Edit: Tiêu Tiêu
Mọi người còn chưa nói gì, Thái hậu đã được cung nữ dìu đến.
Sắc mặt bà rất kém, thân thể cần dựa vào cung nữ mới đứng vững được.
"Mẫu hậu, tại sao người cũng ở đây vậy?" Nam Cung Nguyên hơi kinh ngạc, hỏi.
Thái hậu tỏ ra nghiêm túc: "Hôm nay ai gia mặc kệ cái gì mà vạn thú triều tông, cũng mặc kệ cái gì mà Hoàng trưởng tôn! Nhất định phải nghiêm khắc phạt tên tiểu tử này, bây giờ hắn gan to bằng trời rồi, chẳng những dám đánh hoàng thức của hắn, mà còn dám chỉ vào mũi ta mà mắng là bà già, muốn đuổi ta ra khỏi hoàng cung!"
"Còn có nhi tử ngươi, không coi trọng lệnh của ai gia, để những tên thị vệ kia vây bắt mẫu tử Bạch Nhan! Ngươi nhất định phải quản giáo lại cho ai gia!"
Sắc mặt Nam Cung Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn Nam Cung Lân, nghiêm nghị quát: "Ngươi xin lỗi tằng nãi nãi (bà cố) cho ta!"
"Mau xin lỗi!" Giọng nói Nam Cung Nguyên lớn hơn, hai đầu lông mày hiện lên vẻ tức giận.
Hắn là một nhi tử có hiếu, nhất định không thể chịu được có người chỉ vào mũi mẫu hậu hắn mà mắng! Chỉ là đứa nhỏ này lúc chào đời xuất hiện dị tượng, sau này nhất định không tầm thường, nên không thể trừng phạt hắn.
Nam Cung Lân vẫn còn e ngại hoàng gia gia, hốc mắt hắn đỏ lên, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi, tằng nãi nãi."
"Người ngươi nên xin lỗi không phải là ai gia, huống gì, ngươi phạm lỗi lớn như vậy, xin lỗi cũng vô ích!"
Sắc mặt Thái hậu khó coi như cũ, bà kéo Nam Cung Chuẩn ra trước mặt, một lần nữa kéo xiêm y của hắn lên.
"Ngươi xem một chút ngươi làm phụ hoàng cái kiểu gì? Nhi tử ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất cũng mặc kệ? Nếu ngươi quản không được, vậy thì để ai gia quản! Sau này đứa nhỏ này ai gia nuôi dưỡng."
Nam Cung Nguyên nhìn vết thương trên người Nam Cung Chuẩn, chỉ nhíu mày một chút, trong lòng không có bao nhiêu cảm giác.
Nhi tử của hắn nhiều vô số, một đứa con ngoài ý muốn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bạch Nhan từ đầu tới cuối đều quan sát sắc mặt của Nam Cung Nguyên, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười lạnh một tiếng.
Vô tình nhất là nhà đế vương.
"Mẫu hậu, Lân Nhi đã biết sai, vậy để cho Thái tử bồi thường cho đứa nhỏ này một chút là được rồi."
"Ta không cần bồi thường!" Nam Cung Chuẩn quật cường: "Hắn làm sai thì phải trả giá đắt!"
Sắc mặt Nam Cung Nguyên hơi khó coi, hắn không nghĩ tới một đứa trẻ cũng dám bỏ qua mặt mũi của hắn.
Ngay lúc hắn còn muốn tiếp tục khuyên thì âm thanh lạnh lùng truyền tới, làm cho thân thể Nam Cung Nguyên cứng đờ.
"Bổn vương đồng ý thả hắn lúc nào?"
Nam Cung Nguyên cứng nhắc quay đầu, cười hai tiếng: "Thương Vương, Lân Nhi chỉ là trẻ con."
"Vậy nhi tử bổn vương đã là người lớn rồi?"
"Nhưng mà... Vừa nãy Bạch cô nương làm thị vệ trong cung chúng ta bị thương nặng, chuyện này xem như bỏ qua?"
"Đó là hắn đáng chết!"
Giọng nói của hắn lạnh băng, mắt phượng chăm chú nhìn Bạch Nhan: "Tiểu Nhan, tới bên cạnh bổn vương, hôm nay bổn vương thực muốn xem xem là ai dám động tới thê tử và nhi tử của bổn vương!"
Bạch Nhan chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: "Thực ra ngươi không cần tới, ta có thể đối phó được."
"Ngươi có thể đối phó được thì liên quan gì tới bổn vương đâu?"
Nàng có thể đối phó là chuyện của nàng, còn hắn bảo vệ thê tử và nhi tử cũng không có gì sai.
Lời Bạch Nhan nghẹn lại trong cổ họng.
Nam nhân này mỗi lần nói chuyện đều tỏ ra tức giận như vậy! Nhưng mà, nàng cũng hiểu được ý của hắn...
"Đế Thương!" Bạch Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy vạt áo Đế Thương: " Trước đó ta và ngươi thỏa thuận ba điều, không nói cho Thần Nhi biết hắn là con của ngươi, ngươi vậy mà nghe không hiểu à?"
Mọi người còn chưa nói gì, Thái hậu đã được cung nữ dìu đến.
Sắc mặt bà rất kém, thân thể cần dựa vào cung nữ mới đứng vững được.
"Mẫu hậu, tại sao người cũng ở đây vậy?" Nam Cung Nguyên hơi kinh ngạc, hỏi.
Thái hậu tỏ ra nghiêm túc: "Hôm nay ai gia mặc kệ cái gì mà vạn thú triều tông, cũng mặc kệ cái gì mà Hoàng trưởng tôn! Nhất định phải nghiêm khắc phạt tên tiểu tử này, bây giờ hắn gan to bằng trời rồi, chẳng những dám đánh hoàng thức của hắn, mà còn dám chỉ vào mũi ta mà mắng là bà già, muốn đuổi ta ra khỏi hoàng cung!"
"Còn có nhi tử ngươi, không coi trọng lệnh của ai gia, để những tên thị vệ kia vây bắt mẫu tử Bạch Nhan! Ngươi nhất định phải quản giáo lại cho ai gia!"
Sắc mặt Nam Cung Nguyên thay đổi, hắn quay đầu nhìn Nam Cung Lân, nghiêm nghị quát: "Ngươi xin lỗi tằng nãi nãi (bà cố) cho ta!"
"Mau xin lỗi!" Giọng nói Nam Cung Nguyên lớn hơn, hai đầu lông mày hiện lên vẻ tức giận.
Hắn là một nhi tử có hiếu, nhất định không thể chịu được có người chỉ vào mũi mẫu hậu hắn mà mắng! Chỉ là đứa nhỏ này lúc chào đời xuất hiện dị tượng, sau này nhất định không tầm thường, nên không thể trừng phạt hắn.
Nam Cung Lân vẫn còn e ngại hoàng gia gia, hốc mắt hắn đỏ lên, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi, tằng nãi nãi."
"Người ngươi nên xin lỗi không phải là ai gia, huống gì, ngươi phạm lỗi lớn như vậy, xin lỗi cũng vô ích!"
Sắc mặt Thái hậu khó coi như cũ, bà kéo Nam Cung Chuẩn ra trước mặt, một lần nữa kéo xiêm y của hắn lên.
"Ngươi xem một chút ngươi làm phụ hoàng cái kiểu gì? Nhi tử ngươi chịu bao nhiêu ủy khuất cũng mặc kệ? Nếu ngươi quản không được, vậy thì để ai gia quản! Sau này đứa nhỏ này ai gia nuôi dưỡng."
Nam Cung Nguyên nhìn vết thương trên người Nam Cung Chuẩn, chỉ nhíu mày một chút, trong lòng không có bao nhiêu cảm giác.
Nhi tử của hắn nhiều vô số, một đứa con ngoài ý muốn, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bạch Nhan từ đầu tới cuối đều quan sát sắc mặt của Nam Cung Nguyên, đương nhiên biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười lạnh một tiếng.
Vô tình nhất là nhà đế vương.
"Mẫu hậu, Lân Nhi đã biết sai, vậy để cho Thái tử bồi thường cho đứa nhỏ này một chút là được rồi."
"Ta không cần bồi thường!" Nam Cung Chuẩn quật cường: "Hắn làm sai thì phải trả giá đắt!"
Sắc mặt Nam Cung Nguyên hơi khó coi, hắn không nghĩ tới một đứa trẻ cũng dám bỏ qua mặt mũi của hắn.
Ngay lúc hắn còn muốn tiếp tục khuyên thì âm thanh lạnh lùng truyền tới, làm cho thân thể Nam Cung Nguyên cứng đờ.
"Bổn vương đồng ý thả hắn lúc nào?"
Nam Cung Nguyên cứng nhắc quay đầu, cười hai tiếng: "Thương Vương, Lân Nhi chỉ là trẻ con."
"Vậy nhi tử bổn vương đã là người lớn rồi?"
"Nhưng mà... Vừa nãy Bạch cô nương làm thị vệ trong cung chúng ta bị thương nặng, chuyện này xem như bỏ qua?"
"Đó là hắn đáng chết!"
Giọng nói của hắn lạnh băng, mắt phượng chăm chú nhìn Bạch Nhan: "Tiểu Nhan, tới bên cạnh bổn vương, hôm nay bổn vương thực muốn xem xem là ai dám động tới thê tử và nhi tử của bổn vương!"
Bạch Nhan chậm chạp đi tới, thấp giọng nói: "Thực ra ngươi không cần tới, ta có thể đối phó được."
"Ngươi có thể đối phó được thì liên quan gì tới bổn vương đâu?"
Nàng có thể đối phó là chuyện của nàng, còn hắn bảo vệ thê tử và nhi tử cũng không có gì sai.
Lời Bạch Nhan nghẹn lại trong cổ họng.
Nam nhân này mỗi lần nói chuyện đều tỏ ra tức giận như vậy! Nhưng mà, nàng cũng hiểu được ý của hắn...
"Đế Thương!" Bạch Nhan đột nhiên nhớ tới cái gì, cầm lấy vạt áo Đế Thương: " Trước đó ta và ngươi thỏa thuận ba điều, không nói cho Thần Nhi biết hắn là con của ngươi, ngươi vậy mà nghe không hiểu à?"
Danh sách chương