Đang lúc ba người đều cho rằng đứa nhỏ đáng thương này lập tức sẽ mất mạng vì độc rắn, trong huyệt đột nhiên vang lên một thanh âm trầm ổn dễ gần:

“Xà độc phân tán liền khó cứu, đùng để hắn nhúc nhích, ta đến xem xem.”

Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên trong lòng kinh hoàng, thanh âm xa xa từ cầu treo truyền đến, gằn từng tiếng rành mạch lọt vào tai ba người, liền giống như người nói chuyện ở ngay trước mắt. Thanh âm lại công bằng bình thản, không rung động màng nhĩ, cho thấy người này nội công chí cao tinh khiết. Người này nói mỗi câu, thanh âm đều truyền xa vài trượng, vừa nói xong ‘nhìn một cái’, miệng động xuất hiện một vị lão đạo dáng người cao lớn dị thường.

Chỉ thấy quần áo lão rách nát bẩn, áo choàng bố đầy bụi, kết một dây kết rối bời, trông thật bình thường; tướng mạo thân hình lại rất bắt mắt: quy hình hạc cốt (mình rùa cốt hạc), tai to, mặt mày uy nghiêm. Xem lão râu tóc trắng bạc, một thước có thừa, nhìn thế nào cũng phải bảy tám mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận bóng loáng, khí sắc thật tốt, hiển nhiên là cao nhân tu thân đắc đạo.

Nhưng mặc kệ lão đạo tiên phong đạo cốt ra sao, Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên đều biết đạo lí giang hồ tri nhân tri diện bất tri tâm, thanh âm đề phòng âm thầm vao lên. Lâm Nhất Tần lại hưng phấn dị thường, bởi vì nàng hiểu biết rất rõ một loại lý luận giang hồ khác, tỷ như:

“Tóc bạc+râu siêu dài tuyệt đối là cao nhân có một không hai, nên tạo quan hệ tốt với lão”

“Tuyệt thế thần khí đều bị vải bố quấn quanh che lấp, tuyệt thế thần nhân vậy cũng bị một tầng vải bố ẩn giấu.”

Lão đạo sĩ này khi đến đều phù hợp tiêu chuẩn hình tượng cao nhân theo định luật, còn kém đội một vòng ánh sáng lên đầu thêm phụ đề chú thích.

Bạn học Tiểu Lâm ngay lập tức mở miệng kêu lớn:

“Lão đạo! Tiên trưởng! Mau tới cứu mạng a!”

Hai tay không tự chủ lục lục kiếm kiếm bất cứ thứ gì có thể ký tên lên…

Nói đến lý luận giang hồ của Lâm Tiểu Tiên từ trước nay nói một sai trăm, bị VNT là nhân sĩ chính tông giang hồ khinh bỉ đến cực điểm, nhưng mèo mù cũng có cơ hội gặp chuột chết, lần này, nàng thật sự đoán đúng rồi.

Lão đạo sĩ đón lấy đứa nhỏ, xem xét miệng vết thương cùng mạch đập, nhướng mày, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Lại là rắn hai đầu này, thật sự hại không ít người.”

Tiếp theo lại dùng tay đặt lên huyệt Linh Đài trên ngực đứa nhỏ, truyền một dòng nội lực hùng hậu truyền qua. Trong lúc đó, một tầng hắc khí trên mặt đứa nhỏ vẫn chưa lui, nhưng hô hấp dần dần chậm lại, lại không phát run, mắt mở to giọng thì thào nói:

“Con không thở nổi, ngực thật khó chịu, con muốn phụ thân…”

Xem ra độc rắn hai đầu thuộc loại độc ảnh hưởng đến trung khu thần kinh hô hấp. Lão đạo vẫn truyền khí không thôi, khẽ mỉm cười an ủi nó:

“Con ngoan, cha con mộ lát nữa sẽ đến xem con. Con tên gì?”

Đứa nhỏ nói:

“Con gọi Ân Lợi Hanh, lão đạo gia, ta con thật đau, là rắn cắn, con có chết hay không?”

Lão đạo biết rõ rắn hai đầu cơ hồ không thuốc chữa khỏi, nhưng không nhẫn tâm nói thật, chỉ có thể giả bộ tươi cười an ủi:

“Sẽ không, con ngoan ngoãn ngủ một hồi đi, tỉnh lại thì tốt rồi.”

Lão biết khi người tâm thần sợ hãi kích động sẽ khiến máu lưu chuyển nhanh hơn, nọc độc phát tác nhanh hơn, tức thời điểm huyệt ngủ của đứa nhỏ, thu liễm tâm thần, bắt lấy cánh tay bị thương của đứa nhỏ, ép độc ra.

Qua thời gian một ly trà nhỏ, tại miệng vết thương trên mu bàn tay đứa nhỏ từng đợt máu đen chậm rãi chảy ra, hiển nhiên là được nội lực bức máu độc ra ngoài.

Công phu chữa thương bậc này, công lực sâu cạn liền hiện ra, một chút cũng không giả. Phải biết rằng Chu Vi hai bậc cao thủ, dù bản thân tự mình bức độc, thế nào cũng phải mất một nén nhang, huống chi lão đạo này giúp đứa trẻ không võ công bức độc. Vi Nhất Tiếu cùng Chu Điên một bên quan sát, trong lòng vô cùng kinh ngạc cùng bội phục.

Đợi cho máu độc chảy hết, màu đen trên mặt đứa nhỏ hạ thấp vài phần, lão đạo thu công đứng dậy, thấp giọng nói:

“Ta chỉ nghĩ yêu tinh hại người đã sớm bị diệt vong, ai ngờ nó còn trốn động Yến Tử này. Dù máu độc đã bức ra hết, nhưng đứa nhỏ này có thể sống hay không, còn muốn xem tạo hóa. Hai vị trước đem con rắn kia trừ bỏ đi.”

Chu Điên vội kêu lên: “Khó mà làm được! Huynh đệ ta còn chờ rắn sống để chế thuốc đâu!”

Vi Nhất Tiếu ngại đem việc ai đó cần rắn chế thuốc nói cho lão đạo.

“Quả nhiên là thiên địa tuần hoàn, trên đời này cũng có người trị được yêu tinh hại người này!

Tức thời đem lai lịch rắn hai đầu lược giảng một phen. Thì ra rắn hai đầu không phải có hai cái đầu, mà là đầu cùng đuôi cực kì giống, dễ dàng tự bảo hộ mình, tên tục gọi “hai đầu”

Chu Điên muốn xoa tay tiến lên động thạch bích bắt rắn, lão đạo dặn:

“Rắn này thường bò sát, khi bị công kích sẽ dùng đầu phản kích, tráng sĩ cần cẩn thận.”

Chu Điên nghe xong những lời này, khi đặt tay lên vách động, cẩn thận quan sát con rắn hai đầu này, quả nhiên thấy nó một đầu há mồm phin lưỡi, đầu kia câm miệng, giả đầu đánh nghi binh che giấu đầu thực, khi hai đầu giao thoa chớp lên, tựa như một bộ công phu võ công đầy quyền pháp. Cũng biết trong thiên địa đều không phải chỉ có người mới có trí tuệ, ngay cả Chu Điên cuồng nhân bực này cũng chỉ biết tắc lưỡi không thôi.

Nhưng trí tuệ súc sinh dù sao cũng hữu hạn, đụng phải cao thủ Chu Điên có chuẩn bị mà đến cũng đành bó tay. Hắn hai chăn quấn chặt lên dây thừng, ra tay như tia chớp nắm lấy đầu đuôi rắn cột chặt, đem nó trói gọn, tống vào bao tải.

Cứu người như cứu hỏa, lúc này liền không thể trì oãn, Vi Nhất Tiếu ngồi trên mặt đất, để Tiểu Tiên ngồi lên, lão đạo ôm đứa nhỏ, Chu Điên đeo bao hành lý, đoàn người chuẩn bị xuất phát về Tùng Bách trấn.

Động Yến Tử cách Tùng Bách trấn đến gần trăm dặm đường núi, ba người vận khởi khinh công để tăng sức mạnh, cũng có ý muốn xem năng lực khinh công của hai người kia. Vi Nhất Tiếu khinh công xuất quỷ nhập thần, vác theo một người trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, lại là người thiên phú dị bẩm đạt tới cảnh giới phi thường, người khác dù đồng môn học nghệ cũng tuyệt không đạt tới trình độ này.

Lão đạo trong lòng âm thầm lấy làm kì lạ, một mặt bôn chạy, một mặt cùng hắn nói đáp mấy câu, Vi Nhất Tiếu thuận miệng đáp ứng, cũng không để lộ thân phận bên ta, cũng không muốn hỏi tên họ đối phương.

Phải biết đường dài bôn chạy, nội tức vận chuyển cực kì trọng yếu, nếu sai một hơi liền không thành, hai người thuận miệng nói chuyện, dưới chân không ngừng chút nào.

Lão đạo trưởng tay áo bay bay, tiêu sái ổn trọng, chính mà không tà, dựa vào nội lực tuyệt thế vô cùng thâm hậu.

Vi Nhất Tiếu thân hình quỷ mị, như gió như chớp tựa thiên tiên, khinh công đạt tới cảnh giới thần kì.

Chu Điên tuy rằng đi đường không bị lạc lại phía sau, lại không có cách nào đồng thời duy trì tốc độ lại vừa mở miệng nói chuyện.

Hắn thường ngày đấu võ mồm tốt nhất, nhưng lúc này vô pháp mở miệng, nghẹn nói đến vẻ mặt đỏ bừng, cực kì bực mình.

Nửa canh giờ sau, ba người cuối cùng chạy vội tới trấn Tùng Bách, đứng định rồi điều hòa nội tức. Lâm Nhất Tần một bước cũng không đi, đứng chút chút trên mặt đất đều không đứng thẳng nổi, tựa vào người Vi Nhất Tiếu, ôm chân nói:

“Chu Điên, ngươi trước mang theo lão đạo gia đi cùng đứa nhỏ đi chữa thương đi thôi. Chờ ta chậm chậm chút lại đuổi kịp các ngươi.”

Chu Điên đáp ứng, nói địa chỉ liền mang theo lão đạo rời đi.

Chờ bóng dáng bọn hắn biến mất, Vi Nhất Tiếu mới cười nói:

“Lời nói dối này cũng coi như được, miễn miễn cưỡng cưỡng qua cửa.”

Lâm Nhất Tần ngồi sụp trên đất, vẫn đấm chân không thôi:

“Cái này gọi là nghệ thuật cuộc sống, ta thật sự tê chân, ngươi đừng ba hoa, nên làm gì thì làm đi.”

Vi Nhất Tiếu lúc này xoay người trở lại rừng, không đến một khắc sau, lau miệng thần thanh khí sảng trở về, sắc mặt hết hắn tái nhợt, tức thời giúp đỡ Lâm Nhất Tần đến nơi Chu Điên nói đến.

Vị kỳ nhân này cũng không ở tại trấn, mà ở trong rừng trúc cách trần nhỏ chừng hai ba lý. Trúc xanh đón gió rì rào, lịch sự tao nhã tự nhiên. Trong rừng trúc, mấy gian nhà nhỏ dơn sơ, lại làm thành một tiểu viện, bố cục không giống phòng vùng Trung Nguyên cùng thời, có chút phong cách dân tộc thiểu số.

Hai người còn chưa đi vào sâu, chợt nghe một thanh âm ngang ngang hoang mang rối loạn cao giọng la:

“Quỷ mặt lạnh! Lãnh Khiêm! Ta bắt đến con rắn quái lạ kia! Ngươi còn chưa chết đi! ~” chỉ biết là thằng nhãi Chu Điên kia.

Hai người nhìn nhau cười, đẩy cánh cửa trúc đi vào trong viện. Viện này so với bên ngoài thoạt nhìn tốt hơn nhiều, mấy khóm hoa dại nho nhỏ hình như có tâm, lại như vô tâm, làm đẹp tiểu viện. Dưới mái hiên lổ ra vô số ống trúc giá trúc, cũng phơi rất nhiều da rắn. Trong viện một dãy bàn trúc cùng đồ dùng bằng trúc, thật tinh xảo, xem ra chủ nhân nơi đây là người biết hưởng thụ cuộc sống.

Lão đạo kia ôm đứa nhỏ đứng trong viện, Chu Điên vẫn đứng tại chỗ hô to gọi nhỏ, nhưng không vào nhà xem xét. Lấy cá tính tùy tiện của hắn, thật sự không giống người sẽ quan tâm đến quyền riêng tư cá nhân của người khác, bởi vậy Lâm Vi hai người đều thấy kì quái.

Chu Điên hô nửa ngày cũng không có người đáp lời, không khỏi bực mình, than thở vài câu lại mở miệng nói:

“Bách Lý Phi cô nương! Ta bắt con rắn quái đan kia tới! Ngươi không đem huynh đệ ta trị bệnh đến chết đi?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe ‘ha ha’ vài tiếng cười duyên, trong phòng một giọng nữ nũng nịu:

“Ta cứ tưởng ngươi đã quên tên đại phu rồi, vừa mới vào liền chỉ gọi tên Lãnh Khiêm. Xem ra ngươi tâm tâm niệm niệm chỉ lo nghĩ cho hắn nha~”

Thanh âm mềm mại uyển chuyển, nghe vừa như oán hận vừa như trêu đùa, nghe khiến tâm thần người rung động.

Chu Điên gãi gãi đầu nói:

“Ta không quên, ta là sợ hắn chết rồi con rắn này bắt được cũng vô ích. Ân…Cái kia…Đại phu xin ngươi thương xót, nhanh nhanh chế thuốc đi! Nơi này còn có một đứa nhỏ muốn ngươi xem hộ một chút đâu.”

Lâm Nhất Tần vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy rất có gian tình. Chẳng lẽ bạn học Chu Điên xem trọng vị cô nương đại phu này sao? Lúc này liền cười đến đáng khinh nhìn Chu Điên, lại thấy trên mặt hắn không phải thần sắc xấu hổ, mà là bộ dạng nghĩ mà sợ, tràn đầy bất đắc dĩ, không khỏi kì quái.

Chỉ nghe trong phòng lại vang lên vài tiếng cười duyên, tiếp theo một loạt tiếng ‘leng keng đinh đinh’ thanh thúy vang lên, cửa trúc chi nha một tiếng, một nữ tử tiêu sái uyển chuyển đi ra.

Thanh âm nàng mềm mại như thiếu nữ, tuổi cũng đã chừng hăm sáu hăm bảy, một khuôn mặt trắng, đôi mặt phượng câu hồn như giận mỉn cười, không nổi sóng nổi gió, khí chất vô cùng kiều mị.

Trang phục nàng quả nhiên không giống người Trung Nguyên, vải trách nhuộm hoa thân đối sam, thân hình như rắn nước, quấn eo nhỏ bằng thắt lưng sặc sỡ thêu hoa. Thú vị nhất là dưới cái váy dài đều đính những dải băng màu đỏ tươi thắm nối với mấy chục cái chuông nhỏ, trách không được mỗi khi nàng cử động đều kêu leng keng đinh đang.

Nàng sóng mắt lưu chuyển, nhìn hết một vòng từng người trong viện, che miệng cười, lộ ra móng tay sơn màu đỏ như máu, cất giọng mềm mại:

“Ai u, ngươi biết rõ người ta thẹn thùng, lại còn mang thật nhiều người đến”

Chu Điên chịu đựng trán nổi gân xanh, đè nặng thanh âm nói:

“Xin lỗi, lão tử…Ta đây là chuyện gấp liên quan đến tính mạng con người a!”

Lâm Vi hai người đều biết hắn xưa nay vô pháp vô thiên, điên điên cuồng cuồng, chưa từng có lễ với người khác như thế, xem ra hắn không phải đối với nữ tử này có tình, mà là chịu mệt dưới tay nàng rồi.

Nữ tử kia cách cách cười, vẫn không có thần sắc sốt ruột gì, ôn nhu chậm rãi nói:

“Đó là ta không tốt, tiểu nữ tử Bách Lý Phi gặp qua các vị đại hiệp”

Khi nói chuyện lại nhìn qua tất cả mọi người trong sân. Không biết có phải ảo giác hay không, Vi Nhất Tiếu nhìn nàng nhiều hơn mấy lần.

Lão đạo kia ôm Ân Lợi Hanh, trong lòng sớm sốt ruột, nhưng có việc cầu người nên không nghĩ chen vào, nhưng nữ tử này cố ý kéo dài, chỉ sợ liên lụy đến tính mạng đứa nhỏ, tức thời thấp giọng:

“Cô nương, cứu người quan trọng hơn.”

Lão xem nữ tử này như tà không chính, không muốn nói nhiều.

Bách Lý Phi thế mới chậm rãi đi tới, xem miệng vết thương cùng tình trạng Ân Lợi Hanh, từ đai lưng rút ra một ống trúc nhỏ, mở nắp đổ vài giọt thuốc nước trong suốt lên miệng vết thương, quay đầu nói với Chu Điên:

“Rắn đâu?”

Chu Điên nhanh đem bao tải đựng rắn để xuống. Bách Trường Phi nhận lấy, tựa hồ vô cùng hứng thú với nói, nâng trong tay như bảo bối, lại đau lòng nói:

“Bảo bối~, bị người thô kệch trói đến thế này, ngay cả da cũng tróc rồi, thật đáng thương~”, khác hẳn thái độ hờ hừng với đứa nhỏ kia.

Nàng chỉ chỉ gian phong bên trái, lại không quan tâm người trong viện, tay cầm rắn xoay người quay về phòng lại.

Vi Nhất Tiếu ánh mắt vẫn thủy chung nhìn theo nàng, đến tận khi Bách Lý Phi đóng cửa lại.

Nam nhân thích xem nữ nhân xinh dẹp khêu gợi là bình thường, sắc tính mà. Nữ nhân thích xem nữ nhân xinh đẹp gợi cảm càng thêm bình thường, tương đối thưởng thức mà thôi.

Trên thực tế, ánh mắt đáng khinh của Lâm Nhất Tần luôn không rời đi Bách Lý Phi người ta mặt, ngực, thắt lưng cùng mấy thứ bị váy che giấu, tiếc nuối không nhìn được hết đến cùng.

Kết luận là: mặt thua, dáng người có thể địch nổi, nhưng khí chất thua định rồi. Đấu ba thua hai, hơi có chút buồn bực.

Nhưng Bách Lý Phi nhìn ngoài kiều mị, nhưng thái độ với mạng người cũng rất đạm mạc. Lâm Nhất Tần tự tin nhân phẩm của nàng lớn hơn nàng kia nhiều (thật sự?), tâm tình lập tức thư sướng (thư thái cùng sung sướng). Bởi vậy sau ngươi người kia biến mất mới phát hiện Vi Nhất Tiếu dị thường, nhất thời cảm thấy khó chịu như ăn nhầm thuốc.

Nàng mím môi, cái gì cũng không nói ra, cứng rắn gằn giọng:

“Ngươi nhìn cái ma quỷ gì đây? Nàng nơi nào xinh đẹp hơn ta?”

Câu hỏi mang thuộc tính có độ pH nhỏ hơn 7.

Thôi…cũng không thể nói là dị thường…Như vậy mới xem như bình thường đi.

Nếu nữ nhân gì cũng không xem mới có vấn dề lớn. Điều này nhất định khẳng định đây là BG văn đi Phạn Ca?!

Lại rối rắm buồn bực đi nữa, bạn học Tiểu Lâm cũng không đem dấm chua hắt ra rõ ràng, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, nàng vẫn không làm được a…thở dài…Bất quá thì ra Vi Vi thích loại hình yêu mị này sai?

Bực mình, lão tử hình như đi nhầm đường a…

Ngay trong giây lát Bách Lý Phi đóng cửa chạy lấy người, Lâm Tiểu Tiên luôn xoay quay vấn đề, lo lắng nên thay vẻ ngoài tiểu Bạch kia không, biểu tình cùng tâm tình biến hóa bất định, tản ra tia sóng rối rắm nồng đậm.

Dây anten của Vi kia đột nhiên bắt được sóng ngoài hành tinh, sửng sốt một chút, vui vẻ nở nụ cười.

————

Cửa chi nha một tiếng, Chu Điên thở dài buồn bực nói:

“Nữ nhân này liền như thế, nếu không phải thuốc của nàng linh nghiệm…”

Tỉnh lược nửa ngày cũng không nghĩ ra nên xử lý Bách Lý Phi như thế nào, vẫn quyết định trước đi xem Lãnh Khiêm.

Lão đạo ôm đứa nhỏ ngồi chờ trong viện, mặt khác ba người được chủ nhà cho phép vào bên gian phòng bên trái nghỉ ngơi.

Ian phòng này bình bình ống ống đựng rất nhiều thứ kì quái, các loại hương vị hỗn hợp cổ quái trộn chung một chỗ, khiến người ta lảo đảo muốn nghiêng ngả.

Trong phòng trên sạp trúc có một nam nhân hơn hai mươi tuổi, kia chính là một trong ngũ tán nhân Lãnh Khiêm. Hơn một tháng trúng độc, hắn không thể cử động, sắc mặt vàng như nến, gầy giơ xương, trên mặt gầy hóp lại, nhưng trên khuôn mặt lạnh như băng đôi mắt vẫn tràn đầy tinh quang, không đánh mắt bản sắc băng sơn soái ca.

Chu Điên dùng sức lắc lắc bả vai hắn, vui vẻ nói:

“Quỷ mặt lạnh, lão tử chỉ biết ngươi không chết dễ dàng như vậy! Ngay cả Diêm Vương gia cũng chán ghét vẻ mặt thối của ngươi a!”

Lãnh Khiêm “Ân” một tiếng rồi không có động tĩnh. Hai người này giao tình quá sâu, cảm tạ đều là dư thừa.

Chu Điên giới thiệu Vi Nhất Tiếu cùng Lâm Nhất Tần, Lãnh Khiêm nói một tiếng “Gặp qua, đa tạ” liền ngậm miệng.

Hắn biết Chu Điên khẳng định đem tổ tông tám đời bản thân giới thiệu rõ ràng, tức thời cũng không muốn tốn nhiều sức lực võ mồm. Bốn chữ này liền thay thế một chuỗi dài:

“A: Tại hạ ***, người giang hồ gọi ****

B: Thì ra là ***, kính trọng đã lâu

A: Không dám nhận, không dám nhận”

Hắn được gọi là Mặt Lạnh tiên sinh, trừ băng ra thì chưa thêm gia vị gì, lời nói quả thật ít lời vị nhạt.

Lâm Vi hai người chưa từng gặp qua người như vậy, nhất thời cũng không biết nói gì cho tốt, may mà không khí cũng không tẻ nhạt, trong phòng đều đầy tiếng

Chu Điên chit chit oa oa lầm bầm lầu bầu ồn ào.

Lãnh Khiêm từ trước nay không một chữ dư thừa, có thể đem ngôn ngữ tinh luyện đến ngắn gọn như thế, nhất dịnh trước kia xuất khẩu liền trải qua một phen cân nhắc.

Kỳ thực hắn mặt lạnh tâm nóng, quan tâm cảm tạ cũng nói hết sức ngắn gọn, trong lòng đã sớm hạ quyết tâm buốn báo đáp ân cứu mạng. Cũng chỉ có lời nói như thế mới chân thành nhất, không mang theo một tia dối trá, bởi vậy lời ít nói như thế mới có bằng hữu cởi mở như Chu Điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện