Thị trấn mà Lưu Nam sống cũng xem như là nông thôn, đường trước cửa nhà vẫn là đường sỏi đá, mỗi lần trời mưa thì liền gồ ghề lồi lõm, hai bên con đường cũng không có đèn đường, thời đại mà điện thoại di động còn chưa phổ biến, người ta chỉ có thể dựa vào ánh trăng hoặc đèn pin để xác định vũng nước, Lưu Nam xem như là một nửa người mù khi ở trong đêm tối, khó tránh khỏi việc dẫm vào vũng nước, cho nên cô rất ghét ngày mưa.

Hôm nay có tiết tự học vào buổi tối, nước mưa trên mặt đường còn chưa hoàn toàn khô, đoạn cuối của con đường về nhà vào buổi tối là con đường nhỏ trước cửa nhà, Lưu Nam sợ đi quá nhanh dẫm vào vũng nước, cho nên đi hơi chậm, sau chỗ rẽ không bao lâu, Lưu Nam cuối cùng cũng cảm thấy được phía sau có người đi theo mình. Mới đầu Lưu Nam cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, nhưng về sau càng ngày càng nghe thấy rõ ràng tiếng đá bị dẫm lên, Lưu Nam có chút sợ hãi, bất quá có lẽ cũng là học sinh học tiết tự học cuối cùng vào buổi tối? Lưu Nam quyết định nhìn xem đó là ai, vì thế cô ngừng đi về phía trước, xoay người chờ đợi người trong bóng tối đi tới.

Ước chừng qua mười mấy giây, quả thật là có một bóng đen dần dần tới gần cô, nhưng trời quá tối, Lưu Nam căn bản không thấy rõ là ai, có lẽ vì quá căng thẳng, trái tim của Lưu Nam nhấc tới tận cổ họng và cũng không thể di chuyển nửa bước, người nọ đột nhiên dừng lại, dường như là đang đứng cách Lưu Nam nửa bước.

“Này!” Người nọ đột nhiên mở miệng quát! Lưu Nam sợ tới mức theo bản năng chạy đi, một mạch chạy như bay về nhà, có lẽ là cô đã sử dụng tốc độ chạy nhanh nhất trong cuộc đời, chỉ là giày cùng quần bị dính vào không ít bùn, cũng may cuối cùng yên ổn về đến nhà, khiến cho Lưu Nam thở phào nhẹ nhỏm, cô nghĩ không ra là trò đùa dai của ai, sợ tới mức cô suýt nữa hồn phi phách tán, tuy rằng cô là người không tin có thần ở trên đời, nhưng cũng không thể chịu được người dọa người a!

Ngày hôm sau, Lưu Nam mới ra khỏi cửa liền đụng phải Hàn Mộng và Chương Phàm cũng đi học, ba người liền đồng hành cùng nhau, Lưu Nam kể chuyện ngày hôm qua bị người ta hù dọa, Hàn Mộng tuy là con gái, nhưng khi nghe được thì không những không sợ hãi, mà lại muốn thật sự gặp phải loại chuyện này, phản ứng đầu tiên của Hàn Mộng có thể là đánh hắn một đòn! Tính cách của cô ấy tương đối giống con trai, đó là lý do mà cô ấy đều chơi cùng con trai, vì vậy cô ấy là một trong các “Anh em tốt” của Chương Phàm.

“Nếu như gặp phải tớ, hắn làm gì mà ăn được quả ngon! Cậu cũng quá nhát đi!” Lưu Nam quả nhiên bị Hàn Mộng hung hăng xem thường một phen.

“Tớ vóc dáng thì nhỏ, sức lực cũng không lớn, lỡ như đánh không lại hắn thì làm sao bây giờ?” Lưu Nam ủy khuất nói.

“Vậy thì đơn giản lắm, cậu và Chương Phàm về nhà cùng nhau không phải là được rồi sao, vừa lúc các cậu là bạn cùng lớp, tiện biết bao nhiêu!” Hàn Mộng cảm thấy bản thân thật thông minh, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Lưu Nam và Chương Phàm, hy vọng được hai người khen ngợi.

Lưu Nam nghe thấy kế sách này, cảm thấy rất không tồi, vừa không phải lo lắng bóng đen kia, vừa có thể có càng nhiều cơ hội ở chung cùng Chương Phàm!

“Đúng đó! Chương Phàm, cậu cảm thấy như thế nào?” Lưu Nam hỏi Chương Phàm.

Được, dù sao cũng tiện đường về nhà.” Chương Phàm sảng khoái đồng ý.

Tiết tự học buổi tối thứ nhất, Lưu Nam có chút thất thần, chỉ nghĩ tới việc đợi lát nữa có thể cùng Chương Phàm về nhà cùng nhau liền vui vẻ không thôi.

Tiết tự học buổi tối thứ hai, Lưu Nam chậm rì rì làm bài tập toán, 45 phút trôi qua gian nan như cả một thế kỷ, thời gian từng phút từng giây trôi qua ……

“Đinh linh linh……”

Cuối cùng cũng tan học, Lưu Nam trước tiên nhìn về phía Chương Phàm, cậu ấy đang thu dọn cặp sách, Lưu Nam nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

“Chờ tớ với, Chương Phàm, chúng ta cùng nhau đi!” Cậu bạn cùng lớp đột nhiên gọi Chương Phàm lại, còn muốn cùng cậu ấy về nhà, Lưu Nam có chút do dự, không biết có nên cùng Chương Phàm cùng nhau về nhà hay không, loại cảm giác này thực kỳ diệu, cũng không nói lên được là kỳ quái ở đâu, Lưu Nam dần dần thả chậm tốc độ thu thập đồ vật.

“Lưu Nam, đi thôi!”

Chương Phàm nhìn Lưu Nam bằng đôi mắt trong veo, Lưu Nam có điểm ngoài ý muốn, nháy mắt thay đổi vì vui mừng.

“Ừm!”

Trên đường về nhà, Chương Phàm cùng bạn nam học cùng lớp trao đổi về《 Naruto 》, Lưu Nam chưa xem cốt truyện nên không thể xen miệng vào, liền nghe hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, nói được vui vẻ vô cùng, Lưu Nam cảm thấy hai người bọn họ giống như nói tướng thanh, mà nàng chính là người xem.Đoạn đường cuối cùng, bạn nam học cùng lớp đã tách khỏi họ, con đường đen nhánh chỉ còn lại Lưu Nam cùng Chương Phàm. Lưu Nam có chút vui vẻ lại có chút thấp thỏm, không biết nên nói cái gì, liền cùng Chương Phàm tán gẫu về chòm sao.

“Chương Phàm, cậu sinh ra vào ngày nào vậy?”

“Ngày 30 tháng 7 năm 1993, cậu hỏi cái này làm gì?”

“Vậy cậu là chòm Sư Tử!”

“Cậu là chòm sao nào?”

“Chòm Bò Cạp.”

“Nghe nói chòm Bò Cạp là người tương đối phúc hắc,he he.”

“Nghe nói chòm Sư Tử là người tương đối cao ngạo, vậy cậu cảm thấy đúng sao?”

“Tử vi chỉ là để lừa những cô gái nhỏ như cậu, làm cho các cậu đi mua sổ tay chòm sao, thế này mà cậu cũng tin à!”

“Vậy cậu là vì cái gì mà xem manga anime, manga anime không phải cũng là hư cấu sao?” Lưu Nam không cam lòng yếu thế.

“Cho nên chỉ là xem cho vui thôi.”

……

Có đôi khi Chương Phàm có khả năng trò chuyện khiến cho người khác tức chết.

“Cắt, tớ thật sự rất muốn nhìn xem học kỳ này cậu đứng thứ bao nhiêu trong cuộc thi toàn quốc.”

“Chờ xem!” Chương Phàm có sự tự tin không thể giải thích được.

Sau khi về đến nhà, Lưu Nam trước tiên mở ra tạp chí giải trí mà mình đã trộm mua, bên trong nói tới nội dung ghép đôi chòm sao. Lưu Nam tìm kiếm giải thích về chòm Sư Tử, chòm sao xứng đôi nhất là —— chòm Bạch Dương cùng chòm Nhân Mã, đều là 100 điểm, Lưu Nam không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm chòm Bò Cạp, lại phát hiện chỉ có 50 điểm mà thôi, trên thực tế 7 năm sau cô cùng Chương Phàm đến là bạn bè cũng không phải, điều này làm cho cô có hơi nản lòng, Lưu Nam liền rơi vào trầm tư ……

Nhưng đó là chuyện của trước kia, loại chuyện như duyên phận này ai có thể nói chính xác được chứ? Lưu Nam cảm thấy nếu cô có cơ hội làm lại lần nữa, liền không nên dễ dàng từ bỏ, khi học đại học cô đã xem qua rất nhiều bộ phim thần tượng, tuy rằng có chút cẩu huyết, nhưng cốt lõi thì đều giống như nhau, đó chính là phải chủ động xuất kích!

Sau khi tự cho bản thân dũng khí, Lưu Nam bắt đầu xem xét lại hành động gần nhất.

Bước đầu tiên, trở thành bạn bè của bạn Chương Phàm, làm mình có thể gần quan được ban lộc, kế hoạch thành công!

Bước thứ hai, cùng Chương Phàm về nhà cùng nhau, gia tăng cơ hội tiếp xúc, kế hoạch thành công!

Lưu Nam phát hiện không đủ chủ đề để giao tiếp với Chương Phàm, cho nên còn cần phải hiểu biết thêm về sở thích của cậu ấy, mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, thế nhưng có thể từ đâu mà biết được đây? Nếu trực tiếp hỏi Tiểu Uy và Hàn Mộng, chẳng phải là tất cả mọi người đều sẽ biết đến tâm tư kia của cô sao? Lưu Nam thở dài, hóa ra theo đuổi một người cũng phải suy nghĩ nhiều như vậy.

Nếu đã không nghĩ ra được, vậy trước tiên cứ từ 《 Naruto 》 bắt đầu đi…… Bất quá Lưu Nam chỉ có thể xem vào cuối tuần, ngày thường mẹ cô quản rất chặt, không xem được……

Tuy rằng không xem qua cốt truyện, nhưng Lưu Nam từ trong miệng của bạn học cùng lớp hỏi thăm được một ít đoạn ngắn của cốt truyện, cho nên cô quyết định thảo luận về cốt truyện cùng Chương Phàm.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc đối thoại giữa Lưu Nam và Chương Phàm đều quay chung quanh 《 Naruto 》, chẳng hạn như “Cậu thích nhân vật nào trong《 Naruto 》 nhất?”, “Thứ hạng vũ lực trong《 Naruto 》”, “Kỹ năng yêu thích nhất của cậu là cái gì?”, Lập tức mở ra hộp nói chuyện của Chương Phàm.

Lưu Nam cực kỳ hưởng thụ việc Chương Phàm sinh động như thật giải thích về nhân vật yêu thích với cô, giống như là đang xem một bộ phim điện ảnh, đạo diễn là Chương Phàm, mà khán giả duy nhất là cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện