Bạch Nhan cuối cùng cũng hiểu ý đồ những người này tìm đến, nhưng làm như không hiểu mà bật cười: "Trương đại nhân đang muốn đe dọa ta?"
"Bạch cô nương, lời này sai rồi, ta chỉ muốn thứ nên muốn, sao có thể tính là đe dọa? Huống gì, đây cũng do người của ngươi gây ra trước."
Nhìn thần sắc Trương Phi Dương đầy đắc ý, nụ cười Bạch Nhan càng sâu: "Cho ngươi đan dược cũng không phải không được, chỉ là ta đã có lễ vật lớn hơn cho ngươi."
Nói xong câu này, trên bàn tay nàng, một bản mỏng xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Nàng cho Hoa La một biểu hiện, Hoa La hiểu ý, lên tiếp nhận bản mỏng, chậm rãi đi tới chỗ Trương Phi Dương.
"Hi vọng phần lễ vật này của ta, ngươi sẽ thích."
Bạch Nhan cười nhẹ, trên mặt đều mang ý cười, giọng điệu lại lạnh căm căm, làm cho nhiệt độ đại sảnh hạ xuống mấy phần
Trương Phi Dương nhướng mày, tiếp nhận bản mỏng từ Hoa La, thần sắc xem thường khi thấy nội dung bên trong, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Trên bản mỏng ghi chép chứng cứ phạm tội nhiều năm qua của hắn, ngay cả chuyện hắn nuôi ngoại thất đều nhất thanh nhị sở.
Qua nhiều năm như vậy, trong phủ của hắn không có một cái thiếp thất, là vì năm đó hắn thú một con cọp cái về, nhưng hắn có địa vị hôm nay, đều ỷ vào Nhạc gia, cho nên thê tử nói một, hắn không dám nói hai.
Nếu thông tin hắn nuôi ngoại thất bị thê tử biết, vậy tương lai hắn sẽ bị hủy...
"Ngươi..." Hắn ngạc nhiên giương mắt, nhìn Bạch Nhan khẽ cười duyên, giọng cũng run lên, "Làm sao ngươi biết những chuyện này?"
Bạch Nhan cười một tiếng: "Thiên hạ này, không có tin tức mà ta không biết! Đương nhiên, chuyện của tất cả người đến đây, ta đều nhất thanh nhị sở! Nếu như các ngươi muốn tiếp tục tới tìm ta gây phiền phức, ta không ngại đem mọi chuyện thông cáo bên ngoài."
Tay Trương Phi Dương run rẩy, sắc mặt hắn rất khó coi, cắn chặt răng không lên tiếng.
"Chúng ta về thôi."
Hắn hung ác buông bỏ, quay người muốn đi.
"Chậm đã!"
Đột nhiên, sau lưng truyền tới một tiếng quát lạnh, dọa thân thể Trương Phi Dương cứng đờ, cứng nhắc quay đầu: "Bạch cô nương, ta muốn đi khỏi đây rồi, ngươi còn muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn biết, hôm nay ai xúi giục các ngươi đến gây rắc rối cho ta?" Bạch Nhan cười lạnh hỏi.
Bằng vào thế lực hiện tại của hắn, nếu không ai giật dây, nàng không tin những người ở đây dám đến gây sự với nàng.
Sắc mặt Trương Phi Dương càng khó coi hơn: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Thật ư?" Bạch Nhan giương môi cười, "Xem ra các ngươi không muốn nói thật với ta, đã như vậy, Hoa La, đem nội dung trên bản mỏng chiêu cáo thiên hạ, ta muốn khiến họ thân bại danh liệt!"
Từ ban đầu Sở Y Y gây chuyện, Bạch Nhan liền biết bọn họ sẽ nhân cơ hội tính sổ, thế nhưng, cho dù bọn họ tới đây, cũng phải có thời gian suy nghĩ.
Nhưng Bạch Nhan không ngờ, sáng sớm họ đã chạy tới, ra quyết định nhanh như vậy, làm Bạch Nhan cảm giác được sự bất thường.
"Chủ tử yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện này."
Hoa La cười xinh đẹp, khinh bỉ liếc Trương Phi Dương, khóe môi câu lên đường cong châm chọc.
Những người này thật đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng dám tìm chủ tử gây phiền phức, đó không phải tìm chết sao? "Đợi chút đã!" mắt thấy Hoa La muốn đi, Trương Phi Dương gấp lắm rồi, hắn không lo được nhiều, vội nói, "Ta nói, là thái tử điện hạ..."
"Bạch cô nương, lời này sai rồi, ta chỉ muốn thứ nên muốn, sao có thể tính là đe dọa? Huống gì, đây cũng do người của ngươi gây ra trước."
Nhìn thần sắc Trương Phi Dương đầy đắc ý, nụ cười Bạch Nhan càng sâu: "Cho ngươi đan dược cũng không phải không được, chỉ là ta đã có lễ vật lớn hơn cho ngươi."
Nói xong câu này, trên bàn tay nàng, một bản mỏng xuất hiện giữa lòng bàn tay.
Nàng cho Hoa La một biểu hiện, Hoa La hiểu ý, lên tiếp nhận bản mỏng, chậm rãi đi tới chỗ Trương Phi Dương.
"Hi vọng phần lễ vật này của ta, ngươi sẽ thích."
Bạch Nhan cười nhẹ, trên mặt đều mang ý cười, giọng điệu lại lạnh căm căm, làm cho nhiệt độ đại sảnh hạ xuống mấy phần
Trương Phi Dương nhướng mày, tiếp nhận bản mỏng từ Hoa La, thần sắc xem thường khi thấy nội dung bên trong, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Trên bản mỏng ghi chép chứng cứ phạm tội nhiều năm qua của hắn, ngay cả chuyện hắn nuôi ngoại thất đều nhất thanh nhị sở.
Qua nhiều năm như vậy, trong phủ của hắn không có một cái thiếp thất, là vì năm đó hắn thú một con cọp cái về, nhưng hắn có địa vị hôm nay, đều ỷ vào Nhạc gia, cho nên thê tử nói một, hắn không dám nói hai.
Nếu thông tin hắn nuôi ngoại thất bị thê tử biết, vậy tương lai hắn sẽ bị hủy...
"Ngươi..." Hắn ngạc nhiên giương mắt, nhìn Bạch Nhan khẽ cười duyên, giọng cũng run lên, "Làm sao ngươi biết những chuyện này?"
Bạch Nhan cười một tiếng: "Thiên hạ này, không có tin tức mà ta không biết! Đương nhiên, chuyện của tất cả người đến đây, ta đều nhất thanh nhị sở! Nếu như các ngươi muốn tiếp tục tới tìm ta gây phiền phức, ta không ngại đem mọi chuyện thông cáo bên ngoài."
Tay Trương Phi Dương run rẩy, sắc mặt hắn rất khó coi, cắn chặt răng không lên tiếng.
"Chúng ta về thôi."
Hắn hung ác buông bỏ, quay người muốn đi.
"Chậm đã!"
Đột nhiên, sau lưng truyền tới một tiếng quát lạnh, dọa thân thể Trương Phi Dương cứng đờ, cứng nhắc quay đầu: "Bạch cô nương, ta muốn đi khỏi đây rồi, ngươi còn muốn làm gì?"
"Ta chỉ muốn biết, hôm nay ai xúi giục các ngươi đến gây rắc rối cho ta?" Bạch Nhan cười lạnh hỏi.
Bằng vào thế lực hiện tại của hắn, nếu không ai giật dây, nàng không tin những người ở đây dám đến gây sự với nàng.
Sắc mặt Trương Phi Dương càng khó coi hơn: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Thật ư?" Bạch Nhan giương môi cười, "Xem ra các ngươi không muốn nói thật với ta, đã như vậy, Hoa La, đem nội dung trên bản mỏng chiêu cáo thiên hạ, ta muốn khiến họ thân bại danh liệt!"
Từ ban đầu Sở Y Y gây chuyện, Bạch Nhan liền biết bọn họ sẽ nhân cơ hội tính sổ, thế nhưng, cho dù bọn họ tới đây, cũng phải có thời gian suy nghĩ.
Nhưng Bạch Nhan không ngờ, sáng sớm họ đã chạy tới, ra quyết định nhanh như vậy, làm Bạch Nhan cảm giác được sự bất thường.
"Chủ tử yên tâm, ta sẽ làm tốt chuyện này."
Hoa La cười xinh đẹp, khinh bỉ liếc Trương Phi Dương, khóe môi câu lên đường cong châm chọc.
Những người này thật đúng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng dám tìm chủ tử gây phiền phức, đó không phải tìm chết sao? "Đợi chút đã!" mắt thấy Hoa La muốn đi, Trương Phi Dương gấp lắm rồi, hắn không lo được nhiều, vội nói, "Ta nói, là thái tử điện hạ..."
Danh sách chương