Phát hiện ra mình đã bị lừa, nhanh chóng cô chạy ra khỏi nơi này. Nhưng mà chưa kịp bước lên xe thì bỗng nhiên xuất hiện bị một nhóm xã hội đen chặn đường lại. Khả Như sợ hãi lùi về phía sau:

- Cô em này nhìn không tệ nha.

Một gã mặt sẹo đi đầu cẩn thận đánh giá cô từ đầu tới chân cùng với nhan sắc tuyệt mĩ của cô. Thấy cô mặt mày tái mét, cả bọn cùng tiến lại gần cô hơn.

- Các người...các người muốn làm gì...?

Cô cảnh giác, tay nắm chặt chiếc điện thoại mà mình dùng để soi đường đi. Cô rất muốn gọi điện cho Lục Tề Nam...

- Haha, làm gì ư?


Cả đám nhìn nhau rồi cười cợt, một vài tên đã tiến lại gần cô, giữ chặt lấy tay chân cô. Cô dường như không có cơ hội tẩu thoát, nhưng vẫn cố phản kháng mạnh mẽ.

- Các người...các người buông tôi ra...

- Haha, cô nghĩ đơn giản quá rồi đó. Chính là có người đã giao cô cho bọn tôi, tốt nhất cô nên an phận chút đi.

Một tên côn đồ đưa tay lên, dùng sức bóp chặt cằm của cô. Nghe tên đó nói vậy, cô đã biết rõ nhất định chính là do Lâm Thanh Vy thuê bọn họ. Cô liều mạng lắc đầu:

- Các người không thể làm vậy, các người sẽ hối hận...

- Sao lại không thể, đêm khuya thanh tĩnh, cô em xinh đẹp thế này không xơi quả thật là tiếc.

Một tên khác cười lớn, rồi cả đám lại hùa theo đùa cợt cô:

- Bọn này không biết hối hận là gì đâu, hehe.

Khả Như mở to mắt ra, liều mạng phản kháng. Nhưng sức lực yếu ớt của cô sao có thể chống lại nhóm lưu manh này chứ? Bọn chúng giữ chặt tay chân của cô, định đưa tay lên chạm vào quần áo trên người cô.

- Đừng làm vậy.

Bốp!


Một tên giận dữ tát mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, trợn mắt lớn tiếng quát.

- Tốt nhất nên ngoan ngoãn đi, bé cưng à.

- Không, đừng mà...

Khả Như lắc đầu giãy giụa, cô tuyệt vọng cầu xin, nước mắt lã chã rơi xuống. Lúc này cô chỉ nghĩ đến hình ảnh của Lục Tề Nam mà thôi. Hắn sẽ tới cứu cô chứ? Không đâu, lúc cô rời đi hắn còn không hề hay biết gì cơ mà.

Tất cả là lỗi của cô, là do cô ngốc nghếch hành động thiếu suy nghĩ. Cô tự cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Cô yêu Lục Tề Nam, cô luôn muốn giành mọi thứ tốt đẹp nhất cho hắn. Vậy mà giờ đây cô lại phải chịu nỗi nhục nhã thế này.

....

Quay trở lại lúc Lục Tề Nam ra ngoài nghe điện thoại. Là thư kí Quách Dương Thần gọi:

- Thiếu gia, Cố thị vẫn muốn đối đầu với chúng ta ạ...

- Kết thúc đi, nghe nói từ sau khi vụ việc tình nhân của anh ta gây loạn ở siêu thị, cổ phiếu của Cố thị liên tục xuống dốc. Thu mua hết cho tôi.

Ngày hôm đó là ngày Lâm Thanh Vy làm khó Khả Như ở siêu thị, cuối cùng cô ta đã nhận được một bài học nhớ đời. Đoạn video cô ta bị đánh, sớm đã bị tung lên mạng xã hội, Cố thị bị ảnh hưởng rất nhiều.

Lục Tề Nam chưa ra tay, Cố Đông lại nghĩ hắn dễ dàng đối phó sao? Thật là không biết tự lượng sức mình mà.


- Dạ.

Quách Dương Thần vẫn còn chần chừ, hình như định nói gì đó.

- Còn chuyện gì nữa sao?

Lục Tề Nam muốn nhanh kết thúc cuộc gọi để trở về với Khả Như. Khi nãy khi nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của cô khi nhận điện thoại, hắn đã lo lắng vô cùng.

- Thiếu gia, bản xét nghiệm DNA ý. Khi ấy tiểu thiếu gia với tiểu thư nhỏ đang chơi cùng nhau, vì tiểu thiếu gia đã vô ý bị thương chảy máu nên tôi mới có thể lấy được mẫu vật để đi xét nghiệm DNA. Sau đó tôi chợt phát hiện ra, trong cái khăn lau máu đó có dính một mẫu tóc khác. Nhưng khi xét nghiệm DNA, cả hai mẫu vật kia đều cùng một kết quả giống nhau.

Kết quả này thì nói lên điều gì chứ? Mẫu tóc còn lại là của ai? Chưa bao giờ Lục Tề Nam cảm thấy hồi hộp đến nghẹn thở như vậy. Mẫu tóc còn lại...mẫu tóc đó là của ai được cơ chứ? Hắn vẫn rất kiên nhẫn để nghe hết Quách Dương Thần nói:

- Nhìn sơ qua thì mẫu tóc đó dài dài, khi đó Thiên Lam tiểu thư đã luống cuống lau máu cho Nhất Thiên thiếu gia bằng khăn của mình. Có lẽ mẫu tóc đó là của tiểu thư nhỏ chăng?




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện