hơn một ít, nhưng cũng không nghiêm túc như đi phỏng vấn xin việc. Đây là phòng y, y yêu cầu phải tôn trọng khách nhân, nhưng không cần phải quá mức ân cần.
Từ Thư Nam khống chế không được lại tái phát bệnh nghề nghiệp một lần, nàng cẩn thận đánh giá Tô Hử đổi quần áo mới, cuối cùng cấp ra ý kiến: "Cậu thích hợp với trang phục màu nhạt, bất quá không cần phải bận màu trắng, màu trắng sẽ làm cậu có vẻ ấu trĩ và không có sức thuyết phục, loại màu sắc này làm suy yếu khí tràng của cậu, cậu có thể thử màu trong gam màu lạnh, tỷ như màu lam nhạt, lục nhạt, thiển (nhạt) sắc ô vuông sam cũng là không tồi lựa chọn."
Còn chưa nghĩ tới việc tại sao người nọ đến cửa, trước hết đã được nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp chỉ giáo, Tô Hử càng không hiểu ra sao, bất quá vẫn là không có quên nói tiếng cảm tạ: "Tôi sẽ nhớ rõ Từ tiểu thư đề nghị."
Từ Thư Nam nói tiếp: "Đương nhiên không có nghĩa là cậu từ nay về sau cáo biệt quần áo thâm sắc, chờ đến sau 27 tuổi, thời điểm thành thục thêm một ít, là có thể bắt đầu thử màu lam đậm, màu mận chín, màu đen cũng được. Quần áo màu đậm đối với cậu bây giờ rất người lớn."
"Ngạch..." Tô Hử tạp một chút, "Phi thường cảm tạ đề nghị của cô."
"Không khách khí." Từ Thư Nam mỉm cười, lại hướng đến Tô Hử xin lỗi, "Thật sự là rất quấy rầy, mạo muội đăng môn bái phỏng, mang đến cho cậu không ít phiền phức đi."
Tô Hử lắc đầu: "Tôi chỉ hy vọng bộ dạng lôi thôi vừa rồi không mạo phạm đến Từ tiểu thư."
"Cậu quá khách khí." Từ Thư Nam nói, "Là như vầy, tôi nghe Tương tỷ nói, bình nước hoa mặc hương kia của chị ấy là do cậu điều chế."
"Đúng vậy, là tôi làm." Tô Hử nói, "Xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Từ Thư Nam nói: "Tôi hy vọng nước hoa có thể mang nhãn hiệu "Thư nam", cùng sản phẩm mới ra mắt vào xuân năm sau là một bộ, đồng thời cùng đẩy ra. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể mang phối phương nước hoa bán đứt, không biết cậu có đồng ý không. Đương nhiên, giá cả hảo thương lượng."
Tô Hử sửng sốt một chút, mới nói: "Tôi muốn biết tình hìn cụ thể về sau để xem xét về vấn đề này."
"Đương nhiên, lý nên như thế." Từ Thư Nam nói, " Đến lúc đó Thượng Hoa sẽ phái người nói cho cậu tình huống cụ thể, chế định cùng ký kết hợp đồng. Tôi hôm nay tới, còn vì một yêu cầu quá đáng khác."
Từ Thư Nam cũng muốn Tô Hử vì cô điều chế một lọ nước hoa, xem như là khảo sát Tô Hử, tái xác nhận thực lực y. Tô Hử cũng tự nhiên không cự tuyệt, cùng Từ Thư Nam định ra thời gian gặp mặt lần tới, mọi người hàn huyên trong chốc lát, liền đến thời gian Tô Hử nấu cơm, Từ Thư Nam cùng Triệu mẫu liền ly khai, không hẹn trước tới tìm người đã rất phiền toái, các nàng cũng thấy ngại ngùng khi ở lại cọ thêm bữa cơm.
Lúc rời đi, Triệu mẫu lặng lẽ đối Tô Hử nói: "Bình nước hoa kia của ta nếu có thể thì để qua một bên, đem tinh lực đều đặt lên của Thư Nam đi, nếu nàng có thể vừa lòng, "Thư nam" thủ tịch điều hương sư không phải ngươi thì chẳng thuộc về ai."
Tô Hử mở to hai mắt nhìn, Triệu mẫu cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Từ Thư Nam thực thưởng thức ngươi, ngươi phải bắt được cơ hội này."
Lại suy xét thêm một ngày nữa, Tô Hử quyết định tiếp thu lấy bút sinh ý, đem mặc hương nước hoa phối phương bán cho Từ Thư Nam. Từ Thư Nam thực thích hương vị bình nước hoa này, nhưng là bình nước hoa này vốn là vì Triệu mẫu định chế điều phối, làm "Thư nam" thời trang nguyên bộ nước hoa, vẫn yêu cầu cải tiến, cô hy vọng nó có thể thể hiện thêm một chút cái nhu tình của vùng songo nước Giang Nam, dù sao từ xưa Giang vẫn luôn thừa thải tài tử giai nhân, mà lúc này đây tân phẩm cũng đều có vẻ tương đối phiêu dật, tràn ngập văn nhân nhã sĩ tình thơ ý hoạ, gần dùng mặc hương đến triển lãm chương hiển cổ vận có chút đơn điệu, Từ Thư Nam hy vọng nước hoa trình tự cảm tái phong phú một ít.
Về vùng sông nước Giang Nam, Tô Hử phản ứng đầu tiên chính là thủy, ướt át, thanh tân, sung túc lá cây, còn có mùi hoa mới mẻ, ngợp trong vàng son xa xỉ. Hắn cảm thấy mình đã tìm thấy địa phương cho kì nghỉ đông lần này: Tô Hàng. Về cải tiến nước hoa tư duy hắn đã có chút khô kiệt, không có nhiều hơn nữa linh cảm, thời gian này, hắn yêu cầu chính là đi ra ngoài đi dạo, đem linh cảm tìm trở về. Cũng may Từ Thư Nam cũng không phải đặc biệt thúc hắn, chỉ cần hắn trước quá trình niêm yết tân sản phẩm có thể xác định, đủ thời gian sản xuất.
Mùa đông đi phương nam, nếu không là Hải Nam, kỳ thực là một chuyện vô cùng thống khổ, không có hệ thống sưởi hơi phương nam, mùa đông ẩm ướt âm lãnh, rong phòng so với ngoài phngf nhượng người càng thêm khó tiếp thu, hàn khí không phải là thông qua không khí tập kích, giống như từ bên trong cơ thể phát ra. Bất quá lữ điếm có điều hòa, Tô Hử cũng không phải thực lo lắng có thể hay không chịu dông lạnh.
Vì thế, chờ hôm sau Thẩm Gia Duệ khảo thí xong, phụ tử hai người liền khởi hành đi Tô Châu, không có an bài hành trình, cũng không có thời gian hạn chế, hoàn toàn tùy tâm sở dục.
Không đợi hắn nghĩ ra nên đi đến thành thị nào, Từ Thư Nam thông qua Triệu mẫu đã tìm đến cửa, cô thật đã tìm đến đại môn Tô gia, không hề có thông báo trước, suy xét thời gian đối phương rời giường, liền trực tiếp kéo Triệu mẫu đến cửa nhà Tô Hử. Từ Thư Nam thích đột nhiên tập kích, đương nhiên đây là hành động không lịch sự, nhưng bây giờ cô đang đến quan sát một người sau này sẽ hợp tác với mình, cô hy vọng mình có thể biết được bộ mặt chân thật nhất của hắn, mà gần nhất là tây trang cùng giày da mặc trên người, trạng thái sinh hoạt bình thường của một người, trùng hợp chính là có thể biết được năng lực cùng phẩm tính tốt xấu.
Đối với Từ Thư Nam mà nói, 10h sáng là thời gian mà cô bắt đầu làm việc, nhưng đối với Tô Hử mà nói, đây là thời gian hắn bắt đầu rời giường. Cho nên thời điểm tiếng đập cửa vang lên, Tô Hử vừa mới rời giường, vừa vào toilet xả nước, còn chưa kịp rửa mặt. Y không biết người nào mà mình nhận thức lại đến vào giờ này, còn tưởng là chuyển phát nhanh, vì vậy hướng bồn rửa rửa sạch tay rồi ra mở cửa.
Vì thế, thời điểm cửa chống trộm mở ra, Từ Thư Nam thấy một nam tử trẻ tuổi: đỉnh đầu tóc rối, xuyên một cái áo thun cỡ bự màu lam họa tiết tuyền buồm phim hoạt họa ấu trĩ (cái áo thun này thuộc về một bộ đồ ngủ, Thẩm Gia Duệ cũng có một bộ), phía dưới là chiếc quần ngủ xà lỏn rộng thùng thình, nheo mắt đánh ngáp đánh giá vị khách không mời đứng ngoài cửa.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, đầu óc vẫn còn có chút không tỉnh táo của Tô hử mới nhận ra đây là tình huống gì: "Xin hỏi, ngài là vị nào?" Hắn chỉnh lý lại áo ngủ xa cách khách khí hỏi.
Từ khoảng cách này, Từ Thư Nam có thể thấy gỉ mắt nghiêm trọng của Tô Hử, bất quá cô không phải là người khiết phích, cho nên nó không làm cô thấy quá khó chịu, làm cô không thể chịu nổi, chính là bộ áo ngủ mặc trên người đối phương: cứ như quần áo cắt từ bao tải ra, màu sắc phối hợp cực không hài hòa, họa tiết hoạt hình không khiến cô có thêm một chút mỹ cảm nào. Cô dốc hết sức để kiềm chế chính mình không kéo hết mấy thứ đó từ trên người đối phương xuống, chớp chớp đôi mắt, lộ ra một cái mỉm cười tiêu chuẩn, đối với Tô Hử vươn ra bàn tay: "Là Tô Hử Tô tiên sinh sao? Mạo muội quấy rầy, tôi là Từ Thư Nam."
Tô Hử ban đầu không nghĩ ra "Từ Thư Nam" là ai, nhanh chóng hoạt động đầu óc si ngốc tìm kiếm cái nhận thức, đột nhiên linh quang chợt lóe, lập tức kinh ngạc nói: "Là tiểu thư Từ Thư Nam nhà thiết kế của nhãn hiệu "Thư nam" sao?" Sauk hi đối phương gật đầu, hắn lập tức chân thành ca ngợi nói: "Từ tiểu thư ngoài đời thực so với ảnh tạp chí xinh đẹp hơn nhiều, tôi ban đầu còn không thể nhận ra."
Lúc này, một người khác từ phía sau Từ Thư Nam xông ra, nói với Tô Hử: "Chậc chậc, như thế nào, chỉ nhìn đến mỹ nữ, Cố tỷ ngươi lớn như thế này mà không nhận ra."
"Làm sao dám? Nhìn không thấy ai cũng không thể không nhìn thấy Cố tỷ a." Tô Hử lập tức nói lại, cũng đem đại môn mở ra, tránh sang một bên chừa lối đi nhỏ, thỉnh hai vị nữ sĩ vào nhà.
Mặc dù là khách không mời, Tô Hử cũng không thể cứ mặc đồ ngủ như vậy được, không thể không đánh răng rửa mặt nói chuyện với nhau. Vội vàng không có gì để tiếp khách, thỉnh hai vị khách nhân ngồi xuống, Tô Hử chỉ có thể mời hai nàng nước ấm, để các nàng ở tại phòng khách, chính mình đi thay quần áo rửa mặt.
Triệu mẫu nhìn hắn rời đi, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Muội thấy y thế nào? Có ấn tượng nào chưa? Sẽ không vì y dậy trễ mà mất hứng đi."
Từ Thư Nam lắc lắc đầu: "Ngủ nướng cùng điều nước hoa chẳng xung đột gì với nhau, muội đối với cái này không có cái nhìn gì, hơn nữa mỗi người có thời gian làm việc khác nhau, nói là ngủ nướng cũng không hẳn." Cô ngẩng đầu đánh giá trang trí trong phòng, "Gian phòng này ngược lại cho muội một chút hiểu biết. Tuy rằng trang hoàng đơn sơ, nhưng là bố trí đến phi thường ấm áp tài tình, thực chất phác, không đơn điệu, y hẳng là một nam nhân cực yêu thương gia đình, thực mềm mại, thực ấm áp."
Triệu mẫu gật gật đầu: "Sau đó?"
"Thuyết minh y ở phương diện nghệ thuật thực có tài hoa." Từ Thư Nam đưa mắt đến trên tường treo đầy ảnh chụp không có quy luật, tất cả đều là sắc thái phi thường diễm lệ hoa tươi, làm cho cả phòng làm rạng rỡ không ít, "Một nhà điều hương ưu tú không phải là một công tượng của hỗn tạp hương liệu, y nếu có thể sáng tác ra khí vị mới, mà tân khí vị, chính là nghệ thuật. Cho nên y phải là một nhà nghệ thuật gia, không tất yếu giống Da Vinci làm chuẩn, ít nhất là có phương thức tự hỏi của một nghệ thuật gia, nếu có thể thấy một tia mỹ dù rất nhỏ, linh cảm của y cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng."
Rửa mặt hoàn tất, Tô Hử trở lại phòng khách, y đổi thành áo thun đỏ thẫm cùng quần jean, thoạt nhìn so với mặc áo ngủ chính thức hơn một ít, nhưng cũng không nghiêm túc như đi phỏng vấn xin việc. Đây là phòng y, y yêu cầu phải tôn trọng khách nhân, nhưng không cần phải quá mức ân cần.
Từ Thư Nam khống chế không được lại tái phát bệnh nghề nghiệp một lần, nàng cẩn thận đánh giá Tô Hử đổi quần áo mới, cuối cùng cấp ra ý kiến: "Cậu thích hợp với trang phục màu nhạt, bất quá không cần phải bận màu trắng, màu trắng sẽ làm cậu có vẻ ấu trĩ và không có sức thuyết phục, loại màu sắc này làm suy yếu khí tràng của cậu, cậu có thể thử màu trong gam màu lạnh, tỷ như màu lam nhạt, lục nhạt, thiển (nhạt) sắc ô vuông sam cũng là không tồi lựa chọn."
Còn chưa nghĩ tới việc tại sao người nọ đến cửa, trước hết đã được nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp chỉ giáo, Tô Hử càng không hiểu ra sao, bất quá vẫn là không có quên nói tiếng cảm tạ: "Tôi sẽ nhớ rõ Từ tiểu thư đề nghị."
Từ Thư Nam nói tiếp: "Đương nhiên không có nghĩa là cậu từ nay về sau cáo biệt quần áo thâm sắc, chờ đến sau 27 tuổi, thời điểm thành thục thêm một ít, là có thể bắt đầu thử màu lam đậm, màu mận chín, màu đen cũng được. Quần áo màu đậm đối với cậu bây giờ rất người lớn."
"Ngạch..." Tô Hử tạp một chút, "Phi thường cảm tạ đề nghị của cô."
"Không khách khí." Từ Thư Nam mỉm cười, lại hướng đến Tô Hử xin lỗi, "Thật sự là rất quấy rầy, mạo muội đăng môn bái phỏng, mang đến cho cậu không ít phiền phức đi."
Tô Hử lắc đầu: "Tôi chỉ hy vọng bộ dạng lôi thôi vừa rồi không mạo phạm đến Từ tiểu thư."
"Cậu quá khách khí." Từ Thư Nam nói, "Là như vầy, tôi nghe Tương tỷ nói, bình nước hoa mặc hương kia của chị ấy là do cậu điều chế."
"Đúng vậy, là tôi làm." Tô Hử nói, "Xin hỏi có vấn đề gì sao?"
Từ Thư Nam nói: "Tôi hy vọng nước hoa có thể mang nhãn hiệu "Thư nam", cùng sản phẩm mới ra mắt vào xuân năm sau là một bộ, đồng thời cùng đẩy ra. Cho nên tôi hy vọng cậu có thể mang phối phương nước hoa bán đứt, không biết cậu có đồng ý không. Đương nhiên, giá cả hảo thương lượng."
Tô Hử sửng sốt một chút, mới nói: "Tôi muốn biết tình hìn cụ thể về sau để xem xét về vấn đề này."
"Đương nhiên, lý nên như thế." Từ Thư Nam nói, " Đến lúc đó Thượng Hoa sẽ phái người nói cho cậu tình huống cụ thể, chế định cùng ký kết hợp đồng. Tôi hôm nay tới, còn vì một yêu cầu quá đáng khác."
Từ Thư Nam cũng muốn Tô Hử vì cô điều chế một lọ nước hoa, xem như là khảo sát Tô Hử, tái xác nhận thực lực y. Tô Hử cũng tự nhiên không cự tuyệt, cùng Từ Thư Nam định ra thời gian gặp mặt lần tới, mọi người hàn huyên trong chốc lát, liền đến thời gian Tô Hử nấu cơm, Từ Thư Nam cùng Triệu mẫu liền ly khai, không hẹn trước tới tìm người đã rất phiền toái, các nàng cũng thấy ngại ngùng khi ở lại cọ thêm bữa cơm.
Lúc rời đi, Triệu mẫu lặng lẽ đối Tô Hử nói: "Bình nước hoa kia của ta nếu có thể thì để qua một bên, đem tinh lực đều đặt lên của Thư Nam đi, nếu nàng có thể vừa lòng, "Thư nam" thủ tịch điều hương sư không phải ngươi thì chẳng thuộc về ai."
Tô Hử mở to hai mắt nhìn, Triệu mẫu cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Từ Thư Nam thực thưởng thức ngươi, ngươi phải bắt được cơ hội này."
Lại suy xét thêm một ngày nữa, Tô Hử quyết định tiếp thu lấy bút sinh ý, đem mặc hương nước hoa phối phương bán cho Từ Thư Nam. Từ Thư Nam thực thích hương vị bình nước hoa này, nhưng là bình nước hoa này vốn là vì Triệu mẫu định chế điều phối, làm "Thư nam" thời trang nguyên bộ nước hoa, vẫn yêu cầu cải tiến, cô hy vọng nó có thể thể hiện thêm một chút cái nhu tình của vùng songo nước Giang Nam, dù sao từ xưa Giang vẫn luôn thừa thải tài tử giai nhân, mà lúc này đây tân phẩm cũng đều có vẻ tương đối phiêu dật, tràn ngập văn nhân nhã sĩ tình thơ ý hoạ, gần dùng mặc hương đến triển lãm chương hiển cổ vận có chút đơn điệu, Từ Thư Nam hy vọng nước hoa trình tự cảm tái phong phú một ít.
Về vùng sông nước Giang Nam, Tô Hử phản ứng đầu tiên chính là thủy, ướt át, thanh tân, sung túc lá cây, còn có mùi hoa mới mẻ, ngợp trong vàng son xa xỉ. Hắn cảm thấy mình đã tìm thấy địa phương cho kì nghỉ đông lần này: Tô Hàng. Về cải tiến nước hoa tư duy hắn đã có chút khô kiệt, không có nhiều hơn nữa linh cảm, thời gian này, hắn yêu cầu chính là đi ra ngoài đi dạo, đem linh cảm tìm trở về. Cũng may Từ Thư Nam cũng không phải đặc biệt thúc hắn, chỉ cần hắn trước quá trình niêm yết tân sản phẩm có thể xác định, đủ thời gian sản xuất.
Mùa đông đi phương nam, nếu không là Hải Nam, kỳ thực là một chuyện vô cùng thống khổ, không có hệ thống sưởi hơi phương nam, mùa đông ẩm ướt âm lãnh, rong phòng so với ngoài phngf nhượng người càng thêm khó tiếp thu, hàn khí không phải là thông qua không khí tập kích, giống như từ bên trong cơ thể phát ra. Bất quá lữ điếm có điều hòa, Tô Hử cũng không phải thực lo lắng có thể hay không chịu dông lạnh.
Vì thế, chờ hôm sau Thẩm Gia Duệ khảo thí xong, phụ tử hai người liền khởi hành đi Tô Châu, không có an bài hành trình, cũng không có thời gian hạn chế, hoàn toàn tùy tâm sở dục.
Danh sách chương