Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhất Tần tỉnh lại liền thấy Vi Nhất Tiếu hai mắt thâm đen, thần sắc mất hứng, hỏi hắn cái gì cũng không nói. Chẳng lẽ không ngủ được lại ăn phải cái gì linh tinh đau bụng rồi? Nghi hoặc thì cứ nghi, Tiểu Lâm rửa mặt, ăn bữa sáng với hoa quả dại đầy khỏe lại hội ngộ cùng Chu Điên.
Bạn học Chu Điên so với Tạ đại bóng đèn thức thời hơn rất nhiều, đáng tiếc miệng rất thối, nhìn thấy sắc mặt Vi Nhất Tiếu buồn bực, liền vỗ chân cười to nói:
“Lão tử cả chỗ ngủ đều tặng cho ngươi, còn không ăn được? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi đi! Quả nhiên là người nhát gan!”
Chu Vi hai người lăn vào đánh nhau, nguyên cả ngày hôm qua chưa động thủ được đã trở thành oán niệm của họ.
Vì thế ngày hôm sau lên đường, trong đoàn lại xuất hiện một con ‘gấu mèo’
Ba người đem rừng Thần Nông lật tung trời lộn đất, tìm chừng bón năm ngày, đem ‘dân bản xứ’ đá bay lên trời, quả là gặp thần chắn thần, gặp phật tiễn phật, vô luận là báo đốm, lợn rừng, gấu chó, mãng xà,…tất cả đều không phải đối thủ của hai bậc võ lâm cao thủ. May mà hai người bọn họ không ăn thịt, trừ bắt rắn cũng không hứng thú tạo sát nghiệt, nhiêu đó động vật mới miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Chu Điên tìm mãi không thấy rắn hai đầu, chỉ sợ Lãnh Khiêm đợi đến mất mạng, không khỏi càng ngày càng nôn nóng, suốt ngày cùng VNT đấu võ mồm thua lại hờn dỗi, mắng chửi không được cũng muốn mắng, đánh không lại cũng muốn đánh, cũng xem như kì nhân.
Sáng sớm một ngày nọ, ba người tới một rừng trúc rộng bát ngát trải đến tận chân trời, núi núi trúc trúc liền nhau thành một loại cảnh quan tươi đẹp. Không có đường lên núi, ba người nơi rừng trúc rừng tùng quanh co khúc khuỷu chui trái rồi chui phải, chui đến khi quần áo tóc tai đều ẩm ướt.
Thật vất vả đến đỉnh núi vẫn không thấy chút gì, chỉ là đầy núi hương khí đặc biệt, dưới chân mềm mại đặc biệt. Mùi hương: hương cỏ hương cây hương hoa hương đất. Nhìn kĩ: mềm, là lá mềm, cành cây mềm, rễ phủ mềm. Đất mùn trong rừng phủ dày mấy tấc. Đây mới là rừng rậm nguyên sinh chân chính.
Khí trời đầy hương, nhìn xa xa sương mù giăng mắc, thật sự hư hư thực thực như lạc vào tiên cảnh.
Ngay lúc này, tầng mây đột nhiên hé lộ, trong làn mây khói lượn lờ sáng tối, đột nhiên hiện lên cung điện nguy nga nơi sương mù.
Tường phủ gấm, màn trướng xa hoa, có cả một đội cung nhân đi qua đi lại, lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Nhất Tần tuy biết đây là ảo ảnh, nhưng kì cảnh thế này nàng chưa từng gặp qua, ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cảnh tượng như mộng như ảo này, sửng sốt không thốt nên lời.
Chu Điên nhìn nửa ngày, đột nhiên hét lớn:
“Đây chẳng phải Ngọc Hoàng đại đế thiên cung? Để lão tử đi lấy mấy viên tiên đan, đào tiên đến nếm thử!”
Lúc này đi nhanh về phía trước. Tên ngốc này thật đem ảo ảnh làm cảnh thật, Lâm Nhất Tần chạy vội đuổi theo kéo hắn lại.
Ai ngờ thân hình Chu Điên nhoáng lên một cái, đột nhiên không thấy bóng dáng, Tiểu Lâm kinh hoàng, chân bước theo liền căng thẳng, đột nhiên mất đi trọng lực, bị ai kéo lao thẳng xuống dưới.
Thì ra ảo ảnh xuất hiện tại vách sâu, ba người bọn họ đứng tại vách núi đen vạn trượng, nhưng thâm sơn cùng cốc sương mù dày đặc, thế nên không ai phát hiện.
Chu Điên một cước bay thẳng xuống vách núi đen, theo phản xạ có điều kiện vươn tay kéo lấy cổ chân Lâm Nhất Tần. Nhưng làm sao nàng đủ sức chống đỡ nổi một người nặng vậy, lúc này cũng bị kéo xuống vực sâu. Trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ, nhất thời tỉnh ngộ, nhưng hiểu ra thì tất nhiên đã muộn.
Vi Nhất Tiếu cũng thật sợ hãi, may mà hắn khinh công hơn người, theo phản xạ liền lao xuống, một tay bám chặt nham thạch trên vách đá, một tay kéo tay Lâm Nhất Tần, khiến bọn họ hai người tay bị kéo căng, bụng dưới quặn đau. Ba người xâu thành một chuỗi, đung đưa lắc lắc trên vách núi đen vạn trượng.
Chu Điên lôi kéo cổ chân Tiểu Lâm, sức nặng hai người càng khiến nàng đau không chịu nổi, chỉ nghe ‘ca ca’ hai tiếng, cổ tay cùng bả vai Lâm Nhất Tần đồng thời bị kéo đến trật khớp.
Lần này nàng đau đến muốn ngất đi ngay lập tức, kinh hoàng hô một tiếng liền câm miệng nhịn đau, đem môi căn đến chảy máu. Chu Điên oa oa gọi bậy, Vi Nhất Tiếu lòng đau như cắt. Chỉ là tình thế nguy cấp, sinh tử chỉ trong giờ khắc này, không chấp nhịn được trì hoãn một giây, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, nắm chặt lấy tay đã sái khớp của nàng, dồn sức kéo hai người lên.
Lâm Nhất Tần sắc mặt tái nhợt, đau đớn nhìn trời kìm nước mắt. May mà võ lâm nhân sĩ bị thương là chuyện thường, nên đều tinh thông biện pháp nối xương.
Vi Nhất Tiếu đem nàng ôm vào ngực, thủ pháp linh hoạt nối xương trở lại vị trí cũ, chỉ chờ Chu Điên đứng vững liền hung hăng đánh hắn một chút.
Chu Điên tìm được đường sống trong chỗ chết, lần này kinh hoàng không nhẹ, cũng không muốn phiền hà người yếu nhất trong đoàn, trong lòng cũng đầy ảo não hối hận. Thấy Lâm Nhất Tần đỏ mắt, không khỏi nôn nóng kêu:
“Xem! Xem! Lão tử chán ghét nữ nhân, chút chuyện nhỏ vậy liền khóc, tay nhẹ kéo một chút liền trật khớp, nếu trên giường…”
Vi Nhất Tiếu trên mặt nhất thời biền sắc, từ tức giận biến thành sát khí.
Chu Điên nói chuyện không dùng đầu óc, lần này biết mình nói sai, liền im bặt, lại mất mặt giải thích, ngay người một lúc, ‘ca ca’ hai tiếng, dùng tay đem một bên bả vai cùng cổ tay bẻ xuống dưới.
Về sau Chu Điên đảm đương xách hành lý cùng làm việc vặt trong lữ trình, phụ trách mang đồ ăn cùng đồ dùng, dò đường múc nước nhóm lửa đều một mình ôm lấy mọi việc, tuy rằng vẫn lầm rầm than thở oán giận, cũng không dám lại nói linh tinh.
Lại qua bốn năm ngày, đồ ăn mang theo đã hết, không thể ở lại rừng Thần Nông, chuẩn bị quay về trấn Tùng Bách một ngày để bổ sung, hành trính cuối cùng chính ở Yến Tử ổ.
Yến Tử ổ nằm trong động Yến Tử nổi tiếng. Trong động là nơi dừng chân của hằng hà sa số chim hoàng yến, ngoài động là vách núi vách đá, cốc sâu mờ ảo, cảnh sắc mười phần thần kì.
Lâm Nhất Tần lần trước du lịch đến rừng Thần Nông khi trời giá rét, không có phúc được tham quan, bởi vậy lần này cự kì hứng thú, trèo đèo lội suối đi đứng cũng không biết mệt mỏi.
Ba người đi lên núi, thấy một chiếc cầu treo đơn độc dẫn vào cốc trong mưa bụi lung la lung lay, y nha rung động, khiến người ta lo lắng gió mạnh thêm chút nữa cầu sẽ đứt, ầm ầm rơi xuống. Ba người bước thong thả chậm rãi lên chiếc cầu treo lung lay sắp đổ, bên tai chỉ nghe gió lạnh gào thét, núi cao dựng đứng hai bên.
Bạn học Chu Điên xem ra có chút sợ độ cao, sắc mặt còn khó coi hơn Lâm Tiểu Tiên. Thế mới biết hắn vài ngày nay cũng không dám đến xem động Yến Tử thần bí vĩ đại này.
Thật vất vả đến trước cửa động, ngoảnh đầu nhìn lại, vực cao phải hơn mười trượng. Vào trong động, không gian càng rộng lớn, giống rạp hát hiện đại sức chứa mấy ngàn người. Trong động vô cùng mát mẻ, chim yến ríu ra ríu rít bay tới bay lui, tựa hồ vươn tay ra có thể bắt được . Vách động trơn bóng vô cùng, trên thạch bích khô ráo cao cao đầy tổ yến.
Động dài hơn 4000 thước, thần bí khó lường, thật thích hợp thám hiểm. Đáng tiếc lúc này trang bị đơn sơ, chỉ có mấy cây đuốc, ba người liền đi sâu vào trong, động càng lúc càng hẹp, mặt đất trơn ẩm dị thường, chậm rãi sờ soạng đi, chỉ thấy phạm vi đuốc rọi đến mấy trăm thước.
Động này vô cùng quái dị, ba người liền lui lại, quay đầu ra lại giữa động lớn, đột nhiên nghe thấy “A” một tiếng hét thảm, cùng tiếng vang vật nặng rơi xuống
Ba người ở rừng Thần Nông du đãng gần mười ngày, chưa bao giờ gặp qua người ở, lúc này đều lắp bắp kinh hãi, cho rằng có người gặp mãnh thú kêu cứu, liền chạy nhanh ra ngoài. Ra đến nơi đã thấy một nam tử ngã xuống đất, trên vách động còn một cái thang dây dài, bên cạnh là một đứa bẻ sáu bảy tuổi đang khóc hô ‘Phụ thân”.
Chu Điên tiến lên xem xét, phát hiện nam nhân này ngã từ hơn mười thước cao xuống, xương sọ đã vỡ, không còn cách cứu thoát. Nhìn thấy giỏ trúc sau lưng hắn, bên trong còn mấy cái tổ yến, liền nghĩ đến trong lúc lấy tổ yến người này vô ý từ trên vách động ngã chết.
Đứa nhỏ không biết phụ thân đã chết, vẫn gọi phụ thân phụ thân không thôi. Khi Chu Điên đang chuẩn bị đỡ nó dậy, nó đột nhiên kêu sợ hãi, hô: “Quái xà! Quái xà cắn! ! !”
Ba người quay đầu liền thấy, quả nhiên từ nham thạch hiện lên một con rắn lớn to bằng cánh tay trông thật kì lạ, thân mình đen, mỗi bên một đầu rắn đang ngẩng cao dò xét, rắn không đuôi, đây quả là rắn hai đầu cắn bị Lãnh Khiêm bị thương.
Quái xà đau khổ tìm kiếm ngay trước mắt, Chu Điên hô to một tiếng, chuẩn bị vung dây thừng bắt nó. Nhưng bé trai này cũng bị rắn cắn, chỉ có thể ngay lập tức cứu hắn. Độc rắn này thực ghê gớm, đứa nhỏ mới bị cắn, dấu răng quanh mu bàn tay đã biến màu xanh đen, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, nằm trong lòng Chu Điên cũng không nói nên lời.
Ngày đó Lãnh Khiêm bị cắn, toàn dựa vào nội lực thâm hậu, sức chống đỡ kiên cường, vận công bức ra một phần độc mới may mắn còn sống. nhưng đứa bé này còn nhỏ, lại không võ công, mắt thấy sẽ cùng đi theo phụ thân hắn.
(Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì sao an bài tình tiết nhảy vực? Bởi vì ta chuẩn bị bày ra tình tiết khuôn sáo trong tác phẩm vô hiệp a ~)
Bạn học Chu Điên so với Tạ đại bóng đèn thức thời hơn rất nhiều, đáng tiếc miệng rất thối, nhìn thấy sắc mặt Vi Nhất Tiếu buồn bực, liền vỗ chân cười to nói:
“Lão tử cả chỗ ngủ đều tặng cho ngươi, còn không ăn được? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi đi! Quả nhiên là người nhát gan!”
Chu Vi hai người lăn vào đánh nhau, nguyên cả ngày hôm qua chưa động thủ được đã trở thành oán niệm của họ.
Vì thế ngày hôm sau lên đường, trong đoàn lại xuất hiện một con ‘gấu mèo’
Ba người đem rừng Thần Nông lật tung trời lộn đất, tìm chừng bón năm ngày, đem ‘dân bản xứ’ đá bay lên trời, quả là gặp thần chắn thần, gặp phật tiễn phật, vô luận là báo đốm, lợn rừng, gấu chó, mãng xà,…tất cả đều không phải đối thủ của hai bậc võ lâm cao thủ. May mà hai người bọn họ không ăn thịt, trừ bắt rắn cũng không hứng thú tạo sát nghiệt, nhiêu đó động vật mới miễn cưỡng thoát được một kiếp.
Chu Điên tìm mãi không thấy rắn hai đầu, chỉ sợ Lãnh Khiêm đợi đến mất mạng, không khỏi càng ngày càng nôn nóng, suốt ngày cùng VNT đấu võ mồm thua lại hờn dỗi, mắng chửi không được cũng muốn mắng, đánh không lại cũng muốn đánh, cũng xem như kì nhân.
Sáng sớm một ngày nọ, ba người tới một rừng trúc rộng bát ngát trải đến tận chân trời, núi núi trúc trúc liền nhau thành một loại cảnh quan tươi đẹp. Không có đường lên núi, ba người nơi rừng trúc rừng tùng quanh co khúc khuỷu chui trái rồi chui phải, chui đến khi quần áo tóc tai đều ẩm ướt.
Thật vất vả đến đỉnh núi vẫn không thấy chút gì, chỉ là đầy núi hương khí đặc biệt, dưới chân mềm mại đặc biệt. Mùi hương: hương cỏ hương cây hương hoa hương đất. Nhìn kĩ: mềm, là lá mềm, cành cây mềm, rễ phủ mềm. Đất mùn trong rừng phủ dày mấy tấc. Đây mới là rừng rậm nguyên sinh chân chính.
Khí trời đầy hương, nhìn xa xa sương mù giăng mắc, thật sự hư hư thực thực như lạc vào tiên cảnh.
Ngay lúc này, tầng mây đột nhiên hé lộ, trong làn mây khói lượn lờ sáng tối, đột nhiên hiện lên cung điện nguy nga nơi sương mù.
Tường phủ gấm, màn trướng xa hoa, có cả một đội cung nhân đi qua đi lại, lúc ẩn lúc hiện.
Lâm Nhất Tần tuy biết đây là ảo ảnh, nhưng kì cảnh thế này nàng chưa từng gặp qua, ba người trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cảnh tượng như mộng như ảo này, sửng sốt không thốt nên lời.
Chu Điên nhìn nửa ngày, đột nhiên hét lớn:
“Đây chẳng phải Ngọc Hoàng đại đế thiên cung? Để lão tử đi lấy mấy viên tiên đan, đào tiên đến nếm thử!”
Lúc này đi nhanh về phía trước. Tên ngốc này thật đem ảo ảnh làm cảnh thật, Lâm Nhất Tần chạy vội đuổi theo kéo hắn lại.
Ai ngờ thân hình Chu Điên nhoáng lên một cái, đột nhiên không thấy bóng dáng, Tiểu Lâm kinh hoàng, chân bước theo liền căng thẳng, đột nhiên mất đi trọng lực, bị ai kéo lao thẳng xuống dưới.
Thì ra ảo ảnh xuất hiện tại vách sâu, ba người bọn họ đứng tại vách núi đen vạn trượng, nhưng thâm sơn cùng cốc sương mù dày đặc, thế nên không ai phát hiện.
Chu Điên một cước bay thẳng xuống vách núi đen, theo phản xạ có điều kiện vươn tay kéo lấy cổ chân Lâm Nhất Tần. Nhưng làm sao nàng đủ sức chống đỡ nổi một người nặng vậy, lúc này cũng bị kéo xuống vực sâu. Trong lòng nàng đột nhiên hiểu rõ, nhất thời tỉnh ngộ, nhưng hiểu ra thì tất nhiên đã muộn.
Vi Nhất Tiếu cũng thật sợ hãi, may mà hắn khinh công hơn người, theo phản xạ liền lao xuống, một tay bám chặt nham thạch trên vách đá, một tay kéo tay Lâm Nhất Tần, khiến bọn họ hai người tay bị kéo căng, bụng dưới quặn đau. Ba người xâu thành một chuỗi, đung đưa lắc lắc trên vách núi đen vạn trượng.
Chu Điên lôi kéo cổ chân Tiểu Lâm, sức nặng hai người càng khiến nàng đau không chịu nổi, chỉ nghe ‘ca ca’ hai tiếng, cổ tay cùng bả vai Lâm Nhất Tần đồng thời bị kéo đến trật khớp.
Lần này nàng đau đến muốn ngất đi ngay lập tức, kinh hoàng hô một tiếng liền câm miệng nhịn đau, đem môi căn đến chảy máu. Chu Điên oa oa gọi bậy, Vi Nhất Tiếu lòng đau như cắt. Chỉ là tình thế nguy cấp, sinh tử chỉ trong giờ khắc này, không chấp nhịn được trì hoãn một giây, hắn chỉ có thể cắn chặt răng, nắm chặt lấy tay đã sái khớp của nàng, dồn sức kéo hai người lên.
Lâm Nhất Tần sắc mặt tái nhợt, đau đớn nhìn trời kìm nước mắt. May mà võ lâm nhân sĩ bị thương là chuyện thường, nên đều tinh thông biện pháp nối xương.
Vi Nhất Tiếu đem nàng ôm vào ngực, thủ pháp linh hoạt nối xương trở lại vị trí cũ, chỉ chờ Chu Điên đứng vững liền hung hăng đánh hắn một chút.
Chu Điên tìm được đường sống trong chỗ chết, lần này kinh hoàng không nhẹ, cũng không muốn phiền hà người yếu nhất trong đoàn, trong lòng cũng đầy ảo não hối hận. Thấy Lâm Nhất Tần đỏ mắt, không khỏi nôn nóng kêu:
“Xem! Xem! Lão tử chán ghét nữ nhân, chút chuyện nhỏ vậy liền khóc, tay nhẹ kéo một chút liền trật khớp, nếu trên giường…”
Vi Nhất Tiếu trên mặt nhất thời biền sắc, từ tức giận biến thành sát khí.
Chu Điên nói chuyện không dùng đầu óc, lần này biết mình nói sai, liền im bặt, lại mất mặt giải thích, ngay người một lúc, ‘ca ca’ hai tiếng, dùng tay đem một bên bả vai cùng cổ tay bẻ xuống dưới.
Về sau Chu Điên đảm đương xách hành lý cùng làm việc vặt trong lữ trình, phụ trách mang đồ ăn cùng đồ dùng, dò đường múc nước nhóm lửa đều một mình ôm lấy mọi việc, tuy rằng vẫn lầm rầm than thở oán giận, cũng không dám lại nói linh tinh.
Lại qua bốn năm ngày, đồ ăn mang theo đã hết, không thể ở lại rừng Thần Nông, chuẩn bị quay về trấn Tùng Bách một ngày để bổ sung, hành trính cuối cùng chính ở Yến Tử ổ.
Yến Tử ổ nằm trong động Yến Tử nổi tiếng. Trong động là nơi dừng chân của hằng hà sa số chim hoàng yến, ngoài động là vách núi vách đá, cốc sâu mờ ảo, cảnh sắc mười phần thần kì.
Lâm Nhất Tần lần trước du lịch đến rừng Thần Nông khi trời giá rét, không có phúc được tham quan, bởi vậy lần này cự kì hứng thú, trèo đèo lội suối đi đứng cũng không biết mệt mỏi.
Ba người đi lên núi, thấy một chiếc cầu treo đơn độc dẫn vào cốc trong mưa bụi lung la lung lay, y nha rung động, khiến người ta lo lắng gió mạnh thêm chút nữa cầu sẽ đứt, ầm ầm rơi xuống. Ba người bước thong thả chậm rãi lên chiếc cầu treo lung lay sắp đổ, bên tai chỉ nghe gió lạnh gào thét, núi cao dựng đứng hai bên.
Bạn học Chu Điên xem ra có chút sợ độ cao, sắc mặt còn khó coi hơn Lâm Tiểu Tiên. Thế mới biết hắn vài ngày nay cũng không dám đến xem động Yến Tử thần bí vĩ đại này.
Thật vất vả đến trước cửa động, ngoảnh đầu nhìn lại, vực cao phải hơn mười trượng. Vào trong động, không gian càng rộng lớn, giống rạp hát hiện đại sức chứa mấy ngàn người. Trong động vô cùng mát mẻ, chim yến ríu ra ríu rít bay tới bay lui, tựa hồ vươn tay ra có thể bắt được . Vách động trơn bóng vô cùng, trên thạch bích khô ráo cao cao đầy tổ yến.
Động dài hơn 4000 thước, thần bí khó lường, thật thích hợp thám hiểm. Đáng tiếc lúc này trang bị đơn sơ, chỉ có mấy cây đuốc, ba người liền đi sâu vào trong, động càng lúc càng hẹp, mặt đất trơn ẩm dị thường, chậm rãi sờ soạng đi, chỉ thấy phạm vi đuốc rọi đến mấy trăm thước.
Động này vô cùng quái dị, ba người liền lui lại, quay đầu ra lại giữa động lớn, đột nhiên nghe thấy “A” một tiếng hét thảm, cùng tiếng vang vật nặng rơi xuống
Ba người ở rừng Thần Nông du đãng gần mười ngày, chưa bao giờ gặp qua người ở, lúc này đều lắp bắp kinh hãi, cho rằng có người gặp mãnh thú kêu cứu, liền chạy nhanh ra ngoài. Ra đến nơi đã thấy một nam tử ngã xuống đất, trên vách động còn một cái thang dây dài, bên cạnh là một đứa bẻ sáu bảy tuổi đang khóc hô ‘Phụ thân”.
Chu Điên tiến lên xem xét, phát hiện nam nhân này ngã từ hơn mười thước cao xuống, xương sọ đã vỡ, không còn cách cứu thoát. Nhìn thấy giỏ trúc sau lưng hắn, bên trong còn mấy cái tổ yến, liền nghĩ đến trong lúc lấy tổ yến người này vô ý từ trên vách động ngã chết.
Đứa nhỏ không biết phụ thân đã chết, vẫn gọi phụ thân phụ thân không thôi. Khi Chu Điên đang chuẩn bị đỡ nó dậy, nó đột nhiên kêu sợ hãi, hô: “Quái xà! Quái xà cắn! ! !”
Ba người quay đầu liền thấy, quả nhiên từ nham thạch hiện lên một con rắn lớn to bằng cánh tay trông thật kì lạ, thân mình đen, mỗi bên một đầu rắn đang ngẩng cao dò xét, rắn không đuôi, đây quả là rắn hai đầu cắn bị Lãnh Khiêm bị thương.
Quái xà đau khổ tìm kiếm ngay trước mắt, Chu Điên hô to một tiếng, chuẩn bị vung dây thừng bắt nó. Nhưng bé trai này cũng bị rắn cắn, chỉ có thể ngay lập tức cứu hắn. Độc rắn này thực ghê gớm, đứa nhỏ mới bị cắn, dấu răng quanh mu bàn tay đã biến màu xanh đen, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, nằm trong lòng Chu Điên cũng không nói nên lời.
Ngày đó Lãnh Khiêm bị cắn, toàn dựa vào nội lực thâm hậu, sức chống đỡ kiên cường, vận công bức ra một phần độc mới may mắn còn sống. nhưng đứa bé này còn nhỏ, lại không võ công, mắt thấy sẽ cùng đi theo phụ thân hắn.
(Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vì sao an bài tình tiết nhảy vực? Bởi vì ta chuẩn bị bày ra tình tiết khuôn sáo trong tác phẩm vô hiệp a ~)
Danh sách chương