"Giang tiểu hữu sao lại ở đây?" Trần Đông Đao nhìn thấy ngôi nhà Giang Vân Hạc đang ở,vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Cả ngôi nhà chỉ có một cái sân nhỏ, tiếp đến là một gian nhà chính, bên cạnh có một phòng nhỏ, bên còn lại là phòng bếp.

Nơi này nhìn nhỏ hẹp mà còn có chút cũ nát, ngay cả cây đào mà Giang Vân Hạc thích, ở trong mắt Trần Đông Đao cũng rất bình thường,không có gì mới lạ.

"Ở Thịnh Châu ta còn có một tòa nhà, tuy rằng kém Ngũ Đăng huyện, nhưng chiều rộng chiều dài cũng bằng ba,bốn cái viện hợp lại, ta thỉnh thoảng tới đây mới dùng.Nếu Giang tiểu hữu không ghét bỏ, không bằng ta chuyển sang cho Giang tiểu hữu."

"Ta cảm thấy rất tốt, một người ở tòa nhà lớn như vậy để làm gì? Chả nhẽ giống như ngươi lấy hơn hai mươi cái tiểu thiếp?" Lưu Ngọc Nhi dạo qua một vòng, sau khi nghe nhịn không được lầm bầm.

"Ý tốt ta xin nhận." Giang Vân Hạc cười từ chối: "Ta không thích ở nơi quá rộng lớn, cũng không có việc gì cần đến gia nô, vậy không bằng một người tiêu dao tự tại."

Lời này là thật lòng, Giang Vân Hạc đã sớm chịu đựng đủ rồi, một người ở căn phòng lớn, quá trống trải.

Thời gian trước ở địa cầu, Giang Vân Hạc cũng thích ở kiểu nhà khoảng 100 mét vuông, gồm một phòng ngủ một phòng khách.

Mà cái nhà này còn rộng tới ba trăm mét vuông, so với hắn ở trước đây còn lớn hơn mấy lần, với hắn mà nói đã quá lớn rồi.

"Là ta quá đường đột, Giang tiểu hữu cần là tiêu diêu tự tại, ta đây là loại tục nhân,chỉ thích những thứ vàng ngọc huy hoàng rực rỡ, vật gì cũng phải thật lớn mới thích". Trần Đông Đao cười ha ha một tiếng, không thèm để ý chút nào.

"Nhưng mà Giang tiểu hữu, xung quanh tòa nhà này là khu vực ồn ào, những người nhàn rỗi rất nhiều, có nhiều bất tiện. Có thể mua bộ pháp trận Trấn Trạch đặt ở đây, dù cho Giang tiểu hữu không ở nhà, những người bình thường cũng không vào được."

"Hai ngày này đi dạo Tiên thị, nếu có pháp trận thích hợp liền mua một cái." Giang Vân Hạc nói,loại đồ tên pháp trận này hắn từng nghe nói qua nhưng chưa thấy tận mắt.

Lần trước đi Tiên thị phải vội vã trở về, lần này thì khác,có thể đi dạo thật tốt.

" Đến lúc đó cùng đi, ta cũng có hiểu biết về trận pháp." Lưu Ngọc Nhi lập tức nói.

"Ngươi từ lúc nào hiểu trận pháp?" Trần Đông Đao hiếu kỳ nhìn sang, đối với hai cha con nàng hắn biết khá rõ. Phải biết rằng trận pháp không thể so với thứ khác, không trải qua thời gian dài nghiên cứu, không có truyền thừa,thì ngay cả nhập môn cũng sờ không tới.

"Mấy năm này ta theo ta cha đi nhầm vào nhiều trận pháp, đều là được người thả ra. Tuy rằng ta không biết bố trí, nhưng ta rất có kinh nghiệm nha!" Lưu Ngọc Nhi lý lẽ hùng hồn nói.

"Khụ!" Lưu Thủ Thành mặt già đỏ lên, vội vã vội ho một tiếng.

Giang Vân Hạc trực tiếp bị chọc cười.

"Ngươi đừng cười, ta đã nói với ngươi, ta thật có kinh nghiệm, ba tháng trước ta và cha ta còn bị vây hơn nửa tháng. Tuy rằng ta không biết loại trận nhốt người, nhưng ta biết loại có thể tránh không cho người khác đi vào." Lưu Ngọc Nhi quay đầu nói với Giang Vân Hạc.

"Phần này kinh nghiệm của bản thân cực kỳ quan trọng, đến lúc đó phải nhờ vào ngươi rồi." Giang Vân Hạc vẻ mặt thành khẩn.

"Yên tâm." Lưu Ngọc Nhi vỗ vỗ ngực bảo đảm,cái áo rung rung.

Đôi mắt nhỏ của Trần Đông Đao chớp mấy cái, cũng không nói nữa.

Đằng nào cũng dùng để phòng bị người bình thường, trận pháp gì cũng được.

...

Ba ngày sau.

Sáng sớm, Giang Vân Hạc vừa mới tu luyện xong, đang ở trong sân phơi nắng uống trà, Lưu Ngọc Nhi liền xông vào như gió cuốn.

"Đi thôi, Mặt trời đã lên cao như thế rồi, ta nhịn không được muốn xem pháp khí mới một chút." Hôm nay Lưu Ngọc Nhi mặc một cái váy trắng điểm vài bông hoa nhỏ màu đỏ, nhìn rất hồn nhiên trong sáng, lúc nói chuyện còn lộ hai cái răng khểnh, có chút đáng yêu.

"Váy rất đẹp. Hơn nữa hôm nay ngươi chịu thắt lưng rồi?" Giang Vân Hạc nhìn lướt qua tán thưởng.

"Đẹp đúng không? Ta cũng cảm thấy vậy, đáng tiếc đây là y phục phàm nhân, không kháng được chất bẩn, cũng dễ bị hỏng". Lưu Ngọc Nhi xoay một vòng, hăng hái bừng bừng nói.

"Như vậy mới có thể thường thường đổi quần áo mới mặc!" Giang Vân Hạc nở nụ cười.

"Ngươi nói rất có lý!"

Lưu Ngọc Nhi khoanh tay đi quanh sân hai vòng,quay lại thấy Giang Vân Hạc vẫn còn bình tĩnh uống trà, liền thúc giục: "Đi mau lên!"

"Không vội,trước tiên ngươi dạy ta một chút,những chữ này là chữ gì?" Giang Vân Hạc đậy nắp ấm trà, lấy từ trong nhà ra hai quyển sách, trong đó hơn nửa trang sách đều xen lẫn cánh hoa đào, vừa mở sách liền ngửi được hương vị ngọt ngào

thoang thoảng.

Lại qua nửa canh giờ, Giang Vân Hạc ghi nhớ thêm một số chữ, hai người mới đi Tiên Thị...

Qua trận chiến trước đó, Tiên thị này cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.Nhưng lần thứ hai đi tới,nơi đây đã vắng vẻ hơn một ít.

"Người không nhiều lắm!" Lưu Ngọc Nhi nhìn về phía trước nói.

Trong lòng Giang Vân Hạc hiểu rõ, có không ít tu sĩ tới nơi này đã bị người nhắm vào, vận khí tốt như Trần Đông Đao mấy người mới tránh thoát một kiếp, nhưng còn có rất nhiều người đến khi chết cũng không biết nguyên nhân là gì.

Về phần cái khu thú trại kia,tất nhiên là khai trương lại lần nữa, chỉ là lồng tre bên ngoài đã thay đổi một số loài chim khác, mỹ phụ trước kia cũng không còn, hiện tại trong coi cửa hàng là một người trung niên thuần phác có làn da màu cổ đồng.

Còn về mỹ phụ,trong đại chiến Giang Vân Hạc đã gặp qua, chính là nữ tử xinh đẹp có đuôi bọ cạp, chắc là đã chết ở đâu đó dưới một chiêu của Kế Nguyên.

Qua một lát,hai người ghé vào cửa hàng chế tác tiêu thụ pháp khí, Trần Đông Đao và Lưu Thủ Thành đợi ở đó đã lâu, sau khi nhìn thấy hai người liền nổi giận không chỗ phát tiết.

Trong lúc chờ đợi pháp khí, Giang Vân Hạc lại chăm chú quan sát tỉ mỉ đồ vật trong cửa hàng.

Giang Vân Hạc ngạc nhiên khi nhìn thấy không ít bình độc thủy mà mấy người áo đen cầm trước đó, còn có cả cái bình có thể phóng ra ánh đao từ bên trong, điều này làm cho hắn hoài nghi cái này cửa hàng và Hỏa Nha Quân có chút quan hệ.

Hắn còn thấy có một đôi bước đạp vân ngoa(1),trông tốt hơn hơn giày của mình một chút.

Đôi giày của mình có thể làm tốc độ nhanh hơn gấp đôi, đạp vân ngoa này chắc có thể đưa tốc độ nâng cao hơn một chút, nhưng mà giá cả cũng không hề thấp, cần đến hai nghìn linh châu, làm Giang Vân Hạc cảm thấy kinh hãi.

Nhớ lại ngày đó nhận được lễ vật này, thật đúng là một cái lễ vật rất lớn!

Hơn nữa mình đôi giày kia chính là thỏ yêu Tiểu Bạch tự làm,còn không qua tay người chuyên nghiệp luyện chế, nếu tìm người luyện chế lại có lẽ vẫn có thể gia tăng thêm tốc độ.

Giang Vân Hạc cúi đầu nhìn đôi giày trên chân mình,không hề đẹp, đế giày chỉ dùng thực vật chế tạo, mặt trên là da thú màu xám tro, dây giày chế tạo từ da thuộc,đường may thì xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng mà cái giày này không những chạy trốn như bay, còn có thể to nhỏ như ý, luôn luôn vừa chân.

Trừ đôi giày kia ra,trong cửa hàng còn có lư hương, bảo đỉnh, tấm chắn, các loại binh khí, hồ lô, vẻ ngoài không giống nhau, tác dụng cũng có nhiều mặt, cho người hoa cả mắt.

Giang Vân Hạc còn thấy một cái mũ, là một bộ thu nhỏ của lợn rừng,nếu sau khi đội có thể nắm giữ một năng lực lạ—húc như con lợn.😊

Đi dạo qua một vòng, Giang Vân Hạc chú ý hai đồ vật, một cái ngọc bội, sau khi kích phát có thể hình thành một lồng bảo hộ, chống đỡ được công kích nhất định, nhưng số lần sử dụng có hạn, chỉ có thể sử dụng ba lần.

Đương nhiên, chỗ tốt cũng có, kích phát chỉ cần một chút linh khí,mà không cần linh khí duy trì, hơn nữa dựa theo tờ giới thiệu ghim ở bên cạnh,ngọc bội này có thể chống đỡ công kích của cao thủ khí hải sơ cấp.

Nhưng về giá cả,nó còn đắt hơn tấm chắn có thể biến lớn biến nhỏ, làm bằng đồng thau cổ nhiều lần sử dụng ở bên kia,tận hai nghìn tám trăm Linh châu.

Ngoài ra hắn còn nhìn trúng một cái hồ lô, có thể lưu trữ được lửa, lúc cần dùng thì thả ra ngoài, giá chỉ có một nghìn ba trăm linh châu.

Giang Vân Hạc cảm thấy hai kiện pháp khí này không chỉ lập tức đề cao thực lực của mình, một công một thủ, còn có giá trị phân tích.

Sau khi chọn xong, Giang Vân Hạc cũng không có mở miệng,cùng ba người kia đợi thêm một hồi,mới thấy được pháp khí của Lưu Ngọc Nhi, là một chiếc trâm cài hạt châu hình bông hoa, tổng cộng bốn cánh hoa, ở giữa mỗi cánh có một miếng vảy màu xanh biếc, nhìn kỹ mới phát hiện ra là vảy rắn.

Lưu Ngọc Nhi lấy được liền nhịn không được cài ngay ở trên đầu, quay lại vẻ mặt chờ đợi hỏi: "Đẹp mắt không?"

Một câu nói này liền đem lời muốn nói của Lưu Thủ Thành chặn trở lại, một gương mặt già nua hiện rõ vẻ đau khổ.

"Người so hoa thấy hoa vô sắc, hoa trước mặt người cũng thấy âm u." Giang Vân Hạc giơ ngón tay cái lên."Cái pháp khí này tìm đúng chủ nhân rồi."

Lưu Ngọc Nhi lập tức vui mừng hân hoan,gỡ trâm hoa xuống, yêu thích không buông tay.

"Khụ, ngươi hay là trước thử xem công hiệu quả như nào đi." Trần Đông Đao đều nhìn không được.

Đi đến sân biểu diễn đằng sau, Lưu Ngọc Nhi chậm rãi rót linh khí vào,trâm hoa nhanh chóng biến lớn, đồng thời chia ra làm năm, vòng nhuỵ hóa thành một cái mâm tròn, bốn cánh hoa dường như bốn tấm chắn, xoay tròn vây quanh bốn phía Lưu Ngọc Nhi.

"Ta đi thử một chút." Trần Đông Đao ở thắt lưng túi sờ mó, Kim Cương Chuỳ lớn chừng bàn tay hiện ra, nhanh chóng biến lớn, thẳng đến đầu chuỳ to như quả dưa hấu.

Dùng ba thành khí lực đập một cái về phía trước, bốn cánh hoa nhất thời liên tiếp đến cùng nhau.

"Chuang!"

Cánh hoa chấn động, co rụt về phía sau rồi lại quay về nguyên trạng.

"Bốn thành lực, tiếp tục." Trần Đông Đao lại một chuy, lần này không chỉ cánh hoa run liên tục, Lưu Ngọc Nhi cũng lui một bước.

"Không tồi." Trần Đông Đao buông tay xuống gật đầu nói.

Lưu Ngọc Nhi chỉ là Đáp Kiều Cảnh, có thể tiếp được một chùy mình dùng bốn thành lực Dũng Tuyền cảnh, cái pháp khí này rốt cuộc không tệ.

"Trần thúc thúc lại thêm một chuỳ, pháp khí này còn có một loại phương pháp sử dụng." Lưu Ngọc Nhi mở miệng nói.

"A? Ta thử một chút, lần này sáu phần lực, ngươi cẩn thận rồi." Trần Đông Đao cười ha ha, lại là một chùy mang theo tiếng rít đập tới.

Bốn cánh hoa cấp tốc rung động, đem một chùy này vững vàng tiếp được sau đột nhiên bắn ra bốn phía tản ra, đem lực hoàn toàn tan mất.

Cánh hoa sau khi tản ra lại lộ ra trước mặt Lưu Ngọc Nhi vòng tròn bạch sắc, đột nhiên toát ra tia sáng chói mắt như đèn pha, nhưng độ sáng cao hơn nhiều lắm.

Nhất thời làm hai mắt Trần Đông Đao chói loá một mảnh không rõ, cái gì đều nhìn không thấy, vội vã rút lui vài bước.

Thẳng đến mấy giây sau mắt Trần Đông Đao mới khôi phục lại, cả giận: "Đứa nhỏ này, ta không để ý một chút mà cũng làm như vậy."

Sau đó lại khen ngợi: "Nhưng mà bảo bối này, đáng giá. Ngày sau Ngọc nhi đến Dũng Tuyền Cảnh, bảo bối này cũng đủ để hộ thân."

Lưu Thủ Thành cũng có chút vui mừng."Không sai, không sai!"

Táng gia bại sản mua món này, xem như đáng giá.

Sau đó mấy người cùng Giang Vân Hạc lại đi cửa hàng trận pháp chọn cái mê hồn trận, chọn loại tương đối đơn giản, chỉ cần hai trăm linh châu, phần nhiều là không dùng để phòng bị dã thú, dùng để phòng hộ cái tiểu viện của Giang Vân Hạc vậy là đủ rồi.

Sau khi trở về, Giang Vân Hạc lại một mình đi mua hồ lô và ngọc bội kia.

Như vậy sau này có gặp chuyện gì hắn cũng có chút sức tự vệ.


Chú thích:

(1) Bước đạp vân ngoa: Nói một cách hoa mĩ,giày đi trên mây hay nhanh nhưng bay vậy.

Qua chương này tạm nghỉ vài ngày thi nhé các đạo hữu! Thứ năm tuần sau đăng lại bình thường.

Kí bút

Chúa Tể Ăn Tạp.

Cảm ơn đạo hữu @hethongcuongnhan đã ủng hộ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện