Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy

Lúc Bạch Nhược bước vào cánh cửa Bạch gia, trong nhất thời không nhận ra cái viện bẩn thỉu này là nơi ả sống từ nhỏ đến lớn.

Lông mày ả nhẹ nhíu lại, bên mặt mang theo sự ghét bỏ, thận trọng từ nữa đống rác bên trên đi qua, đi tới hậu viện.

Xa xa, Bạch Nhược phía trước nghe được một âm thanh quỷ khóc sói cào truyền tới, bám lấy nam nhân gầm thét, tiếng khóc kia càng phát ra thê thảm.

Dung nhan ả trầm xuống, bước nhanh đi về hướng sương phòng.

Bên trong sương phòng, gương mặt Bạch Chấn Tường lạnh lùng, trong tay cầm một cây trường côn, giống như gió táp rơi xuống, trùng điệp dừng ở trên xương cột sống của Vu Dung.

Vu Dung quỳ trên mặt đất, dung nhan trắng bệch tràn đầy nước mắt, bụng của nàng nhô lên như cũ, nhưng nàng hiểu rõ, đứa bé trong bụng này nàng đã không còn hy vọng có thể kéo dài mạng sống.

“Cha, ngươi đừng đánh nữa!”

Bạch Chỉ khóc quỳ rạp xuống đất: “Cầu van ngươi đừng có đánh mẹ nữa, ngươi sớm muộn cũng sẽ đem nàng đánh chết mất.”

“Mày câm miệng cho ta!” Bạch Chấn Tường tát một cái trên mặt Bạch Chỉ, tức giận nói, “Mày có phải là nữ nhi của ta hay không ta chưa có cách nào xác định, còn dám vì tiện nhân kia nói chuyện? Ngươi thành thật khai báo, trong bụng của ngươi đến cùng là con của ai?”

Vu Dung cúi đầu, mặt tràn đày thê thảm, thân thể của nàng không ngừng run rẩy, giống như bất cứ lúc cũng có thể ngã xuống.

“Đủ rồi!” Vu lão phu nhân từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, nhìn thân thể Vu Dung không ngừng run rẩy, mặt già của bà ta trầm xuống, “Ngươi thật muốn đánh chết Dung nhi sao? Vì mấy câu của Bạch Nhan, ngươi ngây cả thê bên gối của mình cũng không tin?”

Mắt lạnh Bạch Chấn Tường quét về phía Vu lão phu nhân: “Di mụ, ta kính người là lão nhân gia, không đánh ngươi, việc tiện nhân này mang con hoang, ta không tin ngươi sẽ không biết.”

Hô hấp Vu lão phu nhân trì trệ.

Nhiều năm qua, Bạch Chấn Tường đối với nàng kính trọng có thừa, hắn chưa bao giờ xưng một tiếng di mụ, nhưng hôm nay, cách xưng hô này làm cho Vu lão phu nhân có chút luống cuống.

“Chấn Tường, ta cam đoan, đó là hài tử của ngươi, không thể nào là con hoang được.”

“Thật sao?” Bạch Chấn Tường lạnh một tiếng.

Nếu là lúc trước, hắn đối với mẫu nữ* Vu Dung chắc chắn tin tưởng không nghi ngời, nhưng nhiều chuyện xảy ra như vậy, hắn sao còn có thể tin tưởng nàng? Mẫu nữ*( Mẫu: trong mẫu thân chỉ người mẹ, Nữ: trong nữ nhi chỉ con gái.)

“Chấn Tường, ngươi đã quên sao? Nhược nhi là Thái Tử Phi, Lân nhi ngày sau cũng sẽ đăng cơ đại điển, ngươi đối xử với Dung nhi như thế, không sợ Nhược nhi hận ngươi sao?” Vu lão phu nhân thấy chấn hưng dầu diesel* không được, liền đem Bạch Nhược ra dọa, cắn răng uy hiếp nói.

Chấn hưng dầu diesel*: ý câu này là làm cho Bạch Chấn Tường tin tưởng, yêu thương Vu Dung lại.

Bạch Chấn Tường nhìn Vu lão phu nhân, âm thanh rất lãnh đạm: “Ta chỉ sợ…Nhược nhi cùng Lân nhi, đều không sống được đến lúc đó.”

Ầm!

Hắn vừa nói xong, cửa phòng đang đóng bị dùng sức đẩy mạnh ra, Bạch Nhược một thân váy nho màu lam nhạt đứng ở cửa.

“Là ai nói ta cùng Lân nhi không sống đến lúc đó?”

Nhìn Bạch Nhược xuất hiện, Bạch Chấn Tường nhướng mày: “Sao con lại về đây?”

Khóe môi Bạch Nhược lạnh lùng gợi lên: “Ta không về, mẹ ta sẽ bị ngươi đánh cho chết tươi!”

Dứt lời, ả bước bước nhanh đến, vài bước đi đến trước mặt Vu Dung, đỡ thân thể của bà ta.

“Nương, ngươi không sao chứ?”

Vu Dung nhìn lên trước mặt là dung nhan ôn nhu, nước mắt như dòng sông chảy xuống, môi bà ta run rẩy: “Nhược nhi, con cuối cùng đã về, con nếu chậm thêm một ngày, thì cuối cùng không thể gặp vi nương.”

“Nương, ta lần này về, chính là vì giúp ngươi,” Bạch Nhược thở không nổi liền đem Vu Dung đang khóc giao cho Bạch Chỉ, nhìn về phía Bạch Chấn Tường, “Ngươi vừa mới nói ta cùng Lân nhi không sống tới ngày đó, không phải bởi vì nguyên nhân là Bạch Nhan sao?”

Bạch Chấn Tường cười lạnh một tiếng: “Bạch Nhan đối với Bạch gia chúng ta rất hận, nàng ta sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện