Vưu Liên Thành đặt Mộ Mai lên bồn rửa tay, bàn tay anh dễ dàng cởi khóa áo lót của cô, đẩy áo sơ mi cô ra sau rồi lại cởi dây chun ra để mái tóc cô buông xõa. Anh giữ lấy eo cô, đôi môi vội vã đuổi bắt môi cô rồi chầm chậm rời xuống dưới.

Mộ Mai ti hí mắt, cô muốn nhìn anh, nhìn dáng vẻ anh khao khát mình. Cô thấy được giọt mồ hôi rỉ ra từ huyệt thái dương Liên Thành, mấy sợi tóc thấm mồ hôi trở nên xoăn tít càng khiến anh gợi cảm hơn, gọi mời cô vô thức đưa tay đến chạm vào sợi tóc mềm mượt kia.

Cõi lòng cô thì êm ái nhưng thân thể lại vô cùng xao động, cô muốn được nhiều hơn, muốn bao lấy anh, muốn hòa mình vào thân thể anh, sau đó triền miên đến chết.

Môi anh dần dần in lên ngực cô, từng tấc chiếm đóng chóp nhọn, khiến suy nghĩ của Mộ Mai như lá rơi rụng trong gió. Nào ngờ anh còn xấu xa, không những mút mát mà còn day cắn, Mộ Mai hé môi vừa muốn cầu xin anh nhẹ một chút vừa muốn quát mắng anh dừng lại, thế nhưng âm thanh phát ra chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng.

Tay cô luồn vào tóc anh, tìm kiếm nơi níu đỡ, đôi chân thõng xuống nhưng không thể chạm tới mặt đất.

Tiếng ngâm nga của Mộ Mai đã khiến Vưu Liên Thành điên cuồng đến đỉnh điểm, anh xốc người cô dậy, dán sát người hơn để cô cảm nhận được nơi nóng rực cứng cáp kia.

"Liên... Thành, đừng, đừng, ở đây... ở đây... không được đâu... sẽ có người vào..." Mộ Mai lắp bắp cảnh báo.

Nhưng điều này chỉ như thêm dầu vào lửa, thật ra anh không hề nghĩ sẽ muốn cô ở nơi này, nhưng hiện tại dường như tên đã lên cung rồi. Mộ Mai còn định nói gì nữa nhưng thấy ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng của anh, cô biết bây giờ mình có nói gì cũng giống như đon đả chào mời anh thôi.

Tay Liên Thành đã không còn chịu yên phận, bắt đầu rê đến đùi cô, lần đến nút quần cô. Mộ Mai cuống quýt ngăn tay anh lại.

"Nếu... nếu... có người..."

"Mộ Mai, bảo bối..." Vưu Liên Thành vô cùng khó chịu, cơn ham muốn gào thét như muốn xé toạc thân thể anh, "Mộ Mai, bảo bối, cho anh chạm vào đi... xin em đấy..."

Mộ Mai buông tay ra để anh tiếp tục, cô cũng muốn anh, thân thể cô rất nhớ anh, nhớ vô vàn, nhớ tha thiết.

Cuối cùng nút quần cô đã được cởi ra. Song, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ngắt ngang chuyện tốt đẹp của hai người. Vưu thiếu gia quả thật giận điên lên được, tuy nhiên người bên ngoài như không hề thức thời, càng lúc càng gõ dồn dập hơn.

Vưu Liên Thành đành cài lại khóa áo lót cho cô, rồi mặc lại áo quần cô ngay ngắn, vuốt mái tóc rối giúp cô, ôm cô xuống bồn rửa tay. Nhìn dáng vẻ cô thất kinh hồn vía, anh thật sự vừa buồn cười vừa tức giận, cô gái ngày xưa cả gan dụ dỗ anh biến đâu mất rồi nhỉ? Anh siết vai cô: "Ở đây chờ anh."

Mộ Mai soi gương, sửa lại quần áo và đầu tóc, thở hắt ra, đợi màu ửng đỏ trên cổ và mặt biến mất.

Vưu Liên Thành nhanh chóng trở lại, nghe nói có người muốn đi vệ sinh, thấy cửa khóa lâu quá nên ra báo cho nhân viên nhà hàng.

"Ra bãi đỗ xe chờ anh." Anh ôm lấy cô từ phía sau, lời nói tuy rất dịu dàng nhưng lại cố ý để nơi nóng rẫy kia cọ vào người cô khiến cô giật bắn. Thấy cô đã bị anh dọa sợ đến mức này, Vưu thiếu gia mới hài lòng buông cô ra.

***

Ngô Phương Phỉ thấp thỏm bất an suốt nửa giờ, liên tục hỏi quản lý nhà hàng rốt cuộc Lâm Mộ Mai xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ nhận được câu trả lời là bạn cô không sao, họ có chút chuyện cần cô ấy giúp đỡ, lát nữa sẽ quay trở lại thôi. Trong nửa giờ ấy, Vưu Liên Thành cũngkhông hề xuất hiện, bởi vì lo lắng cho Lâm Mộ Mai nên cô cũng không gọi cho anh.

Khách trong nhà hàng vẫn nhẹ nhàng trò chuyện với nhau, nhưng trong lòng Ngô Phương Phỉ lại lờ mờ cảm thấy buổi chiều hôm nay đang dần trở nên kỳ dị, sự nhạy cảm của cô đang báo cho cô biết, có gì đó đã thay đổi.

Ngô Phương Phỉ đã uống hết ba ly cà phê để giữ bản thân tỉnh táo, lúc nhân viên phục vụ bưng ly thứ tư ra, Mộ Mai đã xuất hiện ở cửa nhà hàng. Ngô Phương Phỉ rướn cổ nhìn bóng dáng bạn mình từ từ đi đến.

Sao chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, tóc tai, quần áo và từng hành động cử chỉ của Mộ Mai là lạ thế nào ấy nhỉ? Ngô Phương Phỉ cố vắt óc nghĩ xem cụ thể lạ ở chỗ nào. Song đến tận khi Lâm Mộ Mai bước đến trước mặt cô, cô vẫn không nghĩ ra.

Thấy Ngô Phương Phỉ ngơ ngác nhìn mình, Mộ Mai gượng gạo đưa tay lau mặt, cố gắng điều chỉnh giọng mình bình tĩnh như trước: "Phương Phỉ, sao vậy, sao lại trợn mắt nhìn mình như thế?"

Mộ Mai quay một vòng cố gượng cười: "Nhìn đi, người mình có sao đâu, khi nãy mấy người kia chỉ hỏi thăm mình chút việc thôi."

Nhưng Ngô Phương Phỉ vẫn nhìn chăm chăm cô không nói lời nào, trong lòng Mộ Mai chợt hoảng loạn theo bản năng. Có phải cô ấy đã nhìn thấy màu son của cô đã nhạt bớt không? Có phải khi nãy Liên Thành đã để lại dấu vết trên người cô không? Có phải là...

"Phương Phỉ, cậu sao thế?" Giọng Mộ Mai trở nên hốt hoảng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện