Edit: Doãn Y Y

Beta: Doãn Uyển Du

Thời gian thấm thoát qua, trôi nhanh giống con ngựa trắng quá khích, thật sự quá mau, bất tri bất giác, Tô Noãn Dương đã nghênh đón lần phối âm cuối cùng.

Cô giống như bình thường đi đến ngồi trên ghế trong Lục Bá Thất, nhìn Cố Hoài Cẩn bên cạnh.

Anh mang tai nghe màu đen, mặt mày chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, phảng phất như cảm nhận được tầm mắt cô, anh cũng nghiêng đầu nhìn ssng phía cô.

“Khẩn trương sao?” Anh ôn nhu hỏi.

“Không.” Sao có thể khẩn trương đâu, so với nói cô khẩn trương, không bằng nói cô không muốn kết thúc.

“Chúng ta bắt đầu đi.”

“Được.”

Màn hình, Phù Sinh và Lục Ly cầm kiếm đối mặt.

Hai người đều mặc bạch y, gió nhẹ khiến tà áo khẽ gợn sóng, góc áo bị gió nhẹ nhàng mang theo, vài sợi sợi tóc cũng hỗn độn theo gió bay múa.

“Phù Sinh, thu tay lại đi, nếu hiện giờ ngươi thu tay lại, ta có thể thả ngươi đi.”

Thanh âm Cố Hoài Cẩn từ tai nghe truyền tới, thanh tuyến trầm ổn, còn mang theo một tia lạnh nhạt cùng sự không liên quan, nhưng nếu cẩn thận nghe, liền phát hiện, thanh âm trầm ổn cất dấu một phần đau đớn kịch liệt, một phần, đau khắc cốt ghi tâm.

“Ha hả.” Tô Noãn Dương cười, tiếng cười như chuông bạc ngày thường, hiện giờ chỉ còn lại chua xót.

“Thả ta? Lục Ly, ta thật ra muốn nghe xem, ngươi sẽ thả ta như thế nào?”

Nàng châm chọc hỏi hắn, bên miệng còn treo một mạt trào phúng

“Ta…”

“Đủ rồi, chuyện tới hiện giờ, đã không cần ngươi giả hảo tâm.”

Nàng không chút để ý liếc mắt nhìn hắn, chỉ một cái liếc mắt, trong lòng liền nổi lên vô hạn khổ sở, cảm xúc quá lớn, sắp đem nàng áp đến suy sụp.

Nàng cuống quít thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại, định tâm, khi mở mắt ra lần nữa, con ngươi chỉ dư lại một mảnh thanh lãnh.

Sớm chiều ở chung tám năm, Lục Ly sao có thể không biết Phù Sinh đang nghĩ cái gì.

Nhưng không có biện pháp, người hôm qua luôn quấn lấy hắn, hướng hắn làm nũng Phù Sinh đó đã không còn.

Hiện tại nàng, là thiếu chủ Bích Lạc Các, là con gái của giáo chủ Ma giáo, hai người ở thế đối lập là kẻ thù.

Chi dù hắn muốn thả nàng, sư phụ phía sau cùng tiền bối các đại môn phái, cũng sẽ không tha cho nàng.

Một khi đã như vậy, vậy chỉ có thể buông tay.

Hắn rút kiếm, kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lượn lờ ở thân kiếm, mang theo hàn ý cùng sát ý.

Phù Sinh yên lặng nhìn người trước mắt, vị sư huynh quen thuộc, từ khi nào, hai người lại rút kiếm đối đầu nhau.

Trước kia, bọn họ cũng có luận bàn kiếm pháp, hắn thân là Đại sư huynh, không tránh khỏi phải chỉ đạo nàng luyện kiếm.

Khi đó, hắn luôn chiều nàng, nàng tự biết đánh không lại hắn, mỗi lần đều sẽ giả lười biếng.

Không phải ở lúc hắn sắp thắng làm bộ bị thương, thì chính là mới luyện một hồi liền la hét muốn nghỉ ngơi.

Hắn không nỡ trách cứ nàng, mỗi lần đều bất đắc dĩ ngoắc ngoắc chóp mũi nàng, sau đó cũng không hề nói thêm gì.

Võ công của nàng ở trong môn phái vốn dĩ cũng tính là số một số hai, hắn liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Hắn không trông cậy vào tiểu nha đầu này có bao nhiêu lợi hại, chỉ cần có thể tự bảo vệ mình là tốt rồi, dù sao có hắn ở đấy, nhất định có thể bảo hộ nàng chu toàn.

Khi đó, ai cũng không nghĩ đến, người từng nói muốn bảo hộ nàng chu toàn người, một ngày nào đó cũng sẽ lấy kiếm chĩa về phía nàng.

Chuyện cũ năm xưa nhất nhất hiện lên trước mặt Phù Sinh, ngồi trước màn hình Tô Noãn Dương cũng theo nàng đỏ mắt.

“Đến đây đi.” Phù Sinh rút kiếm, không khí dần trở nên khẩn trương.

Đao quang kiếm ảnh giao nhau, không biết là ai động trước, hai người cứ như vậy quá tiếp chiêu.

Phù Sinh biết lần này khác hẳn với mọi lần, Lục Ly sẽ không nhường nàng. Ngược lại, hắn thật sự muốn giết nàng.

Nàng một chút cũng không được phần tâm, phải tập trung tinh thần để ứng đối với công kích của Lục Ly.

So với Phù Sinh nghiêm túc khẩn trương, Lục Ly có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn biết tiểu nha đầu không phải đối thủ của mình, cái hắn muốn, là làm cách nào mới có thể không dấu vết mà để nàng thắng.

Nhân lúc hắn đang xuất thần, không thể nắm giữ thế công thật tốt, vừa không cẩn thận, kiếm phong thẳng tắp phóng về phía Phù Sinh, nha đầu ngốc kia vậy mà không trốn cũng không né.

Hắn kinh hãi, cường thế cưỡng bức chính mịn ở không trung xoay chuyển, mới làm kiếm phong lệch khỏi quỹ đạo không hướng về phía nàng.

Nhưng cũng bởi vì vậy, hắn lộ ra phần ngực trước không phòng bị, Phù Sinh không chút do dự, hướng hắn đâm lại.

“Phốc.”

Kiếm xuyên qua quần áo, quần áo Lục Ly trong nháy mắt nhuộm đầy huyết sắc, hắn cảm nhận được một cỗ huyết tinh vọt tới yết hầu, nhất thời không nhịn xuống, nhổ ra mấy ngụm máu. Khuôn mặt sạch sẽ thanh tú nhuộm đầy sắc đỏ, nhìn qua làm cho người ta sợ hãi.

Phù Sinh rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn Lục Ly ngã trên mặt đất, hắn che ngực, nhìn khuôn mặt lạnh băng tiểu nha đầu.

Bỗng nhiên, hắn cười, khóe miệng khẽ nhúc nhích, may mắn, bị thương không phải ngươi.

Lục Ly vừa mới ngã xuống đất, phía sau người của Xích Phong sơn liền muốn tiến lên.

Tiểu sư muội Lục Hảo đứng mũi chịu sào, trong mắt hàm chứa nước mắt, chạy tới chỗ Đại sư huynh cả người toàn là máu huyết.

“Đừng tới đây.” Lục Ly giơ tay ngăn bọn họ tiến tới.

Không thể để cho bọn họ lại đây, bằng không sư phụ hắn nhất định sẽ tự mình ứng chiến, vậy Phù Sinh nhất định sẽ không còn phần thắng nào.

Không được, hắn không thể nhìn nha đầu ngốc chết trước mặt mình.

Thời gian qua lâu như vậy, Lục Ly đã không còn chấn động như thời điểm hắn vừa biết thân phận thật của nàng, giờ tuy không thể than nhiên tiếp nhận, nhưng…

Không thể ở bên nhau, hắn nhận, cùng lắm thì vĩnh viễn không gặp lại là được, nhưng, hắn tuyệt đối không thể để nàng chết.

Lục Ly run run rẩy rẩy đứng lên:

“Tất cả đừng tới đây, ta không có việc gì.”

“Nhưng mà Đại sư huynh…”

“Không cần nhiều lời, hảo hảo nhìn.” Lục Ly lên tiếng đánh gãy quan tâm của bọn họ.

“Lục Ly, ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi rốt cuộc có muốn theo ta không?” Phù Sinh nhìn hắn, lạnh lùng dò hỏi.

“Được thiếu chủ hậu ái, nhưng Lục Ly không nghĩ bội phản sư môn.”

Nha đầu ngốc, ta sao có thể đi theo ngươi, nếu ta đi rồi, sư phụ nhất định sẽ không tha cho ngươi, cho nên, ta chỉ có thể bảo hộ ngươi rời đi.

“Một khi đã như vậy, vậy ngươi vì sao còn muốn tha cho ta, vừa rồi ngươi rõ ràng có thể giết ta.”

“Nhất chiêu trí mạng, quá tiện nghi ngươi, loại người thân mang tội ác tày trời là con gái của Ma giáo như ngươi, nên bị thiên đao vạn quả.”

Lục Ly nheo lại mắt, môi mỏng từng câu từng chữ phun ra, từng chữ đều mang theo sát thương vô hạn.

Nhất hô bá ứng, chúng đệ tử chính đạo tinh thần phấn chấn vội vàng hô lớn ” thiên đao vạn quả”, thế như bàng bạc, khí nuốt núi sông.

“Ha ha, hay cho một câu thiên đao vạn quả, hảo, Lục Ly, vậy đến đây đi.” Phù Sinh cầm kiếm hướng hắn phóng tới.

Hai người lại tiếp tục đánh, không biết qua bao nhiêu chiêu, mọi người phía sau cũng không dám lên tiếng, ngay cả chưởng môn Xích Phong sơn cũng nhíu mày nhìn hai thân ảnh màu trắng gắt gao giao triền, hết thảy, đều là nghiệt duyên.

Nếu lúc trước ông tỏ thái độ kiên quyết một chút, sự tình có lẽ cũng không đi đến một bước bước hôm nay.

Bỗng nhiên, không biết xuất hiện biến cố gì, có một thân ảnh màu trắng từ không trung rớt xuống dưới.

Mọi người vội vàng tiến lên xem, người rơi xuống, không phải chính là con gái Ma giáo Phù Sinh sao! Phù Sinh vừa rơi xuống dưới, một thân ảnh khác cũng vội vàng vọt xuống dưới, đem nàng bảo hộ ở trong lòng ngực.

Hai người chậm rãi rơi xuống đất, Phù Sinh nằm trong lòng Lục Ly, nhẹ nhàng xoa ngực hắn.

“Đau không?” Hơi thở mong manh.

“Không đau, Phù Sinh, muội đừng nói chuyện, ngoan, đừng sợ, không có việc gì, muội sẽ không có việc gì.” Rực rỡ chân tay luống cuống trấn an nàng.

Hắn bắt tay ấn vào miệng vết thương vẫn luôn xuất huyết của Phù Sinh, muốn dựa vào cách này khiến miệng vết thương của nàng ngừng chảy ra máu đỏ cuồn cuộn.

Nhưng, vô dụng, máu vẫn không ngừng chảy ra.

“Phù Sinh, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ta không ngăn được máu, ta ngăn không được a.”

Lục Ly luôn luôn trầm ổn hiện giờ trên mặt phủ kín sự kinh hoảng, làm sao bây giờ, Phù Sinh sợ nhất là bị đau, lúc trước ngay cả thời điểm luyện công bị sước da một chút cũng sẽ nháo muốn hắn ôm, hiện tại chảy ra nhiều máu như, khẳng định đã đau đến chịu không nổi.

Hắn cầm lấy tay nàng, không ngừng truyền chân khí cho nàng, không quan hệ, muội sẽ không có việc gì, nhất định muội sẽ không sao.

Phù Sinh mất sức lực, nàng cố định thần, cố hết sức nâng mí mắt trĩu nặng, nhìn nam nhăn trước mắt kinh hoảng thất thố.

“Lục Ly, ta…, ta muốn… Đi rồi.” Nàng giơ tay, từ trong lòng ngực hắn lấy ra một chiếc bùa hộ mệnh màu đỏ, đây là nàng đưa cho hắn, không nghĩ tới, hắn đến bây giờ vẫn còn treo trên cổ.

“Ngươi…, khụ khụ khụ, ngươi còn…, còn mang… Nó sao?”

“Ân, Phù Sinh, ngoan, đừng nói nữa, ngoan, chúng ta đi tìm ****ba dặm sinh*** được không, đi, chúng ta đi tìm ***ba dặm sinh***.”

“Không…, không cần.” Phù Sinh mở miệng ngăn hắn, nàng biết, chính mình đã không được.

Vừa rồi, chính bởi vì thấy tơ hồng trên cổ Lục Ly, nàng mới không thể tiếp tục phóng kiếm chiến đấu với hắn.

Thì ra, hắn còn yêu nàng, giống như nàng còn yêu hắn.

Một khi đã như vậy, vậy để nàng tới chấm dứt hết thảy đi, không sao, không có nàng, hết thảy đều có thể trở lại quỹ đạo cũ.

Phù Sinh nằm trong ngực Lục Ly, lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Mọi chuyện, rốt cuộc đã có thể trần ai lạc định. Nàng chết, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo.

Sẽ không có người vì nàng chết, cũng sẽ không có người vì nàng vong, nàng rốt cuộc có thể cùng đại gia đình Bích Lạc Các đoàn tụ.

Nàng đã nhìn thấy các nàng, Tiểu Thanh đang vẫy tay với nàng, muốn nàng nhanh lại đó, cha cũng đang khoanh tay đứng, nhìn nàng cười.

Nàng định thần, sờ mặt Lục Ly, dùng một tia sức lực cuối cùng nói.

“Lục… Ly, kiếp này… Yêu ngươi… Ta không hối hận…, nhưng, nếu… Có kiếp sau, ta chỉ nguyện… Không bao giờ sẽ… Gặp được ngươi.”

Sau đó, tay Phù Sinh rơi xuống, rốt cuộc không thể nâng lên được nữa.

“A…………!” Lục Ly nhìn Phù Sinh trong lòng ngực, hắn đã không còn tức giận, chỉ có đau lòng mà gào rống.

Trong đầu bỗng nhiên nhảy ra rất nhiều hồi ức, những cái đó hắn cho rằng đã quên mất, không nghĩ tới, hắn chẳng những không có quên, ngược lại còn bảo tồn hoàn hảo như vậy.

Khi gặp nhau lần đầu tiên, hắn vì nàng phủi đi cát bụi trên áo, ánh mắt tiểu nha đầu mang theo phòng bị, nhưng vẫn để tùy ý hắn tới gần nàng.

Thời điểm hắn hôn mê, nàng chẳng phân biệt ngày đêm chiếu cố hắn, nghẹn ngào nói ra bí mật của mình, chỉ là lúc trước hắn chỉ lo phẫn nộ, xem nhẹ nàng lời nói nồng đậm tình yêu của nàng.

Từ ngày đó về sau, hắn rốt cuộc không hề nói với nàng một câu ngọt ngào, cũng không lộ qua một lần gương mặt tươi cười với nàng.

Hắn thậm chí còn bảo nàng lăn, hắn sao có thể ngốc như vậy, nếu lúc trước hắn có thể dỗ nàng, hiện tại tâm có phải cũng sẽ không đau như vậy.

Hiện tại, hắn muốn dỗ nàng, hắn muốn nói cho nàng nghe hắn còn yêu nàng, nhưng mà, nàng vĩnh viễn không thể nghe được nữa.

“Nha đầu ngốc, ta hối hận.” Lục Ly duỗi tay sửa sang lại sợi tóc hỗn độn của Phù Sinh, cười với nàng nói.

“Không sao, Phù Sinh, muội đừng sợ, ta hiện tại liền đi bồi muội, muội từ từ chờ ta, ta hiện tại đi tìm muội.”

“Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra, muội muốn cho ta bồi muội bao lâu, ta liền bồi muội bấy lâu, bồi muội làm cái gì cũng được.”

Lục Ly như đã giải thoát khỏi gánh nặng mà cười, muội đi rồi, cũng không sao, ta hiện tại liền đi bồi muội, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra.

Hắn giơ tay, muốn tự vẫn, bỗng nhiên, cổ đau xót, hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện