Nhiệm vụ đầu tiên của học sinh là học tập, vậy mà không nghĩ tới 7 năm trước, Lưu Nam làm lại bài thi giữa kỳ đầu tiên nhưng kết quả vẫn rất thảm. Toàn lớp có 67 người thì cô đứng thứ 51 mà Trương Phàm đứng thứ 12, học lực của hai đứa thật sự chênh lệch quá rõ ràng.

Thời điểm lấy được kết quả thi môn toán Lưu Nam có chút không thể tin được,điểm tối đa là 120 mà cô chỉ có được 87 điểm. Trời ơi, dù sao khi điểm tối đa là 100 thì cô cũng được tới 92 điểm nhưng sao có thể chênh lệch lớn như vậy được. Lưu Nam có chút thất vọng. Mẹ Lưu Nam đã nói bên tai cô suốt mấy ngày nay: "Mỗi lần thi cử con đều được điểm thấp hơn Trương Phàm khiến  mỗi lần mẹ gặp mặt mẹ cậu ta đều không ngẩn đầu lên nổi, chắc con chưa thấy bộ dạng đắc ý của bà ta đâu. Không lo học hành cẩn thận sau này có mà về nhà trồng cây."

Lưu Nam càng nghĩ càng thấy khó chịu, lông mày nhíu chặt lại dựng lên.

"Ha ha 87 điểm, tôi được 102 điểm này." Trương Phàm đột nhiên cầm bài thi của Lưu Nam lên đắc ý nói, lời nói này đã thành công khơi dậy cơn giận của Lưu Nam.

Biết là cậu thi được điểm cao rồi,chuyện này chắc chắn mẹ cậuta sẽ lại khoe khoang với mẹ tôi. Lưu Nam trợn mắt liếc nhìn Trương Phàm, cô tức giận quay đi làm bài thi. Trương Phàm đắc ý ngay lập tức trở về bộ mặt bình thường, vốn định trêu chọc Lưu Nam nhưng không ngờ lại làm cô giận. Thấy Lưu Nam không để ý đến mình, Trương Phàm đành ngồi yên tại chỗ.

Vẫn đang trong cơn tức giận Lưu Nam ngồi học một mạch đến tối, giận bản thân tại sao lại thi được thành tích kém như vậy. Nghĩ đến đây thể nào về nhà cũng bị mắng một trận, sắc mặt càng trở nên khó nhìn. Khi sáng còn kích động quát Trương Phàm. Đầu óc Lưu Nam như một mớ hỗn độn,chỉ muốn về nhà nằm thi.

"Đinh linh linh....."

Tan học, buổi sáng vừa mới quát Trương Phàm mà giờ lại về cùng nhau có đôi chút xấu hổ,liền bước lên đi trước

Vào mùa hè ban đêm không có gió,ẩm ướt, bầu không khí làm người ta không được thoải mái. Ngực Lưu Nam như có một tảng đá lớn đè lên làm cô không thở nổi. Trên đường học sinh thì đang đùa giỡn những con dế thì đua nhau khoe tiếng,rất vui vẻ,giống như trên thế giới này chỉ có một mình Lưu Nam có phiền muộn, Lưu Nam không nhịn được đá một viên đá lên phía trước.

" Này"

Cảm giác phía sau có người vỗ vai mình Lưu Nam quay đầu lại không ai khác chính là Trương Phàm.

" Chuyện gì" Lưu Nam nghi ngờ nói

" Hôm nay sao lại chạy nhanh thế vừa quay đầu lại đã không thấy người đâu rồi"

Lưu Nam không trả lời,tiếp tục đi về phía trước

" Không phải là vẫn còn thì thử sao,tiếp tục cố gắng,tranh thủ tiến bộ "

Lưu Nam vẫn không nói lời nào 

" Tôi cũng không còn còn giận cậu,vậy cậu còn giận gì nữa"

Chương Phàm cố ý đụng vào cánh tay của Lưu Nam,lập tức cúi xuống xem phản ứng của Lưu Nam. Bất chợt Lưu Nam bị đẩy một cái,cả người đứng không vững,bước chân loạng choạng,cả người nghiêng về phía trước,vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt của Lưu Nam Hai người mặt đối mặt.2 cm lần đầu tiên Lưu Nam và hắn gần nhau đến vậy.

Những tia sáng tựa như những vì sao lộ ra trong mắt của Trương Phàm. Khiến Lưu Nam không thể mở mắt,vì để che sự xấu hổ và tim tim đập nhanh,Lưu Nam đẩy nhẹ trán của Trương Phàm.

"Thật lòng xin lỗi,lúc nãy là tôi không đúng,do có chút kích động,do chính mình thì không tốt lại còn trút giận lên người cậu." Lưu Nam cúi đầu,nhìn bóng của hai người bị bóng đèn đường kéo dài.

" Đuợc rồi đừng buồn nữa tôi cũng không có để trong lòng "

"Ài"

" Tại sao cậu vẫn không vui vậy"

" Tôi lần này thi kém như vậy về nhà chắc chắn sẽ... Kết quả thi của cậu cũng không thấp nên không cần lo

Trên đường về nhà lắng gì!"

" Việc này đâu có đáng để trong lòng đâu,lần sau thi cố gắng hơn là được mà."

" Nghe ngươi nói thì dễ lắm,công thức thì đều thuộc,nhưng đến lúc thi thì lại làm không được,đề đó là về hình học,số học thầy giáo nói mấy lần tôi vẫn là không hiểu."

" Như vậy đi, nếu cậu tin tưởng tôi thì cuối tuần này tôi sẽ phụ đạo môn số học cho cậu."

" Là thật sao, Trương Phàm đại nhân nếu được như vậy thì tốt quá, xin nhận 1 cúi," Lưu Nam chỉnh đốn lại rồi chắp tay thi hành nghi lễ.

Khuôn mặt buồn rầu thay vào đó là một nụ cười vội vàng đứng lên

Trên đường về nhà,Trương Phàm cùng Lưu Nam nói chuyện rất vui vẻ

9 giờ sáng thứ bảy, Lưu Nam cầm sách toán học chạy đi tìm Trương Phàm,Trương Phàm ra mở cửa.

"Có bạn học đến tìm con này Trương Phàm"

Rồi không có tiếng đáp lại

" Ông ơi Trương Phàm có ở nhà không ạ"

" Có,chắc là không nghe thấy để ông đi gọi."

Ông trầm chậm tiến lại gần cửa phòng Trương Phàm

" Tiểu Phàm con có trong phòng không,có bạn học đến tìm con này"

" Dạ ai vậy ạ"

" Tiểu Nam nhà hàng xóm,con mau ra đây đi đừng để người ta đợi lâu."

Ông cùng Lưu Nam chào hỏi vài câu rồi đi về phòng của mình.

" Cậu tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì à"

Trương Phàm rụi rụi mắt thân trên không mặc gì chỉ mặc một chiếc quần đùi đi ra.

" Không phải cậu đã nói là sẽ phụ đạo môn toán cho tôi sao?"

Lưu Nam xấu hổ chỉ vào quyển sách

" Cũng sớm quá rồi" nói xong Trương Phàm ngáp một hơi dài

"Cậu đọc trước bài đi, tôi đi rửa mặt."

" Ồ"

Trương Phàm rửa mặt trong sân,Lưu Nam ở trong phòng khách nhìn ra, cô nào có tâm tư đọc sách ánh mắt nhìn chằm chằm,nhìn không chớp mắt,lên người Trương Phàm,

Lưu Nam cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào mình có tình cảm với Trương Phàm, chỉ là trong lúc bắt chi bất giác không tự chủ được mà để ý đến hắn,chỉ cần có hắn thì ngay cả trong đám đông cô cũng sẽ nhận ra,có thể là do hắn quá chói mắt có thể là cô đã quá quen hắn rồi ánh nắng sáng sớm chiếu lên người Trương Phàm,một tinh thần phấn chấn,phồn vinh trên người hắn,mọi cử động của hắn đều ở trong tầm mắt của Lưu Nam,điều này cô sẽ khắc sâu trong lòng.Những năm tháng dưới ánh mặt trời của 1 thiếu nữ.

"Bài thi số học tuần này đâu đưa tôi xem một chút để tôi xem căn bản của cậu đang ở mức nào."b

" Được"

Cứ liên tục liên tục phụ đạo trong vòng 3 tuần Trương Phàm đã thành công lấy lại căn bản cho Lưu Nam.Giải đề mạch suy nghĩ cũng dần tự nhiên và rõ ràng hơn. Lưu Nam nhận thấy một cảm giác khác.

Hiệu quả của việc phụ đạo như nào thì phải xem kết quả của bài thi trắc nghiệm chương 2 toán học. Kết quả bài thi trắc nghiệm đã có, Lưu Nam cầm lấy bài thi khoảnh khắc đấy cô không dám mở mắt nhìn, hồi hộp nhắm gái mắt cầu nguyện,dù sao thì Trương Phàm đã phụ đạo cho cô 3 tuần,cô lo sợ chính mình làm phí công sức Trương Phàm đã hao tâm tổn trí phụ đạo cho mình,sợ rằng mình quá ngủ dốt, trong lúc đó hai bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.

Lưu Nam chậm rãi mở mắt chuẩn bị xem,không ngờ bị Trương Phàm cướp mất.

" Được,có tiến bộ không hổ là học trò của tôi"

Lưu Nam giật lại bài thi,102 điểm,vậy mà qua 100 điểm! Lưu Nam vô cùng vui vẻ. Trong lòng thầm cảm tạ Trương Phàm. Hy vọng thời gian mãi dừng lại ở giây phút này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện