Một ngày này, tuyết đột nhiên quay trở lại Triệu quốc.
Từ Đông Lăng trấn, muốn tới được Lăng thành, phải đi ngang một cánh rừng nhỏ.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, bởi lớp tuyết dưới đất nên thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng lọc cọc rất nhẹ, nếu không để ý cũng khó mà nhận ra.
Giang Thu Ảnh ngồi bó gối bên trong xe, ngực ôm tiểu lò, ngoài khoác áo choàng, ấm áp thoải mái, trong cái đầu nhỏ lại là một trận rối tinh rối mù.
Hôm nay rất lạnh. Nàng được vây bởi ấm áp, nghĩ đến A Bạc đang đánh xe bên ngoài, tổng cảm thấy hơi hơi vướng bận, như là không đành lòng. Có mấy lần, nàng định lên tiếng nói hắn vào trong cùng ngồi, nhưng âm thanh cứ tắc trong cổ họng, không thể thoát ra ngoài.
Giang Thu Ảnh chán nản gục đầu xuống, thở dài. Aiiii, vẫn là không thể mở miệng a...
A Bạc ngồi bên ngoài, tâm từ đầu đến cuối vẫn là ở bên trong, tuy không quay đầu lại nhưng nhất cử nhất động của Giang Thu Ảnh, hắn đều tường tận. A Bạc nhíu nhíu mày, nha đầu này là làm sao vậy? Từ lúc rời khỏi Đông Lăng trấn, nàng một mực im lặng, một mực trầm ngâm. Hắn rất là không quen, cũng tựa hồ không dễ chịu, liền suy nghĩ suy nghĩ. Hắn có chỗ nào đắc tội với nàng sao? A Bạc không thể thấu được tâm tư của cô nhóc mới lớn, đương nhiên không thể tưởng được tâm trạng kỳ lạ lúc này của Giang Thu Ảnh. Nếu nói nàng tránh hắn, không bằng nói nàng đang không biết làm sao đối mặt với chính mình.
Nàng, thích hắn nha....
Giang Thu Ảnh kiếp trước bất quá mười sáu tuổi, còn chưa có mối tình đầu. Nàng không rõ, nếu vẫn còn ở thế giới cũ, khi nhận thấy mình thích một người khác giới, sẽ là cái cảm giác gì. Còn ở đây, lúc này, khi nhìn được lòng mình, nàng chỉ biết hoang mang.
Phải nha, sao nàng có thể dễ dàng ưa thích hắn như vậy?
Giang Thu Ảnh cúi đầu, nghiêm túc bắt bản thân phân tích phân tích. Hơn nửa năm trước, khi mới xuyên đến Giang phủ, ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi. Kiếp trước duyệt vô số tiểu thuyết ngôn tình, hình thành nên trong đầu nàng một loại sợ hãi từ bản năng đối với trạch đấu. Giang Thu Ảnh đương nhiên sẽ không tin thuyết người hiện đại xuyên qua có thể làm mưa làm gió ngu xuẩn gì đó. Đùa sao? Ngươi đọc qua thật nhiều tiểu thuyết, là ngươi thông thấu được các loại âm mưu nắm rõ các loại thủ đoạn? Nếu thực có thể như vậy, nếu ta đọc một vạn bài thơ, chắc hẳn hiển nhiên ta có thể đi mao xí ra thơ!
Vì thế, khi còn ở Giang phủ, Giang Thu Ảnh tuyệt đối cẩn thận cẩn thận, cái gì tránh được liền tránh, chuyện nào có thể làm ngơ liền dứt khoát làm ngơ, quán triệt phương châm nói ít nghe nhiều gật gù là chủ yếu. Cũng may, nàng có thân phận quận chúa làm lá chắn, nếu không cố tình gây hấn trước, cũng không người tự tìm nàng phiền toái. Ba tháng ở Giang phủ, nhàm chán mà yên ổn đi qua.
Thoát ly Giang phủ, thoát ly đế đô, phóng tầm mắt là bao la bầu trời, Giang Thu Ảnh vô thức tự phóng tâm mình. Không còn nơm nớp, không còn đắn đo, nàng lại quay về chính mình, hồn nhiên vô tư. Thế giới quan của nàng tối đơn giản, chỉ có hai tông màu đen trắng. Tuy là đồng hành cùng một người xa lạ, nhưng Giang Thu Ảnh không tìm được một lý do để đề phòng A Bạc. Đơn giản vì, nàng đối với hắn không có xung đột về lợi ích. Hơn nữa, nếu hắn có tà tâm, nàng cũng vô pháp chống lại. Nếu đã không muốn đề phòng, nàng lựa chọn dứt khoát tin tưởng. Phía sau là dựa vào, rồi ỷ lại, rồi...
Haiiiiii~~~~ thật đau đầu!
Giang Thu Ảnh thở dài, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Động tâm liền động tâm, cũng đâu phải phạm pháp, ai sợ ai?
Bất quá.... Giang Thu Ảnh nhìn bóng lưng mơ hồ của A Bạc... Nếu, nếu là gặp nhau tại kiếp trước, nàng liền không bao giờ đắn đo, một khi xác định tâm ý, liền thẳng thắn biểu lộ đi, khoái khoái hoạt hoạt mà tận hưởng, cho dù không được đáp lại thì có làm sao? Cũng không uổng hai chữ tuổi trẻ.
Nhưng là, nơi đây lại khác. Đây là dị thế cổ đại, đây là một cuộc chơi lớn, tự nó đã mang quy tắc. Nàng là người chơi, chỉ có thể tuân theo, hoặc bị loại. Một con ốc nhỏ, không thể mảy may tác động cả một hệ thống bánh răng khổng lồ. Nếu nó đứng lại, hoặc giả như không xoay đúng chiều, kết cục chỉ có một, đó là bị nghiền thành tro bụi.
Giang Thu Ảnh vô tâm, nhưng không ngu ngốc. Nàng không ôm ảo tưởng sức mạnh về một xuyên không giả vạn năng; cũng không cầu một đời hô phong hoán vũ, vạn chúng chú mục. Có thể bình an qua một kiếp này, đã là đủ mãn nguyện. Đợi qua hai năm, gả cho một ai đó, thành thật mà sống, chỉ cầu sóng yên biển lặng đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Mà hắn, lại là sát thủ. Sát thủ, hai chữ này cũng đã nói lên quá nhiều điều. Hắn và nàng, có thể sao?
Còn nữa, tâm ý của hắn, liệu có muốn nàng?
"Giang - Thu - Ảnh."
A? Giang Thu Ảnh giật mình bừng tỉnh lại, đã thấy hắn ở trong xe từ lúc nào, mặt đối mặt với nàng, thật gần. Nàng cảm thấy tim đập lợi hại, hốt hoảng lui về sau. Lại nhớ đến vừa rồi hắn gọi tên nàng, tâm trạng vốn đang không tốt giờ dâng lên một cỗ ủy khuất thật lớn.
Xem đi xem đi, nàng kêu hắn A Bạc dễ nghe lại gần gũi như vậy, hắn thì lúc nào cũng trống không với nàng, bây giờ còn gọi thẳng họ tên, hảo xa cách. Chẳng lẽ, đối với hắn nàng thực sự chỉ là khách qua đường, hắn tốt với nàng là vì Tuyệt Sát Lệnh? Có phải nàng tự mình đa tình?
"Ngươi... ta đâu có điếc, không cần lớn tiếng như vậy."
A Bạc cảm thấy thập phần oan uổng. Hắn chỉ hơi gằn giọng, hoàn toàn không có lớn tiếng với nàng a. Hơn nữa vừa rồi thấy nàng ngơ ngẩn, nhẹ gọi nàng không hề để tâm, hắn chợt cảm thấy đâu đó như bị nhéo một cái, ê ẩm khó chịu. Cứ như nàng ở đây bên hắn, nhưng tâm không rõ đi nơi nào. Lại nhớ đến kẻ nào đó gọi là Cảnh Cảnh trong giấc mơ của nàng, cảm giác ê ẩm lại càng nặng nề. Thế này mới đề cao âm lượng một chút, hòng đánh tỉnh nàng.
"Ta trước đó đã gọi ngươi ba lần."
Đáng thương A Bạc không có kinh nghiệm dỗ dành tiểu nữ tử. Hắn đây là đang giải thích, rơi vào tai của Giang Thu Ảnh thì lại thành chế nhạo: ngươi nói ngươi không điếc, nhưng ta đã gọi mấy lần rồi ngươi đâu có
Đáng thương A Bạc không có kinh nghiệm dỗ dành tiểu nữ tử. Hắn đây là đang giải thích, rơi vào tai Giang Thu Ảnh lại có thêm một tầng thâm ý: ngươi nói ngươi không có điếc, nhưng là ta đã gọi vài lần mà ngươi không có nghe a.
Tiểu nha đầu tức thì bốc hỏa: “Ngươi nói, lỗ tai của ta có vấn đề?”
“Ách…” – A Bạc sửng sốt, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô nàng.
“Ý tứ của ngươi, là đầu óc ta không bình thường?” – mỗ nữ nào đó vô lý tới cực điểm, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“…” – A Bạc triệt để ngơ ngẩn. Hai vấn đề này có liên quan sao?
“Không bình thường liền không bình thường. Ta chính là không bình thường như vậy đó, ngươi nếu không muốn lây bệnh liền đi ra ngoài!”
“…” – A Bạc cơ mặt co giật. Uổng cho hắn tự nhận tài trí hơn người, tâm trí kiên định bất biến. Như thế nào đến khi gặp nàng, một cái cũng không thể dùng?
"Còn nữa nha, ngươi nói là chuyện của ngươi, có trả lời hay không lại là quyền của ta, ai khiến ngươi chạy vào hô to gọi nhỏ? Tránh xa ta ra một chút, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân..."
"...". - A Bạc cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tính toán dỗ dành nàng, lại không ngờ mấy chữ "nam nữ thụ thụ bất thân" của nàng làm hắn bất tri bất giác nổi lên vô số liên tưởng, hạ thân ẩn ẩn một cỗ tà hỏa. Hắn cả kinh. Đã bao lâu rồi hắn mới lại mất khống chế như vậy? Nha đầu này, sức ảnh hưởng của nàng càng ngày càng lớn.
Không thể luống cuống trước mặt nàng! A Bạc tằng hắng một tiếng, ngắn gọn:
"Lăng thành ngay trước mắt, ngươi hảo hảo chuẩn bị."
Còn chưa dứt câu, đã không thấy bóng người.
Giang Thu Ảnh ngẩn ra.
Thối A Bạc! Nói hắn đi, hắn liền dứt khoát đi? Ngu ngốc, ngu ngốc, đại ngu ngốc! Đáng ghét, đáng ghét, hảo đáng ghét!
Giang Thu Ảnh thở phì phì, trong lòng hung hăng chà đạp kẻ không hiểu nữ nhân nào đó. Được một lúc, cơn tức đến mau qua đi cũng nhanh chóng, lại ập đến một nỗi buồn.
Hắn như vậy, nên hiểu là vô tình với nàng?
Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Kiếp trước vẫn nghe người lớn bảo, nước mắt cô nhóc tuổi ô mai, có thể sánh với mưa rào mùa hạ, quả nhiên không sai. Chưa đầy vài lần hô hấp, gương mặt thiếu nữ đã phủ đầy lệ, có vài giọt chen được vào môi, mặn đến tâm can.
Giang Thu Ảnh nấc lên một tiếng, rồi vội vàng lấy tay che miệng lại. Không muốn hắn thấy nàng như vậy, thật mất mặt nha! Nhưng mà... vừa rồi nàng cũng đã phát ra tiếng động, hắn là người luyện võ, chắc hẳn... chắc hẳn cũng nghe được đi?
Đây là một trạng thái tâm lý mâu thuẫn kỳ lạ thuộc về thiên tính của giới, mà nam nhân không thể lý giải nổi. Giang Thu Ảnh thực thích A Bạc, nàng một mặt không muốn khó xử hắn, mặt khác lại mong muốn hắn nghe thấy, hắn nhìn thấy, hắn cảm nhận thấy, muốn được hắn dỗ dành. Vừa không muốn hắn lúc này xông vào, lại cũng trông đợi hắn đột nhiên xuất hiện, ôm nàng vào ngực, hảo hảo an ủi. Đáng tiếc, qua bức rèm xe, bóng lưng hắn vẫn vững vàng ở đó.
Giang Thu Ảnh ảm đạm. Nàng còn chờ mong cái gì? Sự thật trước mắt, nàng là đơn phương!
A Bạc nếu biết nàng nghĩ như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy oan uổng đến hộc máu. Hắn đang tu luyện a! Là vì ai mà hắn bỗng dưng phải bỏ chạy, ra ngoài liều mạng vận chuyển Thanh Tâm quyết? Loại công pháp này, một khi tiến hành, sẽ có nửa khắc tiến vào vô ngã, căn bản không thể phát giác ngoại giới đang phát sinh cái gì.
Trong xe, Giang Thu Ảnh đã lấy khăn lau đi nước mắt. Nàng có một ưu điểm, đó là rất lạc quan, không sa đà vào u buồn. Một khi nghĩ thông suốt, liền không tiếp tục dằn vặt bản thân, hay ngồi tự kỷ liếm miệng vết thương. Hắn không thích nàng, cũng không phải lỗi của hắn, càng không thể trách hắn. Ai nói ngươi thích một người, kẻ đó nhất định phải đáp lại đâu? Đã không thể cưỡng cầu, cần gì khiến đối phương khó xử?
Tiểu nha đầu vươn vai, khua khua tay, làm một vài động tác để kéo tâm trạng bản thân tốt lên. Nàng với tay lấy một cái bọc nhỏ, bên trong là nam trang hắn chuẩn bị cho nàng.
A Bạc nói qua, Lăng thành phức tạp, long xà lẫn lộn, lại thêm Tây Cương Hợp Hoan Tông đối với nữ tử nhìn chằm chằm, nàng tốt nhất nên phẫn nam trang.
Giang Thu Ảnh lôi từ trong bọc ra nội y màu trắng, ngoại y xanh lam, ngoại sam xanh ngọc, kết hợp với ngọc bội màu vàng nhạt, âm thầm gật đầu. Ân, hắn chọn đồ tốt lắm, màu sắc hợp với thiếu niên, kiểu dáng và chất liệu đều là bình thường, sẽ không khiến người chú ý. Thế nhưng, đây lại là cái gì?
Giang Thu Ảnh cầm trong tay một miếng vải thật dài màu trắng, ngơ ngác. Cái này, buộc trên đầu thì quá to, làm dây lưng lại không thanh mảnh, nếu không thì biết quấn vào đâu? Ách... chẳng lẽ là, làm khố? Cũng không đúng nha, làm khố thì quá dày, sẽ rất bí đó. Không biết A Bạc có hay không sử dụng cái dạng tương tự thế này. Nếu là có, nàng nhất định tìm cách khuyên nhủ hắn, không tốt cho sinh sản a...
Mỗ nữ mải mê suy nghĩ, không hề biết đến hai chữ xấu hổ, bất tri bất giác lầm bầm thành lời. Vừa đúng lúc A Bạc tỉnh lại, tức thì cảm thấy trời đầy quạ đen. Nha đầu này, nàng rốt cuộc như thế nào lớn lên? Một cô nương có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy?
Đến khi ngoảnh lại, nhìn rõ vật trong tay nàng, hắn cơ hồ muốn thổ huyết.
"Giang - Thu - Ảnh."
"A?"
"Cái đó, không - phải - khố."
"Ách... ngươi nghe được? Ha ha, ta là nói giỡn nói giỡn..." - toát mồ hôi nha, giọng hắn thực đáng sợ.
"Cái đó, dùng - để - che - ngực."
"Ta biết ta biết... ặc, ngươi vừa nói gì?"
Giang Thu Ảnh mặt nóng ran, hồng đến tận mang tai, hận không thể đào một lỗ để chui vào. Lão thiên a, rõ ràng trên tivi cũng có cái này nha, nàng lại còn không nghĩ tới? Ngu ngốc ngu ngốc, để cho hắn có cơ hội cười nhạo, quá là ngu ngốc mà! Nghĩ nghĩ, liền giơ tay lên, muốn tự cốc vào đầu.
"Muốn làm cái gì?" Bàn tay to lớn, ấm áp bắt được tay nàng.
"Ta..." - ngước mắt lên, không ngờ ẩn ẩn lệ quang.
A Bạc sững người, thập phần không nỡ, giọng nói không tự giác trở nên vô cùng ôn nhu: "Làm sao rồi? Có phải chưa từng phẫn nam trang? Ta giúp ngươi cột tóc, như thế nào? Ân?"
Giang Thu Ảnh ngẩn ngơ. Hắn quả nhiên là sát thủ chuyên nghiệp, giết người cũng không cần đến gươm đao! Ngọt ngào này, làm nàng muốn chết chìm bên trong!
Thấy nàng nhẹ gật đầu, hắn trong lòng vui vẻ, thật cẩn thận đi đến sau lưng gỡ tóc nàng. Tiểu nha đầu không thích cầu kỳ, chỉ cài hai cái kẹp nhỏ bằng bạc, tuy nhiên nếu đã giả nam thì cái gì cũng cần tháo ra. Tóc nàng rất mềm, quấn quấn lấy ngón tay hắn, chặt đến tận tim gan.
Từ Đông Lăng trấn, muốn tới được Lăng thành, phải đi ngang một cánh rừng nhỏ.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, bởi lớp tuyết dưới đất nên thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng lọc cọc rất nhẹ, nếu không để ý cũng khó mà nhận ra.
Giang Thu Ảnh ngồi bó gối bên trong xe, ngực ôm tiểu lò, ngoài khoác áo choàng, ấm áp thoải mái, trong cái đầu nhỏ lại là một trận rối tinh rối mù.
Hôm nay rất lạnh. Nàng được vây bởi ấm áp, nghĩ đến A Bạc đang đánh xe bên ngoài, tổng cảm thấy hơi hơi vướng bận, như là không đành lòng. Có mấy lần, nàng định lên tiếng nói hắn vào trong cùng ngồi, nhưng âm thanh cứ tắc trong cổ họng, không thể thoát ra ngoài.
Giang Thu Ảnh chán nản gục đầu xuống, thở dài. Aiiii, vẫn là không thể mở miệng a...
A Bạc ngồi bên ngoài, tâm từ đầu đến cuối vẫn là ở bên trong, tuy không quay đầu lại nhưng nhất cử nhất động của Giang Thu Ảnh, hắn đều tường tận. A Bạc nhíu nhíu mày, nha đầu này là làm sao vậy? Từ lúc rời khỏi Đông Lăng trấn, nàng một mực im lặng, một mực trầm ngâm. Hắn rất là không quen, cũng tựa hồ không dễ chịu, liền suy nghĩ suy nghĩ. Hắn có chỗ nào đắc tội với nàng sao? A Bạc không thể thấu được tâm tư của cô nhóc mới lớn, đương nhiên không thể tưởng được tâm trạng kỳ lạ lúc này của Giang Thu Ảnh. Nếu nói nàng tránh hắn, không bằng nói nàng đang không biết làm sao đối mặt với chính mình.
Nàng, thích hắn nha....
Giang Thu Ảnh kiếp trước bất quá mười sáu tuổi, còn chưa có mối tình đầu. Nàng không rõ, nếu vẫn còn ở thế giới cũ, khi nhận thấy mình thích một người khác giới, sẽ là cái cảm giác gì. Còn ở đây, lúc này, khi nhìn được lòng mình, nàng chỉ biết hoang mang.
Phải nha, sao nàng có thể dễ dàng ưa thích hắn như vậy?
Giang Thu Ảnh cúi đầu, nghiêm túc bắt bản thân phân tích phân tích. Hơn nửa năm trước, khi mới xuyên đến Giang phủ, ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi. Kiếp trước duyệt vô số tiểu thuyết ngôn tình, hình thành nên trong đầu nàng một loại sợ hãi từ bản năng đối với trạch đấu. Giang Thu Ảnh đương nhiên sẽ không tin thuyết người hiện đại xuyên qua có thể làm mưa làm gió ngu xuẩn gì đó. Đùa sao? Ngươi đọc qua thật nhiều tiểu thuyết, là ngươi thông thấu được các loại âm mưu nắm rõ các loại thủ đoạn? Nếu thực có thể như vậy, nếu ta đọc một vạn bài thơ, chắc hẳn hiển nhiên ta có thể đi mao xí ra thơ!
Vì thế, khi còn ở Giang phủ, Giang Thu Ảnh tuyệt đối cẩn thận cẩn thận, cái gì tránh được liền tránh, chuyện nào có thể làm ngơ liền dứt khoát làm ngơ, quán triệt phương châm nói ít nghe nhiều gật gù là chủ yếu. Cũng may, nàng có thân phận quận chúa làm lá chắn, nếu không cố tình gây hấn trước, cũng không người tự tìm nàng phiền toái. Ba tháng ở Giang phủ, nhàm chán mà yên ổn đi qua.
Thoát ly Giang phủ, thoát ly đế đô, phóng tầm mắt là bao la bầu trời, Giang Thu Ảnh vô thức tự phóng tâm mình. Không còn nơm nớp, không còn đắn đo, nàng lại quay về chính mình, hồn nhiên vô tư. Thế giới quan của nàng tối đơn giản, chỉ có hai tông màu đen trắng. Tuy là đồng hành cùng một người xa lạ, nhưng Giang Thu Ảnh không tìm được một lý do để đề phòng A Bạc. Đơn giản vì, nàng đối với hắn không có xung đột về lợi ích. Hơn nữa, nếu hắn có tà tâm, nàng cũng vô pháp chống lại. Nếu đã không muốn đề phòng, nàng lựa chọn dứt khoát tin tưởng. Phía sau là dựa vào, rồi ỷ lại, rồi...
Haiiiiii~~~~ thật đau đầu!
Giang Thu Ảnh thở dài, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Động tâm liền động tâm, cũng đâu phải phạm pháp, ai sợ ai?
Bất quá.... Giang Thu Ảnh nhìn bóng lưng mơ hồ của A Bạc... Nếu, nếu là gặp nhau tại kiếp trước, nàng liền không bao giờ đắn đo, một khi xác định tâm ý, liền thẳng thắn biểu lộ đi, khoái khoái hoạt hoạt mà tận hưởng, cho dù không được đáp lại thì có làm sao? Cũng không uổng hai chữ tuổi trẻ.
Nhưng là, nơi đây lại khác. Đây là dị thế cổ đại, đây là một cuộc chơi lớn, tự nó đã mang quy tắc. Nàng là người chơi, chỉ có thể tuân theo, hoặc bị loại. Một con ốc nhỏ, không thể mảy may tác động cả một hệ thống bánh răng khổng lồ. Nếu nó đứng lại, hoặc giả như không xoay đúng chiều, kết cục chỉ có một, đó là bị nghiền thành tro bụi.
Giang Thu Ảnh vô tâm, nhưng không ngu ngốc. Nàng không ôm ảo tưởng sức mạnh về một xuyên không giả vạn năng; cũng không cầu một đời hô phong hoán vũ, vạn chúng chú mục. Có thể bình an qua một kiếp này, đã là đủ mãn nguyện. Đợi qua hai năm, gả cho một ai đó, thành thật mà sống, chỉ cầu sóng yên biển lặng đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Mà hắn, lại là sát thủ. Sát thủ, hai chữ này cũng đã nói lên quá nhiều điều. Hắn và nàng, có thể sao?
Còn nữa, tâm ý của hắn, liệu có muốn nàng?
"Giang - Thu - Ảnh."
A? Giang Thu Ảnh giật mình bừng tỉnh lại, đã thấy hắn ở trong xe từ lúc nào, mặt đối mặt với nàng, thật gần. Nàng cảm thấy tim đập lợi hại, hốt hoảng lui về sau. Lại nhớ đến vừa rồi hắn gọi tên nàng, tâm trạng vốn đang không tốt giờ dâng lên một cỗ ủy khuất thật lớn.
Xem đi xem đi, nàng kêu hắn A Bạc dễ nghe lại gần gũi như vậy, hắn thì lúc nào cũng trống không với nàng, bây giờ còn gọi thẳng họ tên, hảo xa cách. Chẳng lẽ, đối với hắn nàng thực sự chỉ là khách qua đường, hắn tốt với nàng là vì Tuyệt Sát Lệnh? Có phải nàng tự mình đa tình?
"Ngươi... ta đâu có điếc, không cần lớn tiếng như vậy."
A Bạc cảm thấy thập phần oan uổng. Hắn chỉ hơi gằn giọng, hoàn toàn không có lớn tiếng với nàng a. Hơn nữa vừa rồi thấy nàng ngơ ngẩn, nhẹ gọi nàng không hề để tâm, hắn chợt cảm thấy đâu đó như bị nhéo một cái, ê ẩm khó chịu. Cứ như nàng ở đây bên hắn, nhưng tâm không rõ đi nơi nào. Lại nhớ đến kẻ nào đó gọi là Cảnh Cảnh trong giấc mơ của nàng, cảm giác ê ẩm lại càng nặng nề. Thế này mới đề cao âm lượng một chút, hòng đánh tỉnh nàng.
"Ta trước đó đã gọi ngươi ba lần."
Đáng thương A Bạc không có kinh nghiệm dỗ dành tiểu nữ tử. Hắn đây là đang giải thích, rơi vào tai của Giang Thu Ảnh thì lại thành chế nhạo: ngươi nói ngươi không điếc, nhưng ta đã gọi mấy lần rồi ngươi đâu có
Đáng thương A Bạc không có kinh nghiệm dỗ dành tiểu nữ tử. Hắn đây là đang giải thích, rơi vào tai Giang Thu Ảnh lại có thêm một tầng thâm ý: ngươi nói ngươi không có điếc, nhưng là ta đã gọi vài lần mà ngươi không có nghe a.
Tiểu nha đầu tức thì bốc hỏa: “Ngươi nói, lỗ tai của ta có vấn đề?”
“Ách…” – A Bạc sửng sốt, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô nàng.
“Ý tứ của ngươi, là đầu óc ta không bình thường?” – mỗ nữ nào đó vô lý tới cực điểm, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
“…” – A Bạc triệt để ngơ ngẩn. Hai vấn đề này có liên quan sao?
“Không bình thường liền không bình thường. Ta chính là không bình thường như vậy đó, ngươi nếu không muốn lây bệnh liền đi ra ngoài!”
“…” – A Bạc cơ mặt co giật. Uổng cho hắn tự nhận tài trí hơn người, tâm trí kiên định bất biến. Như thế nào đến khi gặp nàng, một cái cũng không thể dùng?
"Còn nữa nha, ngươi nói là chuyện của ngươi, có trả lời hay không lại là quyền của ta, ai khiến ngươi chạy vào hô to gọi nhỏ? Tránh xa ta ra một chút, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân..."
"...". - A Bạc cảm thấy đầu đầy hắc tuyến, tính toán dỗ dành nàng, lại không ngờ mấy chữ "nam nữ thụ thụ bất thân" của nàng làm hắn bất tri bất giác nổi lên vô số liên tưởng, hạ thân ẩn ẩn một cỗ tà hỏa. Hắn cả kinh. Đã bao lâu rồi hắn mới lại mất khống chế như vậy? Nha đầu này, sức ảnh hưởng của nàng càng ngày càng lớn.
Không thể luống cuống trước mặt nàng! A Bạc tằng hắng một tiếng, ngắn gọn:
"Lăng thành ngay trước mắt, ngươi hảo hảo chuẩn bị."
Còn chưa dứt câu, đã không thấy bóng người.
Giang Thu Ảnh ngẩn ra.
Thối A Bạc! Nói hắn đi, hắn liền dứt khoát đi? Ngu ngốc, ngu ngốc, đại ngu ngốc! Đáng ghét, đáng ghét, hảo đáng ghét!
Giang Thu Ảnh thở phì phì, trong lòng hung hăng chà đạp kẻ không hiểu nữ nhân nào đó. Được một lúc, cơn tức đến mau qua đi cũng nhanh chóng, lại ập đến một nỗi buồn.
Hắn như vậy, nên hiểu là vô tình với nàng?
Một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống. Kiếp trước vẫn nghe người lớn bảo, nước mắt cô nhóc tuổi ô mai, có thể sánh với mưa rào mùa hạ, quả nhiên không sai. Chưa đầy vài lần hô hấp, gương mặt thiếu nữ đã phủ đầy lệ, có vài giọt chen được vào môi, mặn đến tâm can.
Giang Thu Ảnh nấc lên một tiếng, rồi vội vàng lấy tay che miệng lại. Không muốn hắn thấy nàng như vậy, thật mất mặt nha! Nhưng mà... vừa rồi nàng cũng đã phát ra tiếng động, hắn là người luyện võ, chắc hẳn... chắc hẳn cũng nghe được đi?
Đây là một trạng thái tâm lý mâu thuẫn kỳ lạ thuộc về thiên tính của giới, mà nam nhân không thể lý giải nổi. Giang Thu Ảnh thực thích A Bạc, nàng một mặt không muốn khó xử hắn, mặt khác lại mong muốn hắn nghe thấy, hắn nhìn thấy, hắn cảm nhận thấy, muốn được hắn dỗ dành. Vừa không muốn hắn lúc này xông vào, lại cũng trông đợi hắn đột nhiên xuất hiện, ôm nàng vào ngực, hảo hảo an ủi. Đáng tiếc, qua bức rèm xe, bóng lưng hắn vẫn vững vàng ở đó.
Giang Thu Ảnh ảm đạm. Nàng còn chờ mong cái gì? Sự thật trước mắt, nàng là đơn phương!
A Bạc nếu biết nàng nghĩ như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy oan uổng đến hộc máu. Hắn đang tu luyện a! Là vì ai mà hắn bỗng dưng phải bỏ chạy, ra ngoài liều mạng vận chuyển Thanh Tâm quyết? Loại công pháp này, một khi tiến hành, sẽ có nửa khắc tiến vào vô ngã, căn bản không thể phát giác ngoại giới đang phát sinh cái gì.
Trong xe, Giang Thu Ảnh đã lấy khăn lau đi nước mắt. Nàng có một ưu điểm, đó là rất lạc quan, không sa đà vào u buồn. Một khi nghĩ thông suốt, liền không tiếp tục dằn vặt bản thân, hay ngồi tự kỷ liếm miệng vết thương. Hắn không thích nàng, cũng không phải lỗi của hắn, càng không thể trách hắn. Ai nói ngươi thích một người, kẻ đó nhất định phải đáp lại đâu? Đã không thể cưỡng cầu, cần gì khiến đối phương khó xử?
Tiểu nha đầu vươn vai, khua khua tay, làm một vài động tác để kéo tâm trạng bản thân tốt lên. Nàng với tay lấy một cái bọc nhỏ, bên trong là nam trang hắn chuẩn bị cho nàng.
A Bạc nói qua, Lăng thành phức tạp, long xà lẫn lộn, lại thêm Tây Cương Hợp Hoan Tông đối với nữ tử nhìn chằm chằm, nàng tốt nhất nên phẫn nam trang.
Giang Thu Ảnh lôi từ trong bọc ra nội y màu trắng, ngoại y xanh lam, ngoại sam xanh ngọc, kết hợp với ngọc bội màu vàng nhạt, âm thầm gật đầu. Ân, hắn chọn đồ tốt lắm, màu sắc hợp với thiếu niên, kiểu dáng và chất liệu đều là bình thường, sẽ không khiến người chú ý. Thế nhưng, đây lại là cái gì?
Giang Thu Ảnh cầm trong tay một miếng vải thật dài màu trắng, ngơ ngác. Cái này, buộc trên đầu thì quá to, làm dây lưng lại không thanh mảnh, nếu không thì biết quấn vào đâu? Ách... chẳng lẽ là, làm khố? Cũng không đúng nha, làm khố thì quá dày, sẽ rất bí đó. Không biết A Bạc có hay không sử dụng cái dạng tương tự thế này. Nếu là có, nàng nhất định tìm cách khuyên nhủ hắn, không tốt cho sinh sản a...
Mỗ nữ mải mê suy nghĩ, không hề biết đến hai chữ xấu hổ, bất tri bất giác lầm bầm thành lời. Vừa đúng lúc A Bạc tỉnh lại, tức thì cảm thấy trời đầy quạ đen. Nha đầu này, nàng rốt cuộc như thế nào lớn lên? Một cô nương có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy?
Đến khi ngoảnh lại, nhìn rõ vật trong tay nàng, hắn cơ hồ muốn thổ huyết.
"Giang - Thu - Ảnh."
"A?"
"Cái đó, không - phải - khố."
"Ách... ngươi nghe được? Ha ha, ta là nói giỡn nói giỡn..." - toát mồ hôi nha, giọng hắn thực đáng sợ.
"Cái đó, dùng - để - che - ngực."
"Ta biết ta biết... ặc, ngươi vừa nói gì?"
Giang Thu Ảnh mặt nóng ran, hồng đến tận mang tai, hận không thể đào một lỗ để chui vào. Lão thiên a, rõ ràng trên tivi cũng có cái này nha, nàng lại còn không nghĩ tới? Ngu ngốc ngu ngốc, để cho hắn có cơ hội cười nhạo, quá là ngu ngốc mà! Nghĩ nghĩ, liền giơ tay lên, muốn tự cốc vào đầu.
"Muốn làm cái gì?" Bàn tay to lớn, ấm áp bắt được tay nàng.
"Ta..." - ngước mắt lên, không ngờ ẩn ẩn lệ quang.
A Bạc sững người, thập phần không nỡ, giọng nói không tự giác trở nên vô cùng ôn nhu: "Làm sao rồi? Có phải chưa từng phẫn nam trang? Ta giúp ngươi cột tóc, như thế nào? Ân?"
Giang Thu Ảnh ngẩn ngơ. Hắn quả nhiên là sát thủ chuyên nghiệp, giết người cũng không cần đến gươm đao! Ngọt ngào này, làm nàng muốn chết chìm bên trong!
Thấy nàng nhẹ gật đầu, hắn trong lòng vui vẻ, thật cẩn thận đi đến sau lưng gỡ tóc nàng. Tiểu nha đầu không thích cầu kỳ, chỉ cài hai cái kẹp nhỏ bằng bạc, tuy nhiên nếu đã giả nam thì cái gì cũng cần tháo ra. Tóc nàng rất mềm, quấn quấn lấy ngón tay hắn, chặt đến tận tim gan.
Danh sách chương