Edit: Tiêu Tiêu
Gió lớn thổi vù vù.
Dưới cơn cuồng phong, nữ tử một thân hồng y khuynh thành, tuyệt mỹ vô song, nàng nắm tay Bạch Tiểu Thần, thần sắc bá khí.
Khí thế kia quá mức làm người kinh hãi, cho dù là Thái tử Nam Cung Dực cũng phải nhìn theo.
Trước đây hắn chưa từng phát hiện ra nữ nhân này lại có khí phách như vậy.
Có phải năm đó... Hắn quá xem nhẹ nàng rồi? Bỗng nhiên, mu bàn tay truyền tới cảm giác đau đớn, hắn cúi người nhìn, phát hiện Bạch Nhược dùng móng tay bấu chặt hắn, không tự chủ được mà nhíu mày: "Nhược Nhi..."
Bạch Nhược giống như bây giờ mới kịp phản ứng, vội thả tay hắn, cắn môi nói: "Thật xin lỗi, Thái tử điện hạ, ta bị tỷ tỷ hù..."
Vừa rồi Thái tử vậy mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nhan!
Nếu nàng không cố ý bấm Thái tử một cái, có lẽ hắn vẫn còn thất thần...
Bạch Nhược rũ mắt, nhếch miệng cười lạnh, đáy mắt sát ý nồng đậm.
Nàng ta vô cùng hối hận tại sao năm đó không giết Bạch Nhan!
"Bệ hạ giá lâm."
Âm thanh sắc nhọn truyền tới, cũng khiến đám thị vệ lấy lại tinh thần.
Thế nhưng, một thị vệ gần với Bạch Nhan nhất thì...
Rầm một tiếng!
Thân thể thị vệ này trực tiếp bay ra ngoài, lồng ngực lõm một lỗ rõ ràng, miệng không ngừng phun máu tươi.
Nhưng từ đầu đến cuối, không một ai thấy Bạch Nhan xuất thủ!
Không động thủ mà có thực lực cường đại, chẳng lẽ... Bạch Nhan không phải phế vật như bọn họ luôn nghĩ?
"Cha." Bạch Tiểu Thần liếc mắt thấy nam tử áo tím bên cạnh hoàng đế Nam Cung Nguyên, đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ tinh quái, rời khỏi cái ôm của Bạch Nhan chạy tới nhào vào ngực Đế Thương.
Đế Thương có hơi thụ sủng nhược kinh. Tiểu tử này cuối cùng cũng chấp nhận hắn rồi?
"Cha, có người khi dễ Thần Nhi."
"Ai?"
Trên mặt Đế Thương chưa kịp biểu lộ cảm xúc, bất chợt nghe âm thanh ủy khuất của tiểu gia hỏa, gương mặt tuấn mỹ lạnh xuống.
Bạch Tiểu Thần cong môi, suýt chút nữa thì khóc lên: "Lúc nãy ở hậu cung Thần Nhi trông thấy Tiểu Bá Vương bắt nạt Nam Cung Chuẩn, lát sau lão cha già của hắn tới muốn bắt Thần Nhi lại! Nếu như Thần Nhi bị bắt, sẽ không gặp được phụ mẫu, rồi sẽ chết trong tay bọn họ!"
"À, đúng rồi, Tiểu Bá Vương còn nói trên đại lục này hắn tôn quý nhất, cha và cha nuôi cũng không bằng hắn, hắn còn muốn chém đầu cả nhà chúng ta."
Hắn nói xong cũng không quên làm mặt quỷ với Tiểu Bá Vương.
Ngươi nghĩ mình ngươi có cha à? Bảo Bảo cũng có cha, còn có hai người! Mặc dù mẫu thân Bảo Bảo có thể lấy một địch vạn...
Mặc dù hắn vẫn chưa muốn nhận tên đại phôi đản này...
Sắc mặt Đế Thương âm trầm đáng sợ, tầm mắt rơi trên người Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân bị ánh mắt dọa cho sợ, nhích về phía Bạch Nhược: "Mẫu thân, người này thật đáng sợ, ngươi để cha... Ô ô..."
Sắc mặt Bạch Nhược hơi tái nhợt, nàng sợ Nam Cung Lân nói ra lời đại nghịch bất đạo nên một mực bịt kín miệng hắn, một khắc cũng không bỏ ra.
"Trẻ con không cố kỵ lời nói, trẻ con không cố kỵ lời nói." Nam Cung Nguyên cười trừ hai tiếng: "Thương Vương, Lân Nhi chỉ là đứa bé, chuyện mấy đứa trẻ gây ra không có vấn đề gì."
"Không được, không thể tùy tiện tha thứ!"
Gió lớn thổi vù vù.
Dưới cơn cuồng phong, nữ tử một thân hồng y khuynh thành, tuyệt mỹ vô song, nàng nắm tay Bạch Tiểu Thần, thần sắc bá khí.
Khí thế kia quá mức làm người kinh hãi, cho dù là Thái tử Nam Cung Dực cũng phải nhìn theo.
Trước đây hắn chưa từng phát hiện ra nữ nhân này lại có khí phách như vậy.
Có phải năm đó... Hắn quá xem nhẹ nàng rồi? Bỗng nhiên, mu bàn tay truyền tới cảm giác đau đớn, hắn cúi người nhìn, phát hiện Bạch Nhược dùng móng tay bấu chặt hắn, không tự chủ được mà nhíu mày: "Nhược Nhi..."
Bạch Nhược giống như bây giờ mới kịp phản ứng, vội thả tay hắn, cắn môi nói: "Thật xin lỗi, Thái tử điện hạ, ta bị tỷ tỷ hù..."
Vừa rồi Thái tử vậy mà nhìn chằm chằm vào Bạch Nhan!
Nếu nàng không cố ý bấm Thái tử một cái, có lẽ hắn vẫn còn thất thần...
Bạch Nhược rũ mắt, nhếch miệng cười lạnh, đáy mắt sát ý nồng đậm.
Nàng ta vô cùng hối hận tại sao năm đó không giết Bạch Nhan!
"Bệ hạ giá lâm."
Âm thanh sắc nhọn truyền tới, cũng khiến đám thị vệ lấy lại tinh thần.
Thế nhưng, một thị vệ gần với Bạch Nhan nhất thì...
Rầm một tiếng!
Thân thể thị vệ này trực tiếp bay ra ngoài, lồng ngực lõm một lỗ rõ ràng, miệng không ngừng phun máu tươi.
Nhưng từ đầu đến cuối, không một ai thấy Bạch Nhan xuất thủ!
Không động thủ mà có thực lực cường đại, chẳng lẽ... Bạch Nhan không phải phế vật như bọn họ luôn nghĩ?
"Cha." Bạch Tiểu Thần liếc mắt thấy nam tử áo tím bên cạnh hoàng đế Nam Cung Nguyên, đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ tinh quái, rời khỏi cái ôm của Bạch Nhan chạy tới nhào vào ngực Đế Thương.
Đế Thương có hơi thụ sủng nhược kinh. Tiểu tử này cuối cùng cũng chấp nhận hắn rồi?
"Cha, có người khi dễ Thần Nhi."
"Ai?"
Trên mặt Đế Thương chưa kịp biểu lộ cảm xúc, bất chợt nghe âm thanh ủy khuất của tiểu gia hỏa, gương mặt tuấn mỹ lạnh xuống.
Bạch Tiểu Thần cong môi, suýt chút nữa thì khóc lên: "Lúc nãy ở hậu cung Thần Nhi trông thấy Tiểu Bá Vương bắt nạt Nam Cung Chuẩn, lát sau lão cha già của hắn tới muốn bắt Thần Nhi lại! Nếu như Thần Nhi bị bắt, sẽ không gặp được phụ mẫu, rồi sẽ chết trong tay bọn họ!"
"À, đúng rồi, Tiểu Bá Vương còn nói trên đại lục này hắn tôn quý nhất, cha và cha nuôi cũng không bằng hắn, hắn còn muốn chém đầu cả nhà chúng ta."
Hắn nói xong cũng không quên làm mặt quỷ với Tiểu Bá Vương.
Ngươi nghĩ mình ngươi có cha à? Bảo Bảo cũng có cha, còn có hai người! Mặc dù mẫu thân Bảo Bảo có thể lấy một địch vạn...
Mặc dù hắn vẫn chưa muốn nhận tên đại phôi đản này...
Sắc mặt Đế Thương âm trầm đáng sợ, tầm mắt rơi trên người Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân bị ánh mắt dọa cho sợ, nhích về phía Bạch Nhược: "Mẫu thân, người này thật đáng sợ, ngươi để cha... Ô ô..."
Sắc mặt Bạch Nhược hơi tái nhợt, nàng sợ Nam Cung Lân nói ra lời đại nghịch bất đạo nên một mực bịt kín miệng hắn, một khắc cũng không bỏ ra.
"Trẻ con không cố kỵ lời nói, trẻ con không cố kỵ lời nói." Nam Cung Nguyên cười trừ hai tiếng: "Thương Vương, Lân Nhi chỉ là đứa bé, chuyện mấy đứa trẻ gây ra không có vấn đề gì."
"Không được, không thể tùy tiện tha thứ!"
Danh sách chương