Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy

“Ta cũng chỉ ngầm nghe trộm vài câu,” trong mắt Nam Cung Dực hàm chứa vẻ hưng phấn, “Phụ hoàng nói với đại tướng quân, Yêu Thú tông tới đây để tìm người vạn thú triều tông, đây không phải chứng minh mục đích hắn tới là vì Lân nhi sao?”

Trong lòng Bạch Nhược nảy lên một cảm xúc vui mừng, thực không thể tin được, kinh hỉ tới nhanh như vậy.

“Người Yêu Thú tông đã chắc chắn Lân nhi là người vạn thú triều tông?”

Mặt Nam Cung Dực tràn đầy đắc ý: “Ở trong Lưu Hỏa quốc ta, ngoài Lân nhi, ai còn có thể có bản lĩnh này? Huống chi ngày Lân nhi sinh ra gây nên vạn thú triều tông ai trong thiên hạ này không biết, người Yêu Thú tông sẽ không ngu xuẩn đến cả chuyện này cũng không biết.”

Nghe được lời này, trong lòng Bạch Nhược vẫn có chút bất an.

Năm năm trước, việc này thiên hạ đều biết, vì sao đến hôm nay, Yêu Thú tông mới đến cửa bái phỏng? Huống chi, chuyện năm đó, là nàng cố ý truyền ra ngoài…

“Thái tử, ta hiểu, ta sẽ cho Lân nhi sẵn sàng chuẩn bị, làm tốt để nghênh đón người Yêu Thú tông.” Bên môi Bạch Nhược mang theo độ cong cạn nhu, thanh âm mềm mại đến cực điểm.

Mặt kệ như thế nào, nàng không cho bất kỳ kẻ nào phá hủy đường đi của Lân nhi, bất kỳ người nào phá hư đường của Lân nhi, nàng đều phải loại bỏ!

Đều đầu tiên, nàng phải có hành động tâm phúc!

“Mẫu phi,” Mặt mập mạp của Nam Cung Lân nâng lên, hỏi, “Yêu Thú tông là cái gì, có phải rất lợi hại không?”

Bạch Nhược từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, giương lên khóe môi: “Đương nhiên.”

“So với Phượng Lâu thì sao?”

“Tất nhiên là Yêu Thú tông lợi hại hơn.” Bạch Nhược trấn an vuốt vuốt đầu Tiểu Bá Vương, mặt cười ôn nhu.

“Hơn nữa, lần này Yêu Thú tông biết con là vạn thú chi chủ, bọn họ khẳng định sẽ thu con vào tông, lúc đó, con sẽ thành đệ tử của tông chủ Yêu Thú tông! Chỉ cần bây giờ không đi châm chọc những quái vật ẩn thế môn kia, thiên hạ này con đem tung hoành cũng được.”

Hai mắt Tiểu Bá Vương sáng lên: “Vậy ta có thể khi dễ Bạch Tiểu Thần rồi?”

“Có Yêu Thú tông che chở, con để Bạch Tiểu Thần nằm sấp, hắn cũng không dám đứng, để hắn quỳ, hắn sẽ không dám ngồi.”

Đứa con hoang này cho dù có Đế Thương che chở thì như thế nào? Thực lực Yêu Thú tông cũng không kém, chưa chắc sẽ thua Đế Thương.

“Mẫu phi, con muốn làm đệ tử của tông chủ Yêu Thú tông,” Tiểu Bá Vương hưng phấn nhày dựng lên, “Để xem Bạch Tiểu Thần còn có thể cho người khi dễ con.”

Bạch Nhược cười càng thêm ôn nhu, ả phảng phất hình dung cảnh Bạch Nhan quỳ xuống cầu xin tha thứ, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên một đường cong.

“Thái tử, ta muốn về Bạch gia một chuyến.”

Nam Cung Dực nhướng mày: “Nàng về Bạch gia làm gì? Miễn cho người ta đem nàng dạy hư.”

“Thế nhưng, nếu thiếp không quay lại, sợ rằng nương của thiếp sẽ bị đánh chết,” Bạch Nhược thu hồi nụ cười, điềm đạm đáng yêu nhìn Nam Cung Dực, “Huống chi, thiên hạ đều là cha mẹ, bọn họ sai nhiều, nhưng vẫn là cha mẹ thiếp.”

Nhìn bộ dáng Bạch Nhược rưng rưng, Nam Cung Dực mềm lòng một chút: “Nàng có thể đi, nhưng mà, nhất định trong vòng một canh giờ phải trở về.”

Nhược nhi của hắn, vĩnh viễn lương thiện như vậy, hắn sao có thể nhẫn tâm để nàng làm người bất hiếu được?

“Tạ Thái tử.”

Bạch Nhược khuất thân mỉn cười, đôi mắt đẹp mang lấy ánh sang ôn nhu: “Thái tử yên tâm, Bạch Nhược sơ tâm vĩnh viễn bất biến*! Càng sẽ không làm ra việc gì hổ thẹn với Hoàng tộc.”

Sơ tâm vĩnh viễn bất biến*:tấm lòng ban đầu vĩnh viễn không đổi.

Bạch Nhược lần này cam đoan, làm thần sắc Nam Cung Dực buông xuống: “Đi nhanh về nhanh.”

“Vâng, Thái tử.”



Tất nhiên ngày sau, toàn bộ Bạch gia đều giống như một tầng mây u ám bao phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện