Câu nói của Lâm Thanh Vy như sét đánh ngang tai cô, cô hoảng hốt vô cùng. Nhưng vì Lục Tề Nam đang ngồi bên cạnh, cô cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh. Cô không muốn hắn lại lo lắng cho mình.

Lục Tề Nam lúc này điện thoại cũng reo lên, hắn dần buông cô ta và nói nhỏ bên tai cô:

- Anh đi nghe điện thoại. Có gì em phải nói với anh nha.

- Vâng.

Chờ Lục Tề Nam rời khỏi, Khả Như mới nói tiếp:

- Rốt cuộc cô muốn làm gì con tôi?


- Khả Như, cô có biết không? Đứa con trong bụng tôi đã bị chính tay Cố Đông giết. Vậy cô nói xem tôi muốn làm gì con của cô và anh ta đây?

Thanh Vy cười nhàn nhạt, nhắc tới đứa con chưa kịp chào đời của mình, trong lòng lại chua xót vô cùng. Khả Như vô cùng bất ngờ trước câu nói của cô ta, không ngờ Cố Đông sau khi đuổi cô đi, cũng đối xử tệ bạc với Lâm Thanh Vy. Nhưng đây không phải là điều cô quan tâm, điều cô đang lo lắng chính Thiên Lam của cô. Nghe giọng nói có chút kích động của Lâm Thanh Vy, cô rất sợ cô ta không thể bình tĩnh nổi mà làm điều gì đó.

- Xin cô...đừng làm gì con gái của tôi...

Thiên Lam là nguồn sống duy nhất của cô, cô không thể sống thiếu con bé được.

- Được thôi, vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô. Nhưng nên nhớ, cô chỉ được tới một mình thôi. Nếu không, tôi sẽ giết con gái cô.

Lâm Thanh Vy cười ác độc, cô ta nói một tràng rồi tắt điện thoại đi, không cho Khả Như có cơi hội nói thêm gì nữa. Lúc này, cô ta nở nụ cười hài lòng rồi quay sang nhìn Thiên Lam đang ngơ ngác đứng đó.

- Cô gọi cho mẹ con rồi, giờ con yên tâm được chưa?

- Dạ.

Thiên Lam ngoan ngoãn gật đầu, con bé không hề có chút cảnh giác nào.

- Vậy cô đưa con đi ăn nha, con muốn ăn gì nào?

- Con muốn ăn kem.


Ngày thường Khả Như thường hay cấm Thiên Lam ăn kem, vì sợ con sẽ bị cảm lạnh. Bây giờ không có mẹ, Thiên Lam mới dám đòi kem ăn. Thanh Vy liền dắt tay Thiên Lam.

- Đi thôi, mình đi ăn kem.

- Vâng, cô thật là tốt.

Cứ có đồ ăn là Thiên Lam lại sáng mắt lên, trẻ con mà. Con bé không ngờ cái cô lạ hoắc này lại đồng ý nhanh như vậy.

...

Tắt điện thoại, Khả Như vội vã rời khỏi giường bệnh. Cô phải tới cứu con, cô phải tới ngay bây giờ. Lúc này Lục Tề Nam không có ở đây, cô đã lén rời khỏi phòng bệnh của mình. Đầu óc cô không nghĩ được gì nhiều, cô chỉ nghĩ tới con mình mà thôi.

Cũng may là Lục Tề Nam để chìa khóa xe lại, cô lái xe của hắn và rời khỏi bệnh viện. Lúc này đã là hơn 7 rưỡi tối rồi, không biết Thiên Lam của cô có an toàn không nữa. Càng nghĩ cô càng tăng tốc xe của mình để tới nơi nhanh hơn.

Nhưng sao con đường này có gì đó là lạ nhỉ. Khả Như hơi cảnh giác, nhưng khi cô nghĩ tới Thiên Lam đang gặp nguy hiểm, cô lại gạt đi sự cảnh giác đó, tiếp tục lái xe tiếp. Con đường dần nhỏ dần, đèn đường ở đây cũng không có nữa. Cô không nhìn rõ mọi thứ ở đây cho lắm, hình như đây là một khu nhà bỏ hoang.

Lúc cô nhận ra điều này, cô mới biết hóa ra mình đã đi rất xa khỏi thành phố rồi. Đồng hồ lúc này chỉ gần 9h.

- Mình đã đi lâu như thế sao?

Cô lại liếc nhìn địa chỉ mà Thanh Vy gửi cho mình, đích thực là chỗ này rồi. Cô không biết cô ta muốn giở trò gì đây, nhưng cũng phải xuống xe xem sao đã.

Khả Như bước vào ngôi một nhà bỏ hoang ở gần đó, cô cất tiếng gọi:


- Thiên Lam, Thiên Lam!

- Mẹ ơi, mẹ ơi...mẹ ơi, mẹ ơi...

Là tiếng gọi của Thiên Lam , Khả Như càng khẩn trương hơn, cô đi thật nhanh vào ngôi nhà hoang, tay cầm điện thoại chiếu đèn flash.

- Thiên Lam, con có đó không?

- Mẹ ơi, mẹ ơi...!

Khả Như chợt dừng chân lại và bắt đầu suy nghĩ lại mọi thứ. Có gì đó không đúng thì phải. Tiếng của Thiên Lam cứ vang lên, vang lên mãi không dứt, cô liền chiếu đèn flash vào một góc tối và chợt phát hiện thì ra đó là một chiếc máy ghi âm, nó đang phát đi phát lại tiếng gọi của Thiên Lam.

Cô trúng kế rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện