Tại Triệu quốc, Hiên đế Độc Cô Hiên đích thực là một cái huyền thoại.

Hắn vốn chỉ là nhi tử không được quan tâm của Tiên đế, do một cung nữ sinh ra. Tại thâm cung đầy mưu mô cạm bẫy, hắn lại có thể im lặng giấu kín tài năng. Tiên đế mất sớm, chúng hoàng tử tranh vị, hắn lại không hề bị cuốn vào vòng xoáy tranh phong. Đến cuối cùng, Đại hoàng tử cùng Thái tử lưỡng bại câu thương, hắn mới để cho mình tỏa sáng.

Vị quân sư như thần mà Đại hoàng tử nhất mực tin tưởng, hóa ra lại là hắn.

Vị thương gia bí ẩn trợ giúp cho Thái tử, đồng thời từ chỗ Thái tử đoạt được không ít chỗ tốt, hóa ra cũng là hắn.

Vị võ lâm minh chủ vốn không liên hệ với triều đình, hóa ra vẫn chính là hắn.

Hắn... hắn... hắn...

Mỗi lần một thân phận của hắn bước ra ánh sáng, là một lần vạn nhân thất kinh. Thì ra, kẻ có tâm cơ sâu nhất, kẻ có tài năng tuyệt thế nhất, lại chính là vị hoàng tử vốn không bắt mắt nhất, Độc Cô Hiên.

Độc Cô Hiên xưng đế năm hai mươi mốt tuổi, hậu cung lạnh lẽo, chúng đại thần nhân cơ hội, tấu chương ầm ầm dâng lên đòi đại tuyển tú. Độc Cô Hiên lúc này biết căn cơ chưa sâu, hơn nữa có một vài gia tộc không thể đụng tới, bèn chuẩn tấu.

Không thể không nói, Hiên đế là một người có những ý tưởng kỳ lạ.

Hắn lập hậu, nạp tứ phi, che cửu tần, lại thêm mấy chục vị quý nhân mỹ nhân các loại, hậu cung nhanh chóng được lấp đầy, cơ hồ các gia tộc lớn nhỏ đều có người vào cung, nhà nhà thỏa mãn.

Hiên đế tại ngày hôm sau, ra một đạo ý chỉ, làm cả Triệu quốc rung động.

Hậu cung của trẫm, chỉ có minh tranh, không cho phép ám đấu!

Có phi tử bị ám hại, không cần phải tra, những người khác toàn bộ giảm ba cấp!

Có một cái long thai vô duyên vô cớ bị rớt, nếu tra ra là bị cố tình gây hại, cũng không cần biết là ai, hậu cung nữ nhân kẻ chưa có thai toàn bộ uống tuyệt tử canh, kẻ đang mang long tự liền an tâm mà dưỡng, sinh con xong rồi liền tiến lãnh cung đi thôi!

Nếu là có một cái hoàng tử công chúa vô thanh vô tức chết đi, nếu tra ra là bị cố tình gây hại, vậy thay toàn bộ hậu cung!

Thánh chỉ vừa ban, quần thần kinh hồn, hậu cung táng đảm. Tấu chương khuyên ngăn lại ầm ầm được đem tới ngự thư phòng, đều bị gạt đi. Có vài vị ngự sử còn quỳ trước đại điện tròn một ngày đêm mong Hiên đế thu hồi thánh lệnh, lại cũng không được đếm xỉa đến. Thượng triều, long nhan nổi giận. Chúng nhân lúc này mới biết hoàng thượng là kiên quyết, bèn không dám tiếp tục vọng động.

Hậu cung nữ nhân ngược lại biết an phận không ít.

Hiên đế quân ân mưa móc, chỉ sau một năm bốn vị hoàng tử, hai vị công chúa liền hiện thế.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

"Hoàng thượng. Di phi... đi...." Đại công công vội vã chạy đến Thanh Dương điện thông báo, đến lúc thấy mặt rồng lại ngập ngừng. Lão đã phục vụ hoàng thượng từ khi người còn là hoàng tử, cũng có một chút hiểu rõ. Trong lòng thánh, vị Di phi này có khác biệt.

"..." Trầm mặc. Rồi thở dài. "Trẫm đã biết, ngươi lui."

"Các ngươi cũng lui hết đi."

Thái giám cung nữ vội vàng thưa vâng, qua một hai thời thần, đại điện chỉ còn lại mình Hiên đế.

Im lặng. Tựa như thời gian đang dừng lại.

Nàng... cứ như vậy mà đi? Ha ha ha... nàng... cứ như vậy mà bỏ hắn? Nhẹ nhàng như vậy liền đi?

Âu Dương Thanh, nàng nói muốn thiên hạ, trẫm giành thiên hạ cho nàng. Nàng nói muốn hậu cung chỉ có mình nàng, lời đại nghịch như vậy, trẫm cũng chấp nhận cho nàng. Trẫm chỉ muốn nàng chờ vài năm thời gian, trẫm sẽ giải tán hậu cung theo ý nàng, vậy mà nàng cũng không thể đợi trẫm?

Âu Dương Thanh, tiểu hoàng tử này, trẫm biết không phải nhi tử của trẫm, trẫm như cũ bỏ qua cho nàng, sủng ái nàng không ít đi một phân. Trẫm đối nàng như vậy, nàng vừa biết kẻ kia đã không còn, liền cũng vội vàng theo hắn? Chân tình của trẫm, rốt cuộc nàng đặt ở đâu?

Âu Dương Thanh, trẫm hận nàng!

Cái tiểu hoàng tử này, nàng đối trẫm tốt, trẫm liền cho hắn tất cả. Nhưng nàng đã như vậy, cũng đừng mong con trai mình được khoái hoạt!

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Hiên đế năm thứ hai, Di phi sinh hạ Tam hoàng tử Độc Cô Tuyệt, qua vài ngày liền hoăng. Hoàng thượng truy phong nàng làm quý phi, dùng lễ nghi quý phi để hậu táng, chôn cất bên cạnh Hoàng lăng.

Tiểu Tam hoàng tử, được giao cho Vinh phi nuôi nấng.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........

Hiên đế năm thứ tư. Vinh phi sinh hạ Lục hoàng tử Độc Cô Thương, tấn phong Thục phi, chuyển đến Vị An cung.

Vị An cung.

Tam hoàng tử Độc Cô Tuyệt lúc này đã hơn hai tuổi. Thân hình nho nhỏ chạy đến bên nôi, yêu thích nhìn ngắm tiểu đệ đệ.

"Nhũ mẫu, tiểu đệ đệ tại sao không mở mắt?"

"Tam hoàng tử a, Lục hoàng tử còn nhỏ, tất nhiên là muốn ngủ nhiều."

"Vì sao tiểu đệ đệ lại muốn ngủ nhiều? Đệ đệ ngủ như vậy làm sao có thể chơi cùng ta? Ở chỗ ta có thật nhiều đồ tốt a."

"Tam hoàng tử thật biết đau tiểu đệ đệ. Người yên tâm, rất nhanh Lục hoàng tử sẽ cùng chơi với người."

"A, đệ đệ mở mắt kìa. Nhũ nương, ta có thể ẵm đệ ấy không?"

"Tam hoàng tử, việc này không được, người còn rất nhỏ a."

"Nhũ nương, ta sẽ hết sức cẩn thận, cầu ngươi a..."

Nhũ nương nhìn nhìn Tam hoàng tử, trong mắt toàn bộ một mảnh yêu thương đối với tiểu đệ đệ, cũng không nỡ từ chối. Nàng nghĩ thầm, để cho Tam hoàng tử ẵm một chút, mình lại đỡ phía dưới, cũng không thể có chuyện gì, bèn nâng tiểu hoàng tử lên, đưa về phía Tam hoàng tử.

Tiểu Độc Cô Tuyệt hân hoan đưa tay ra...

"Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì?"

"Nương nương..."

"Mẫu phi..."

Nghe tiếng hét của Thục phi, tiểu Độc Cô Tuyệt cùng nhũ nương đều giật mình. Nhũ nương vô tình thả tay ra, Độc Cô Tuyệt còn nhỏ dĩ nhiên không giữ được tiểu đệ đệ, Lục hoàng tử liền rơi xuống đất.

Chát~~~

"Tiện chủng, muốn hãm hại hoàng nhi của ta hay sao?"

Tiểu Độc Cô Tuyệt ôm lấy một bên má bị tát đến sưng đỏ, sững sờ nhìn Thục phi. Mẫu phi, vừa đánh hắn sao?

"Mẫu phi, hài nhi chỉ muốn..."

"Câm miệng, ta cũng không phải mẫu phi của ngươi. Người đâu, đem Tam hoàng tử về phòng, không có lệnh của ta không được tiến lại gần Lục hoàng tử. Còn tiện tỳ kia (ý nói nhũ nương vừa rồi) kéo ra ngoài, loạn côn đánh chết."

"Mẫu phi, hài nhi sai rồi, hài nhi sai rồi. Mẫu phi, người đừng bỏ mặc hài nhi... Mẫu phi..."

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....

Hiên đế năm thứ chín, Tam hoàng tử Độc Cô Tuyệt tám tuổi, Lục hoàng tử Độc Cô Thương sáu tuổi.

Vị An cung.

"Bảo bối của ta, con sao vậy?" Thục phi vừa nhìn thấy Độc Cô Thương mất hứng, liền vội vàng tiến đến hỏi.

"Mẫu phi." Lục hoàng tử nhìn lên, căm tức nói. "Sư phụ mấy hôm nay đều nói, trong số các hoàng tử, tư chất của ta là kém nhất, mà hắn, lại là đứng đầu."

"Hắn?" Thục phi nhìn về phía Tam hoàng tử. "Không thể nào? Hay là ngươi nhầm?"

"Mẫu phi, tất cả mọi người đều nghe thấy, ta không có nói nhầm."

Độc Cô Tuyệt trầm mặc. Hắn tuy nhỏ, có nhiều việc không hiểu, nhưng cũng biết rõ mẫu phi đối với hai huynh đệ hắn rất là khác nhau. Hắn hôm nay nổi bật hơn đệ đệ, có phải hay không khiến mẫu phi mất hứng rồi?

Quả nhiên...

"Khốn nạn. Ngươi định nhục nhã hoàng nhi của ta?"

"Mẫu phi, con không có, thực sự không có."

Chát~~~

"Còn nói không? Ngươi như vậy còn không phải nhục nhã con ta? Đêm nay liền tiến vào thư phòng ngẫm nghĩ, nếu còn như vậy cũng không cần phải đi học nữa." Thục phi cắn răng căm hận.

"Hài nhi biết rồi, hài nhi sẽ không làm mẫu phi thất vọng."

Hiên đế năm thứ mười ba, Độc Cô Tuyệt vừa tròn mười hai tuổi. Hiên đế đau nhi tử mất mẫu phi ruột, cũng không cần hắn ở lại bên cạnh Thục phi, ban cho hắn một cung riêng biệt.

"Hoàng thượng."

"Những năm nay quan sát, ngươi thấy hắn thế nào?"

"Hồi hoàng thượng, Tam hoàng tử lúc ban đầu xác thực tư chất vô cùng tốt. Sau này xảy ra chuyện ngã vào hồ nước, Tam hoàng tử bỗng dưng tiếp thu kém đi rất nhiều. Thần dùng bốn năm quan sát, nghĩ có lẽ là di chứng chứ không giả." Ý nói Độc Cô Tuyệt nhiều khả năng là bị rơi xuống nước biến ngu, chứ không phải giả bộ.

"Trẫm đã biết, ngươi lui đi."

Đại điện một mảnh thanh lặng. Hồi lâu, nổi lên một tiếng thở dài.

Hiên đế nội tâm có chút hỗn loạn. Đối với Độc Cô Tuyệt, tình cảm của hắn thập phần phức tạp.

Độc Cô Tuyệt không phải con ruột của hắn, vốn không thể lưu. Nhưng là, hắn cố tình lại là thứ duy nhất Âu Dương Thanh để lại.

Hiên đế đối với nàng vừa yêu vừa hận, đồng dạng đối với tiểu tam hoàng tử nửa trân trọng nửa ghét bỏ, quan ái không tới bỏ mặc không đành, cuối cùng hắn cũng không biết nên dùng tâm tình gì đối mặt với đứa nhỏ này.

Hắn gửi "hắn" chỗ Thục phi, vốn cũng là có nguyên do.

Thục phi đi theo hắn lâu nhất, đối với hắn cũng có hiểu biết một hai. Nàng thấy hắn giao người sau một câu cũng không hỏi, liền biết hắn đối với Độc Cô Tuyệt không để tâm, tự nhiên cũng không nhiều cố kỵ. Bất quá, Thục phi cũng là biết điều, tự có chừng mực, tuyệt không làm quá giới hạn. Nàng hiểu rõ, hắn không sủng ái Độc Cô Tuyệt, nhưng cũng không cho phép có người tính toán muốn mạng "hắn".

Bởi vậy, Độc Cô Tuyệt tại Vị An cung, tuy là chịu thua thiệt, nhưng cũng không đến mức thương gân động cốt.

Năm "hắn" tám tuổi, ngẫu nhiên té hồ. Khi tỉnh dậy, thân thể biến kém, một tháng phải vài ngày nằm trên giường dưỡng bệnh. Đầu cũng biến tệ, khi trước thì là nghe một hiểu mười, té hồ sau lại học trước quên sau, vốn dĩ là một thiên tài lại trở thành không khác gì những kẻ tầm thường, khiến các sư phụ nghiến răng kêu to tiếc hận.

Này cũng là điều hắn để tâm vài năm nay. Hắn đã quen nắm mọi việc trong lòng bàn tay, đối với sự kiện này lại không chắc chắn "hắn" là vô tình, hay là cố ý làm bản thân bị té. Nếu là vô ý còn dễ nói, nếu như thật là cố tình... khi đó "hắn" lại còn nhỏ như vậy... phần tâm cơ này...

Hiên đế nhẹ thở ra một hơi. Vốn hắn không định cho Độc Cô Tuyệt thư sướng qua ngày, không nghĩ tới "hắn" càng lớn càng giống mẫu thân. Hiên đế vài lần gần đây gặp qua đều có chút hoảng hốt, có chút không biết nên làm như thế nào, nội tâm bất tri bất giác mềm đi một ít. Hắn không nghĩ tiếp tục để Độc Cô Tuyệt tại Vị An cung nhận lấy Thục phi khinh thị, bèn dứt khoát ban cho "hắn" Thanh Dương cung.

Thôi... chỉ là một cái hoàng tử, cho hắn cả đời phú quý cũng không tính cái gì khó, miễn là... hắn không có tâm thượng vị. Mà cái này... còn cần một chút đảm bảo mới được...

"Trương công công."

"Có nô tài."

“Tam hoàng nhi vài ngày nữa sẽ trở thành nhất cung chi chủ, có điểm không quen. Ngươi tới đó làm đại tổng quản, giúp hắn thoáng một phen.”

“Nô tài tuân mệnh.” Trương công công cúi đầu, trong lòng dâng lên nghi hoặc. Không phải nói Hoàng thượng tối không sủng ái chính là Tam hoàng tử? Sao đột nhiên lại… Thánh ý quả nhiên khó dò…

“Còn có cái này… ngươi tự xử lý cho tốt…” Hiên đế trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, rồi lại biến mất rất nhanh.

Trương công công ngạc nhiên nhìn Hiên đế đưa cho một túi thuốc bột, theo bản năng vẫn đưa hai tay đón lấy. “Hoàng thượng, này là…?”

“Tam hoàng nhi mấy năm nay điều dưỡng không tốt, Trẫm có chút lo lắng. Hắn… cần được quan tâm thêm.”

“Nô tài hiểu được.”

“Hảo. Ngươi đi đi.”



Hiên đế năm thứ mười ba, mười chín tháng sáu. Hiên đế đau sủng Tam hoàng tử, ban cho Dương Thanh Cung, còn ban cho công công đắc ý nhất bên người qua làm Đại tổng quản. Phân sủng ái này, chưa hoàng tử nào có được.

Triều thần nghi hoặc, hậu cung sôi sục….

_____________________________________

Hiên đế năm thứ mười lăm. Tam hoàng tử tròn mười bốn tuổi.

Sáng sớm, Độc Cô Tuyệt mở bừng mắt, trên mặt một mảnh hồng hồng… (xấu hổ)

Hắn… cư nhiên mộng xuân…

Có điều, tiểu nữ tử trong giấc mộng… hắn từ nhỏ sống trong cung, thấy qua vô số nữ nhân, lại chưa thấy ai có được nụ cười ấm áp như nàng. Nàng… có thể có thật…?

Độc Cô Tuyệt ngồi dậy, nhìn lại giường, trên mặt càng hồng hơn nữa...

"Tam hoàng tử, nô tì hầu hạ người rửa mặt." Cung nữ Thu Lan bước vào, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt tiểu chủ tử sớm biến thành một quả cà chua cỡ đại. Nhìn nhìn trên giường, nàng đỏ mặt, nguyên lai... Tam hoàng tử đã thực sự trở thành nam nhân rồi...

(Tác giả: =)))

Trương công công đứng bên ngoài chứng kiến một màn này, âm thầm thở dài. Rốt cuộc, ngày này cũng đã đến...

Lão cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì. Năm đó bỏ thuốc cho Tam hoàng tử, là phụng hoàng mệnh, vốn cũng không có áy náy. Bất quá, sống chung hai năm, thấy Tam hoàng tử nhỏ tuổi nhưng hành sự trầm ổn, làm người cũng luôn điệu thấp, trong lòng lão có chút thương tiếc.

Aizzz... mấy năm này, Hoàng thượng ngoài mặt đem Tam hoàng tử sủng lên trời, hoàng ân cuồn cuộn không ngừng chảy về Thanh Dương cung, khiến hậu cung ai nấy đều đỏ mắt. Lão lại biết, sự thực cũng không phải như vậy.

Đáng thương Tam hoàng tử, ngày hôm nay đã không còn là tiểu hài tử, nói vậy... thuốc kia... cũng nên bắt đầu phát huy dược lực...

Hiên đế năm thứ mười lăm. Ngày mười lăm tháng bảy.

Hoàng cung.

Dưới mái hiên quốc khố, xuất hiện một người áo đen, trong chớp mắt liền biến mất, không mảy may làm kinh động lính gác. Hắn không đột nhập quốc khố, ngược lại tiến vào chính điện bên cạnh.

Trong thư phòng, hắc y nhân tiến lại gần mấy chiếc tủ, bắt đầu tìm kiếm.

Hắc y nhân này, là người giang hồ nghe danh sợ mất mật, Dạ Lâu Lâu chủ Thiên Diện Tu La. Hắn vào ba tháng trước nghe được tại Tây Cương xuất hiện một miếng huyết ngọc, liền nhanh chóng lên đường đi đến. Đáng hận chính là, khi hắn vừa tới nơi, thì miếng huyết ngọc nọ đã được tiểu bộ lạc mang đi dâng cống cho Hoàng đế. Hắn không kịp nghỉ ngơi, thiên tân vạn khổ một đường truy đuổi, cuối cùng vẫn chậm một bước, ngày hôm qua cống phẩm đã vào đến Hoàng cung.

Cùng còn may, lão Thiên vẫn đứng về phía hắn. Đám man nhân ngu ngốc tại Tây Cương cư nhiên coi huyết ngọc là một miếng đại hồng ngọc đem tiến cống. Đại hồng ngọc tại Kinh thành tuy quý giá nhưng không coi là hiếm lạ, hẳnsẽ không mấy người để ý tới.

Quả nhiên…

Hắc y nhân liếc mắt nhanh qua tờ danh sách cống phẩm, Hoàng đế cũng không coi “đại hồng ngọc” là cái gì cực độ trân quý, không nói hai lời ban thưởng cho Tam hoàng tử Độc Cô Tuyệt.

….

Thanh Dương cung một lần nữa trở thành hậu cung nơi đầu sóng ngọn gió.

Nguyên là Tam hoàng tử cũng đã mười bốn tuổi, vốn phải có vài cái thông phòng. Hắn tuy ngụ tại một cung riêng biệt, nhưng vẫn là được nuôi dưới danh nghĩa Thục phi, an bài thông phòng chuyện này nên là nàng an bài không sai. Thục phi cũng tuân theo quy củ, lựa chọn trong số cung nữ trẻ tuổi ba người thân thế trong sạch, dung mạo cùng thân hình đều là thượng đẳng, lại cố ý sai người dạy bảo các nàng kỹ thuật phòng the, đòi nam nhân niềm vui, đưa đến cho Tam hoàng tử làm thông phòng.

Chuyện như vậy cũng không có gì, chính là cố tình trên đường đến Thanh Dương cung, lại vừa vặn gặp được Hiên đế.

Hoàng đế ngẫu nhiên tâm trạng không tệ, mở miệng hỏi vài câu, thấy ba cái cung nữ được đưa đến cho Độc Cô Tuyệt, long nhan không duyệt, đương trường nói một câu: “Cung nữ, không xứng làm Tam hoàng nhi thông phòng.” Còn đặc biệt phân phó Lý công công tìm kiếm trong số thứ nữ các nhà quan viên Thất phẩm, chọn lấy vài người nổi bật, đem tới Thanh Dương cung.

Tức thì dâng lên một trận sóng ngầm mãnh liệt.

Tuy nói hoàng tử thân phận tôn quý, bất quá xưa nay thông phòng không phải đều là từ cung nữ? Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử đều là tuân theo quy củ, như thế nào cũng không thấy ngài hỏi một câu? Làm sao đến lượt Tam hoàng tử, lại thành cung nữ thân phận không xứng rồi?

Hoặc là nói, Tam hoàng tử của ngài thân phận đặc biệt cao quý?

Lúc này đây Thái tử còn chưa lập, kia có phải hay không là một cái ám hiệu?

Hậu cung nương nương nhóm tức đến nghiến răng nghiến lợi, các hoàng tử hận đến đỏ mắt, triều thần lại là giật mình kinh hãi, nhao nhao nghị luận. Một vài người vẫn giữ thái độ bàng quan, vài kẻ âm thầm suy tính, vài vị khác đã đầu nhập phe cánh các hoàng tử đều giật mình suy nghĩ có nên hay không tính lại nước cờ…

Lúc này, tại Thanh Dương cung, Tam hoàng tử Độc Cô Tuyệt đang ngồi một mình trong thư phòng. Hậu vệ nhóm bên ngoài chỉ thấy chủ tử cúi đầu đọc thi thư, lại không biết hắn một thân đầy hãn, môi mím chặt, tay gắt gao nắm lại thành một đoàn.

Hảo khó chịu!

Độc Cô Tuyệt cảm thấy tiểu phúc truyền đến từng trận co giật, hạ thân căng trướng, trong óc một mảnh hỗn loạn. Mắt hắn ánh lên tia ngoan tuyệt, tay phải đột ngột vung lên nắm lấy tiểu đao, không chút do dự đâm sâu vào lòng bàn tay còn lại. Đau đớn từ bên trong da thịt truyền đến, như thế này mới miễn cưỡng kéo lại một chút thanh tỉnh.

Không đúng! Rất không đúng! Càng lúc càng không đúng!

Bắt đầu từ hơn một tháng trước, Độc Cô Tuyệt đã cảm thấy có điểm lạ. Hắn mỗi khi thấy nữ nhân, bất kể là cung nữ hay là hoàng tỷ muội, thậm chí ngay cả phi tử của phụ hoàng, đều sẽ xuất hiện những ý nghĩ không an phận, chỉ hận không thể lập tức kéo đối phương lên giường, thỏa một phen mây mưa.

Một hai lần đầu, hắn còn tự cho là bản thân không ngờ như thế háo sắc, miễn cưỡng đè ép trôi qua. Liên tục tiếp diễn, thì hắn cảm thấy thật sâu nghi ngờ. Tuy nói nam nhân đa phần là vậy, mười ba mười bốn tuổi là lúc khí huyết cương dương, vương tôn công tử thì được an bài thông phòng, nam đinh bình thường cũng có thể lấy vợ. Bất quá Độc Cô Tuyệt rõ ràng, có ham muốn đến mấy cũng không thể mãnh liệt gấp rút như hắn cảm thấy, trong này chắc chắn có vấn đề!

Hắn tập trung mười phần lý trí, đè nén không cho phép dục hỏa khống chế bản thân. Một mặt ngốc tại Thanh Dương cung không ra ngoài, ngay cả cung nữ cũng rất hạn chế gặp gỡ. Mặt khác lại thỉnh tất cả thái y trong cung đến chẩn trị. Đáng tiếc là, thái y đều nói hắn không hề có dấu hiệu trúng độc. Có vị cười cười, nói với hắn đây bất quá là ham thích khám phá, không có gì nguy hiểm, cố tình là hắn nhu cầu cao hơn so với người bình thường. Có vị lại kéo hắn ra một góc, kê ra giấy bài thuốc gia truyền, nói là phục dụng xong một đêm tuyệt đối có thể thượng mấy lần, lại cam kết không ảnh hưởng đến sức khỏe, làm hắn dở khóc dở cười.

Có lẽ động tĩnh của hắn quá lớn, hoặc nói Thanh Dương cung bị nhìn chằm chằm, thái y mới vừa chân trước bước ra cửa, chân sau đã có người đưa mỹ nữ đến cho hắn. Hoàng thượng ban cho hắn một vị thứ xuất tiểu thư làm thông phòng, Thục phi đưa tới thêm ba nữ nhân tuyệt sắc, Đại hoàng tử lại tặng hắn một đoàn ca cơ. Phút chốc, cả Thanh Dương cung ngập tràn ôn hương nhu, oanh oanh yến yến vô cùng.

Có điều, Độc Cô Tuyệt vẫn chưa chạm qua các nàng.

Hắn đương nhiên không ôm ý nghĩ thủ thân như ngọc ngu xuẩn gì đó. Hắn chưa đụng vào các nàng, hoàn toàn vì nghi hoặc trong lòng không được giải tỏa. Tuy là thái y đều thập phần chắc chắn hắn không có việc gì, nhưng hắn thủy chung vẫn cảm thấy quá mức cổ quái. Thậm chí vài ngày gần đây, không cần gặp mặt nữ nhân, chỉ cần hơi nghĩ đến các nàng, hắn đã cảm thấy căng trướng khó nhịn. Thực sự là hoang đường chi cực.

Độc Cô Tuyệt từ trong xương mang một cỗ ý chí mạnh mẽ. Một khi đã quyết tâm, hắn liền đến chết không từ. Hắn mơ hồ cảm giác, nếu hắn đầu hàng cỗ dục hỏa này, trông chờ bản thân không là một cái kết cục gì tốt. Bước đầu tiên cần tạm khống chế được nó, hắn còn nhiều thời gian, có lẽ còn có thể tìm được phương pháp giải quyết.

Bởi vậy, Độc Cô Tuyệt bước vào chặng đường tự ngược đãi. Mỗi lần dục hỏa thiêu người, hắn liền không chần chừ thương tổn bản thân, lấy đau đớn tìm về lý trí. Mới qua mấy ngày, trên người hắn đã vết thương vô số, nhiều nơi huyết nhục mơ hồ, thập phần nghiêm trọng.

Ngày hôm nay, hắn nghe cung nhân nói lại, Trương Hồng Ngọc bị Thục phi trách phạt, trong lòng hơi áy náy. Trương Hồng Ngọc này là nữ nhi của Trương tri huyện, mười ngày trước được Hoàng thượng ban cho Độc Cô Tuyệt làm thông phòng. Tuy nói Trương chi huyện chỉ là quan cửu phẩm, Trương Hồng Ngọc lại chỉ là thứ xuất, nhưng đến cùng vẫn là thiên kim hàng thật giá thật, gả cho công tử thế gia bình thường cũng có thể làm thiếp thất đấy, cố tình bị ban cho làm thông phòng, tuy nói là phụng Hoàng mệnh, nhưng xét đến cùng vẫn là thật lớn ủy khuất. Nay ở Thanh Dương cung lại không thụ cưng chiều, đã qua mười ngày đến cửa phòng Tam hoàng tử cũng chưa vào được, liền bị Thục phi hung hăng mắng nhiếc một phen.

Độc Cô Tuyệt thở dài, này cũng là hắn vô tình thiếu nàng. Hắn nghĩ nghĩ, nhớ tới vài ngày trước, Hoàng thượng ban cho không ít thứ tốt, trong số đó có một viên đại hồng ngọc, nghe nói là đồ cống phẩm, to lớn dị thường, rất là hiếm gặp. Tên nàng không phải cũng là Hồng Ngọc? Vậy liền đem viên ngọc kia qua cho nàng, xem như một chút an ủi đi.Trương Hồng Ngọc cũng là mỹ nhân hiếm có, mang cái này hẳn là rất đẹp đi.

Mới nghĩ đến đó, Độc Cô Tuyệt đã cảm thấy một cỗ dục hỏa mãnh liệt cuồn cuộn xông thẳng lên đại não, hạ thân tức khắc bành trướng, làm hắn cơ hồ hỏng mất…

Khi hắc y nhân truy đuổi huyết ngọc tới được Thanh Dương cung, vừa lúc chứng kiến cảnh Độc Cô Tuyệt hung hăng dùng tiểu đao đâm sâu vào da thịt, tức thì ngẩn ra.

Hắn ngay tức khắc thấy được huyết ngọc trong tay Độc Cô Tuyệt (Độc Cô Tuyệt giống như mọi người, tưởng nhầm huyết ngọc là đại hồng ngọc, đang cầm trên tay chuẩn bị đem tới cho Trương thị), liền cười khặc khặc, trong bụng thầm hô: “Trời cũng giúp ta.”

Hắc y nhân vươn ngón tay, khẽ cách không điểm huyệt, Độc Cô Tuyệt lập tức cứng đờ. Đáng thương Tam hoàng tử lúc này đã mười bốn tuổi, vẫn là chưa từng được dạy qua võ công. Hắn đột nhiên không thể động đậy, cảm giác tê dại lan truyền đến từng lỗ chân lông, liền thập phần sợ hãi, hô hấp cũng trở nên khó khăn, lăng lăng nhìn vào hắc y nhân đang tiến đến gần.

“Hắc hắc, tiểu hoàng tử, miếng ngọc này lão tử nhất định phải lấy, phiền toái ngươi… Di! Tiểu tử này…” – hắc y nhân còn đang cười khùng khục bỗng nhiên ngừng lại, trợn mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, hiển nhiên đã nhận ra hắn trạng thái không bình thường. “Nga, trúng xuân dược? Nói vậy khi nãy ngươi là muốn tỉnh táo lại? Ha ha ha ha ha… lão tử tung hoành giang hồ vài thập niên, chỉ thấy kẻ trúng xuân dược tìm nữ tử giao hoan để giải dược, lại chưa nghe thấy có người muốn chống lại dục hỏa… ha ha ha ha… buồn cười chết ta…. oa ha ha ha…”

Hắc y nhân cười lớn, không ngờ làm kinh động hậu vệ bên ngoài, một đám từ xa ồn ào xông tới, trong miệng gọi to Tam hoàng tử. Hắc y nhân cau mày, lầm bầm gì đó trong miệng, tay đột ngột vươn ra, túm lấy Độc Cô Tuyệt còn đang kinh hãi, chỉ giây lát trong phòng đã không còn một bóng người.

……………………..

Tại một khách điếm, cách Hoàng cung không xa.

“Hắc hắc, chính là như thế… oa ha ha ha… tiểu tử này mới bao lớn, thế nhưng muốn thủ thân như ngọc… ha ha ha… buồn cười chết lão tử…” – hắc y nhân vừa nói vừa cười, mười phần phấn chấn.

Hắn lúc này đã bỏ đi khăn che mặt, lộ rõ chân diện mục là một trung niên nhân cao lớn, mày kiếm mắt sáng, bộ dạng tương đối đẹp mắt. Hắn ha ha cười, tay chỉ chỉ vào Độc Cô Tuyệt, nói với người bên cạnh: “Ngươi xem a, thế gian này như thế nào lại có nam nhân ngu như vậy?”

Người bên cạnh là một nữ nhân, bạch y rộng thùng thình phân không rõ thân hình, mặt mang sa mỏng, đôi mắt rất đẹp, bất quá đuôi mày không dấu được vết năm tháng, hiển nhiên là một mỹ nhân không còn trẻ. Nàng xem xét Độc Cô Tuyệt một hồi, rồi ngẩng lên nói với hắc y nhân, giọng lạnh nhạt:

“Ngu thì lại thế nào? Có thông minh hơn nữa cũng không tránh được một kiếp này.”

“Nga? Lời này có ý tứ gì?”

“Uổng cho ngươi tự nhận mấy chục năm xông xáo giang hồ, thế nhưng Tuyệt Ái cũng nhận không ra.”

Hắc y nhân nghe được, lập tức trợn to mắt: “Không thể nào!”

Nữ nhân lạnh nhìn, thản nhiên ngồi xuống ghế, cũng không tiếp tục nói gì. Hắc y nhân vươn tay, chụp lấy Độc Cô Tuyệt kéo lại gần, tỉ mẩn quan sát, miệng liên tục hô: “Không thể tin được, quả thực là quá khó tin…”

Hắn không nghi ngờ lời nói của bạch y nữ tử. Nàng đã nói tiểu tử kia trúng phải Tuyệt Ái, thì khẳng định chính là như thế. Bất quá cái kia là bí dược trấn phái của Hợp Hoan Tông, ai lại đi hạ một đứa nhỏ?

Tuyệt Ái, gọi là độc không phải, xếp vào dược lại càng không, trên giang hồ cũng coi như là có kỳ danh. Sau khi ăn phải, bất kể nam nữ, bất kể tính cách phía trước như thế nào, đều sẽ trở nên mãnh liệt yêu thích hoan ái. Cứ hai canh giờ, Tuyệt Ái lại phát tác một lần, ngoại trừ nam nữ giao hoan, cơ hồ không có cách nào dập tắt được dục hỏa.

Nghe giống như là xuân dược, nhưng căn bản chúng không cùng một cấp độ. Xuân dược tác động vào chỉ là lý trí, kẻ trúng xuân dược nhanh chóng mất đi lý trí, điên cuồng phát tiết, vài cái canh giờ sau liền hoàn hảo. Còn Tuyệt Ái này, tác động vào chính là linh hồn. Trúng phải Tuyệt Ái, lý trí hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ có tính cách đại biến, đối với giao hoan hình thành một loại “yêu”, một loại chấp niệm, cả đời về sau ngoại trừ nam nữ kết hợp, trong óc cũng không còn quan tâm đến cái gì khác.

Tây Cương Hợp Hoan Tông thờ xà. Xà vốn dâm, giáo phái này cũng trọng nam nữ song tu, đệ tử trong phái lấy tình dục làm tu luyện, coi Tuyệt Ái này như là bí bảo.

Hắc y nhân càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi. Một hoàng tử bị hạ Tuyệt Ái, trong này là cỡ nào âm mưu, cỡ nào thâm độc, cơ hồ hủy hắn tiền đồ, hủy hắn tham vọng. Còn tiểu tử trước mắt, lại càng khiến hắn bất khả tư nghị. Trúng phải Tuyệt Ái, ham muốn xác thịt còn mãnh liệt hơn bị hạ xuân dược. Nghĩ lại hắn cũng là nam nhân, mấy chục năm hành tẩu ngang dọc, có sóng gió gì chưa từng vượt qua, tự tin lý trí như thạch, lại không dám chắc mình có thể nhịn được loại dục hỏa này. Tiểu tử này mới bao lớn, vậy mà lại có thể.

Hơn nữa, nhìn xương cốt này… Aiiiii, hắc y nhân thở dài tiếc hận, tiểu hoàng tử kia cư nhiên lại là kỳ tài luyện võ. Có điều hắn bây giờ hẳn cũng đã mười ba mười bốn tuổi, đã qua độ tuổi tốt nhất để bắt đầu, trong người lại mang theo thiên cổ kỳ độc…

“Tiếc cho hắn sao?” – nữ nhân quan sát vẻ mặt biến hóa không ngừng của hắc y nhân, đạm thanh hỏi.

“Ân… tiểu tử này có chút ý tứ, ta thích! Bất quá hắn lại…” – hắc y nhân hai mắt đảo nhanh, lóe lên chủ ý, cười tà nịnh. “Tuệ cô, Thanh Tâm quyết của các ngươi…”

“Ngươi… ngươi đang đánh cái chủ ý gì?”

“Hắc hắc, cũng không có gì quá lớn, chỉ là ta nghĩ…”

“Không được, nhất định không thể…”

“Ai nha, như thế nào từ chối nhanh như vậy. Ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta phân tích phân tích…”

…………………………………………….

“Tiểu tử, đầu đuôi ta đều đã nói qua cho ngươi. Quyết định thế nào, là tùy ở ngươi.”

“Ta đã hiểu. Nguyện nghe theo sắp xếp của người.”

“Hắc hắc, tốt, tốt! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi. Lão tử thích những người quyết đoán, cũng lại ngứa mắt những kẻ hay hối hận. Ngươi nếu như theo ta, liền xa rời vinh hoa phú quý, chưa biết ngày trở lại đế đô. Tuy nói có Thanh Tâm quyết phụ trợ, nhưng nếu muốn trừ bỏ hoàn toàn Tuyệt Ái, không có tám năm mười năm là không thể nào. Trong khoảng thời gian đó, ngươi lại tuyệt đối phải giữ thân đồng nam. Ngươi, khả hối hận?”

“Ta, tuyệt không hối hận.”

“Tốt! Vậy còn không mau đổi cách xưng hô?”

“Dạ, sư phụ.”

“Ha ha ha, lão tử hôm nay rất là cao hứng. Đi thôi đi thôi, ở kinh thành, ta sẽ lo giúp ngươi. Ở trong cung, ta đã an bài nhân thủ, Tam hoàng tử vẫn còn ở đó. Nếu như có người phát hiện chút điểm lạ, ta đây cũng không cần đến biệt hiệu Thiên Diện Tu La này nữa, hắc hắc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện