Sáng sớm tinh mơ, một tầng sương mù bao phủ khắp thành Thịnh Châu.
Tại chỗ ở của Hỏa Nha Quân.
Hai thủ vệ thấy Giang Vân Hạc mặc một bộ quần áo xanh chắp tay sau lưng đi tới, liền tươi cười chào hỏi: "Giang tiên sinh!"
"Chào buổi sáng hai vị!" Giang Vân Hạc duỗi tay đưa cho hai người một bọc giấy: "Bánh nhân thịt bò nhà Lão Lý!"
"Cảm ơn tiên sinh." Hai người kia cũng không coi Giang Vân Hạc là người ngoài,nhanh chóng tiếp nhận bọc bánh. Hơn nửa tháng nay, Giang Vân Hạc và những người thuộc Hỏa Nha Quân có chút quen thuộc, nhất là mấy thị vệ và gia nô này.
Nhìn Giang Vân Hạc tuổi còn nhỏ, tướng mạo hàng thượng cấp, tính cách hiền lành, giọng nói trầm ổn, không mất mấy ngày đã kéo được rất nhiều nhân duyên, còn có không ít nha đầu liếc mắt đưa tình.
Mấy ngày nay hắn cứ cách hai ngày liền chạy tới nơi đây một lần, tuy rằng công pháp của hắn đặc thù, ngay từ đầu đã không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi nghe Kế Nguyên tùy ý nói vài câu,khiến cho hắn biết cao thủ cuối cùng vẫn là cao thủ.
Người ta cao không phải là cao bình thường,mà là đứng ở trên cao như thác nước so với bên dưới vậy.
Coi như không có thu hoạch gì,nhưng bình thường hắn cũng muốn chạy tới nơi này.
Giang Vân Hạc đi thẳng đến chỗ ở phía sau, bình thường lúc này Kế Nguyên đều ở hậu viện cạnh cái hồ nhỏ cho rùa ăn.
Trong hồ nuôi một con rùa lớn đường kính hơn ba thước và một đám rùa nhỏ, lúc đầu Giang Vân Hạc cho rằng Kế Nguyên yêu thích những con vật này, cho đến khi hắn thấy ánh mắt thèm muốn của đối phương.
Hắn bắt đầu cảm thấy con rùa lớn dưới kia có vẻ ăn cũng ngon.
Tuy nhiên hôm nay hắn đến thì không thấy ai ở đây cả, sau khi hỏi thăm mới biết Kế Nguyên đang ở trong doanh trại xử lý công việc.
Cho người thông báo rồi mới đi vào, Giang Vân Hạc nhìn thấy hai người kỵ sĩ mặc hồng giáp đứng thẳng tắp ở đó, Kế Nguyên thì đang nhìn bản đồ lập thể trên mặt bàn, thành Thịnh Châu và phạm vi tám trăm dặm đều thu nhỏ lại ở trên, tất cả không thiếu một chỗ.
"Gặp qua thống lĩnh." Giang Vân Hạc ôm quyền nói.
"Ngươi tới đúng lúc lắm." Kế Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Trứ Ung, ngươi nói đi."
"Vâng!" Một hồng giáp kỵ sĩ ôm quyền, xoay người mở miệng.
Giang Vân Hạc nghe xong vài câu thì biết, mấy ngày nay khu vực xung quanh Thịnh Châu lại xảy ra chuyện, tổng cộng năm làng đều có Bảo Gia Tiên nổi điên, đã chết gần trăm người.
Trước đó Hỏa Nha Quân đi điều tra, tuy rằng giết Bảo Gia Tiên bị điên, nhưng mà lại không tra ra kết quả gì.
Hôm qua, lại một làng có Bảo Gia Tiên nổi điên,trong một đêm giết chết mười mấy người.
"Bảo Gia Tiên?" Giang Vân Hạc có chút khó hiểu.
"Giống như hương hỏa đạo thần, đều là tiền bối trong thôn, lúc còn sống có năng lực được người dân ca ngợi, sau khi chết ở từ đường trong thôn tiếp thu cung phụng, cũng có thể bảo hộ cho làng một chút." Thấy hắn có chỗ không giải thích được, Kế Nguyên nói đơn giản hai câu.
Giang Vân Hạc nghe xong liền cảm thấy hứng thú.
Từ lúc hắn đến thế giới này,trừ hôm ấy nhìn thấy người da quỷ dị thì đến giờ vẫn chưa thấy qua ma quỷ bao giờ,càng không nói đến loại quỷ thần này.
"Ta thấy công pháp của ngươi đặc thù, có thể thấy một ít đồ vật người thường không thể nhìn thấy,ngươi cùng bọn họ đi một chuyến, xem ai đang làm trò quỷ." Kế Nguyên nói.
"Có Ung Đái Đội, an toàn của ngươi không thành vấn đề."
"Được!" Giang Vân Hạc đồng ý.
Một lát sau, Giang Vân Hạc cùng Trứ Ung ra gian phòng.
"Trứ kỵ úy,tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi." Giang Vân Hạc chắp tay nói.
"Không cần đa lễ, đến lúc đó ngươi nghe theo ta sắp đặt là được". Sau lớp mặt nạ, hai mắt Trứ Ung quan sát đánh giá Giang Vân Hạc.
Mười sáu mười bảy tuổi,da dẻ trắng trẻo sạch sẽ,mặc một bộ quần áo màu xanh, bên hông treo cái hồ lô lớn bằng bàn tay,nhìn qua thì rất ôn hòa.
Giang Vân Hạc là người mới đến, hắn cũng có nghe qua vài chuyện.
Tuổi không lớn lắm, thiên phú không tệ, nói như vậy là thống lĩnh xem trọng tiềm lực của hắn.
Nhưng mà khuyết điểm đồng dạng ở chỗ tuổi tác hắn quá nhỏ, tuổi nhỏ như vậy,liệu có thể có bao nhiêu kiến thức? Tuy rằng hắn cùng mình đều là Dũng Tuyền Cảnh, nhưng trong Dũng Tuyền Cảnh cũng phân chia đẳng cấp rất lớn,nếu hắn làm không tốt còn khiến mình phải phân thần bảo vệ hắn.
Nhưng nếu thống lĩnh đã để hắn cùng đi, Trứ Ung cũng sẽ không dám nói một lời. Chỉ cần hắn không thêm phiền là được, có thể giúp một tay thì càng tốt.
"Sau một canh giờ xuất phát, ngươi lúc đó nhanh lên một chút, đừng để người khác phải đợi ngươi”. Trứ Ung buồn bực nói.
"Hiện tại có thể." Giang Vân Hạc cũng không để ý gì đến thái độ không khách khí của Trứ Ung.
Mười vị đội trưởng hắn sớm nghe qua, chỉ là hỏa nha kỵ sĩ rất ít khi ở nơi trú địa, bởi vậy hắn cũng không gặp được mấy lần.
"Đi thôi."
Một lát sau, Giang Vân Hạc nỗ lực khống chế cưỡi lân mã, trên trán đổ chút mồ hôi. Lân mã này tính khí thật nóng nảy.
Bên cạnh, ba mươi hỏa nha kỵ sĩ cười vang.
"Thả lỏng một chút, lân mã hiểu tính người, ngươi xem nó là bằng hữu, nó cũng xem ngươi là bằng hữu. Nếu ngươi sợ nó, nó liền bắt nạt ngươi". Trứ Ung ngồi ở trên một con lân mã cao to buồn bực nói.
Giang Vân Hạc lại giằng co gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng khiến lân mã dưới mông nghe lời một chút.
Ở trong thành tốc độ đi không nhanh,nhưng ra khỏi thành, lân mã vui vẻ như được thả cương, chạy nhanh đến bốn năm trăm dặm,khiến Giang Vân Hạc sắc mặt khó coi.
Lớn như vậy, hắn chưa từng lái xe, cũng chưa từng cưỡi ngựa.
Cũng may con lân mã này chạy cũng không xóc nảy, cho dù là tốc độ chạy băng băng bốn năm trăm dặm,nhưng vẫn giữ được vững vàng,còn không cần hắn khống chế,biết tự động chạy theo những con lân mã khác, hắn chỉ cần ôm chặt là được.
Hai canh giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đến đích, một cái thôn ở giữa hai ngọn núi, tổng cộng có hơn hai trăm hộ gia đình, xem như là một thôn khá lớn.
Hơn mười hỏa nha kỵ sĩ xuất hiện ở cửa thôn, nhất thời khiến cho mọi người trong thôn kinh hoảng một trận.
Một lát sau mới có lão giả cuống quít tới: "Gặp qua các vị đại nhân, chẳng biết..."
"Hỏa Nha Quân, đến đây kiểm tra về chuyện tình Bảo Gia Tiên." Một hỏa nha kỵ sĩ cưỡi lân lập tức tiền vài bước: "Ngươi chính là thôn trường?"
"Tiểu lão nhi chính là thôn trưởng ở đây."
"Người chết ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi."
Giang Vân Hạc theo Hoả Nha quân đi đến, chỉ thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc bẩn thỉu núp ở phía xa nhìn lén đoàn người này,người dân bình thường trong thôn cũng đều núp ở phía xa.
Trong thôn đa số là nhà gỗ, phía dưới nhà đều có không gian cao hai thước, thứ nhất có thể nuôi một số gia súc, thứ hai cũng có thể phòng ngừa rắn rết sâu bọ.
Trong thôn,trên một mảnh đất trống bày hơn mười cỗ thi thể dùng màn trúc đắp lên, mấy kỵ sĩ nhảy xuống ngựa đi vén màn lên, chỉ thấy bên trong nam nữ già trẻ đều có, trên người giống như bị dã thú cào qua, hiện ra từng mảng lớn vết thương bị xé rách.
"Giống như mấy người ở các làng trước đó." Một hỏa kỵ sĩ nói.
Giang Vân Hạc chỉ nhìn thoáng qua, mở ra Chân Thực Thị Giới,hắn phát hiện trên những người này đều không lưu lại tin tức gì, liền quay đầu quan sát bốn phía.
Thôn trưởng kia rõ ràng đang rất sợ hãi, những người khác cũng không khác gì, tuy rằng ở khoảng cách rất xa, thỉnh thoảng chỉ trộm liếc mắt nhìn, nhưng trong mắt rõ ràng toát ra vẻ sợ hãi, nguyên nhân chắc là thảm trạng những thi thể này.
"Những người này là mấy nhà?"
"Trụ Tử, Thiết Hầu, Lý Đại Đảm ba nhà, tổng cộng mười sáu người, toàn bộ chết sạch!Thật thê thảm! Quân gia, ngài nhất định phải giúp chúng ta!" Lão thôn trưởng cầu khẩn nói.
Hắn cũng không biết những hỏa nha kỵ sĩ này và quân đội của triều đình khác nhau cái gì, nhưng mà xem bọn hắn mặc khôi giáp, liền biết không phải là quân sĩ bình thường.
"Hỏi ngươi cái gì liền nói cái đấy, chớ nói nhảm. Mấy nhà này ở đâu?"
"Đều ở đầu thôn phía đông."
"Từ đường ở đâu?"
"Cũng ở đầu thôn phía đông, từ đây đi thẳng phía trước là đến."
Kỵ sĩ hỏi mấy câu đã biết tình huống rõ ràng, Giang Vân Hạc trong lòng âm thầm gật đầu, những hỏa nha kỵ sĩ thực lực không tính là đặc biệt mạnh mẽ, nhưng rất giỏi giang.
"Một nửa người lưu lại nơi này, một nửa người theo ta đi xem." Trứ Ung nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới hướng thôn trưởng vừa chỉ.
Giang Vân Hạc vội vàng đuổi theo, đi ra ngoài hơn hai trăm mét, ở đây có duy nhất một kiến trúc do nhiều viên đá xếp lên,nhìn qua thì không lớn, phía trên là cỏ tranh và nóc nhà gỗ, trên cửa treo cái bảng hiệu, viết "Lý thị từ đường "
Trứ Ung bước vào,dường như không có một chút phòng bị, nhưng mà mấy người hỏa nha kỵ sĩ kia tay đều đặt ở trên vũ khí, Giang Vân Hạc cũng âm thầm cảnh giác.
Trong từ đường hé ra một cái bàn thờ, mặt trên bày ba bài vị, mà hai bên giá cũng bày đầy bài vị.
Mới tiến vào từ đường một bước,Giang Vân Hạc đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Trên vách tường khắp nơi đều là dấu tay màu máu.
"Lăn ra đây!" Trứ Ung đạp xuống một cước, toàn bộ từ đường đều chấn động, tro bụi bay hỗn loạn từ trên xuống.
"Chết,chết,chết,chết..."những âm thanh như nói mơ vang lên, một dã thú cả người đầy lông đen từ bóng tối xuất hiện.
"Đây là Bảo Gia Tiên?" Giang Vân Hạc vừa nhìn thấy đã có chút ghét bỏ, đây là quỷ a, lớn như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy quỷ sống.
Trước đây chết cũng chưa từng thấy qua...
Nhưng quỷ này cũng xấu quá đi...
"Bình thường Bảo Gia Tiên và người không khác nhau lắm, nhưng nhiều ngày nay đều nhìn thấy loại quái vật này."
"Chết đi, chết hết đi!" Quái vật kia đột nhiên đưa móng vuốt dài, mặt trên bắn ra từng lưỡi dao sắc bén dài mấy tấc,bay về phía mấy người.
"Hỏa!" Ba hỏa nha kỵ sĩ cầm trong tay trường kiếm, quát nhẹ, trên trường kiếm lập tức nổi lên một tầng lửa hừng hực, chỉ mới chém trúng một kiếm, đối phương liền gào lên thê thảm, cả người bốc khói đen.
"Đã hoàn toàn mất đi lý trí." Giang Vân Hạc mở Chân Thực Thị Giới quan sát.
"Có phát hiện gì sao?" Trứ Ung hai tay thu về nghi ngờ nói,hắn hoàn toàn không để quái vật ở trong lòng, sau một khắc đồng hồ lơ đãng hỏi.
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thực sự chờ mong Giang Vân Hạc trả lời được điều gì.
Dù sao bọn họ đã liên tục truy tìm mấy ngày,cho đến nay cũng không phát hiện cái gì, Giang Vân Hạc một người có thể phát hiện?
Đặc biệt là hắn chỉ đứng ở đó nhìn, cũng chưa từng làm gì cả.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, bên người lại truyền đến một câu:
"Có chút phát hiện."
"Phát hiện gì?" Trứ Ung ngoài ý muốn lập tức hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, Giang Vân Hạc thật sự có phát hiện, hay chỉ là miệng nói lung tung?
"Đây có lẽ là biểu hiện bị trúng độc, hoặc là bị cái gì ăn mòn lý trí!"
Đã định thứ 5 đăng tiếp nhưng sợ các đạo hữu phải đợi lâu, nên hôm nay lại bớt chút thời gian ôn thi làm tiếp c56.
Thấy ta có tâm huyết không?
Mau mau like truyện,bỏ cái tật xem chùa đi!!!
Kí bút
Chúa Tể Ăn Tạp.
Tại chỗ ở của Hỏa Nha Quân.
Hai thủ vệ thấy Giang Vân Hạc mặc một bộ quần áo xanh chắp tay sau lưng đi tới, liền tươi cười chào hỏi: "Giang tiên sinh!"
"Chào buổi sáng hai vị!" Giang Vân Hạc duỗi tay đưa cho hai người một bọc giấy: "Bánh nhân thịt bò nhà Lão Lý!"
"Cảm ơn tiên sinh." Hai người kia cũng không coi Giang Vân Hạc là người ngoài,nhanh chóng tiếp nhận bọc bánh. Hơn nửa tháng nay, Giang Vân Hạc và những người thuộc Hỏa Nha Quân có chút quen thuộc, nhất là mấy thị vệ và gia nô này.
Nhìn Giang Vân Hạc tuổi còn nhỏ, tướng mạo hàng thượng cấp, tính cách hiền lành, giọng nói trầm ổn, không mất mấy ngày đã kéo được rất nhiều nhân duyên, còn có không ít nha đầu liếc mắt đưa tình.
Mấy ngày nay hắn cứ cách hai ngày liền chạy tới nơi đây một lần, tuy rằng công pháp của hắn đặc thù, ngay từ đầu đã không ôm kỳ vọng gì, nhưng khi nghe Kế Nguyên tùy ý nói vài câu,khiến cho hắn biết cao thủ cuối cùng vẫn là cao thủ.
Người ta cao không phải là cao bình thường,mà là đứng ở trên cao như thác nước so với bên dưới vậy.
Coi như không có thu hoạch gì,nhưng bình thường hắn cũng muốn chạy tới nơi này.
Giang Vân Hạc đi thẳng đến chỗ ở phía sau, bình thường lúc này Kế Nguyên đều ở hậu viện cạnh cái hồ nhỏ cho rùa ăn.
Trong hồ nuôi một con rùa lớn đường kính hơn ba thước và một đám rùa nhỏ, lúc đầu Giang Vân Hạc cho rằng Kế Nguyên yêu thích những con vật này, cho đến khi hắn thấy ánh mắt thèm muốn của đối phương.
Hắn bắt đầu cảm thấy con rùa lớn dưới kia có vẻ ăn cũng ngon.
Tuy nhiên hôm nay hắn đến thì không thấy ai ở đây cả, sau khi hỏi thăm mới biết Kế Nguyên đang ở trong doanh trại xử lý công việc.
Cho người thông báo rồi mới đi vào, Giang Vân Hạc nhìn thấy hai người kỵ sĩ mặc hồng giáp đứng thẳng tắp ở đó, Kế Nguyên thì đang nhìn bản đồ lập thể trên mặt bàn, thành Thịnh Châu và phạm vi tám trăm dặm đều thu nhỏ lại ở trên, tất cả không thiếu một chỗ.
"Gặp qua thống lĩnh." Giang Vân Hạc ôm quyền nói.
"Ngươi tới đúng lúc lắm." Kế Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Trứ Ung, ngươi nói đi."
"Vâng!" Một hồng giáp kỵ sĩ ôm quyền, xoay người mở miệng.
Giang Vân Hạc nghe xong vài câu thì biết, mấy ngày nay khu vực xung quanh Thịnh Châu lại xảy ra chuyện, tổng cộng năm làng đều có Bảo Gia Tiên nổi điên, đã chết gần trăm người.
Trước đó Hỏa Nha Quân đi điều tra, tuy rằng giết Bảo Gia Tiên bị điên, nhưng mà lại không tra ra kết quả gì.
Hôm qua, lại một làng có Bảo Gia Tiên nổi điên,trong một đêm giết chết mười mấy người.
"Bảo Gia Tiên?" Giang Vân Hạc có chút khó hiểu.
"Giống như hương hỏa đạo thần, đều là tiền bối trong thôn, lúc còn sống có năng lực được người dân ca ngợi, sau khi chết ở từ đường trong thôn tiếp thu cung phụng, cũng có thể bảo hộ cho làng một chút." Thấy hắn có chỗ không giải thích được, Kế Nguyên nói đơn giản hai câu.
Giang Vân Hạc nghe xong liền cảm thấy hứng thú.
Từ lúc hắn đến thế giới này,trừ hôm ấy nhìn thấy người da quỷ dị thì đến giờ vẫn chưa thấy qua ma quỷ bao giờ,càng không nói đến loại quỷ thần này.
"Ta thấy công pháp của ngươi đặc thù, có thể thấy một ít đồ vật người thường không thể nhìn thấy,ngươi cùng bọn họ đi một chuyến, xem ai đang làm trò quỷ." Kế Nguyên nói.
"Có Ung Đái Đội, an toàn của ngươi không thành vấn đề."
"Được!" Giang Vân Hạc đồng ý.
Một lát sau, Giang Vân Hạc cùng Trứ Ung ra gian phòng.
"Trứ kỵ úy,tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi." Giang Vân Hạc chắp tay nói.
"Không cần đa lễ, đến lúc đó ngươi nghe theo ta sắp đặt là được". Sau lớp mặt nạ, hai mắt Trứ Ung quan sát đánh giá Giang Vân Hạc.
Mười sáu mười bảy tuổi,da dẻ trắng trẻo sạch sẽ,mặc một bộ quần áo màu xanh, bên hông treo cái hồ lô lớn bằng bàn tay,nhìn qua thì rất ôn hòa.
Giang Vân Hạc là người mới đến, hắn cũng có nghe qua vài chuyện.
Tuổi không lớn lắm, thiên phú không tệ, nói như vậy là thống lĩnh xem trọng tiềm lực của hắn.
Nhưng mà khuyết điểm đồng dạng ở chỗ tuổi tác hắn quá nhỏ, tuổi nhỏ như vậy,liệu có thể có bao nhiêu kiến thức? Tuy rằng hắn cùng mình đều là Dũng Tuyền Cảnh, nhưng trong Dũng Tuyền Cảnh cũng phân chia đẳng cấp rất lớn,nếu hắn làm không tốt còn khiến mình phải phân thần bảo vệ hắn.
Nhưng nếu thống lĩnh đã để hắn cùng đi, Trứ Ung cũng sẽ không dám nói một lời. Chỉ cần hắn không thêm phiền là được, có thể giúp một tay thì càng tốt.
"Sau một canh giờ xuất phát, ngươi lúc đó nhanh lên một chút, đừng để người khác phải đợi ngươi”. Trứ Ung buồn bực nói.
"Hiện tại có thể." Giang Vân Hạc cũng không để ý gì đến thái độ không khách khí của Trứ Ung.
Mười vị đội trưởng hắn sớm nghe qua, chỉ là hỏa nha kỵ sĩ rất ít khi ở nơi trú địa, bởi vậy hắn cũng không gặp được mấy lần.
"Đi thôi."
Một lát sau, Giang Vân Hạc nỗ lực khống chế cưỡi lân mã, trên trán đổ chút mồ hôi. Lân mã này tính khí thật nóng nảy.
Bên cạnh, ba mươi hỏa nha kỵ sĩ cười vang.
"Thả lỏng một chút, lân mã hiểu tính người, ngươi xem nó là bằng hữu, nó cũng xem ngươi là bằng hữu. Nếu ngươi sợ nó, nó liền bắt nạt ngươi". Trứ Ung ngồi ở trên một con lân mã cao to buồn bực nói.
Giang Vân Hạc lại giằng co gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng khiến lân mã dưới mông nghe lời một chút.
Ở trong thành tốc độ đi không nhanh,nhưng ra khỏi thành, lân mã vui vẻ như được thả cương, chạy nhanh đến bốn năm trăm dặm,khiến Giang Vân Hạc sắc mặt khó coi.
Lớn như vậy, hắn chưa từng lái xe, cũng chưa từng cưỡi ngựa.
Cũng may con lân mã này chạy cũng không xóc nảy, cho dù là tốc độ chạy băng băng bốn năm trăm dặm,nhưng vẫn giữ được vững vàng,còn không cần hắn khống chế,biết tự động chạy theo những con lân mã khác, hắn chỉ cần ôm chặt là được.
Hai canh giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đến đích, một cái thôn ở giữa hai ngọn núi, tổng cộng có hơn hai trăm hộ gia đình, xem như là một thôn khá lớn.
Hơn mười hỏa nha kỵ sĩ xuất hiện ở cửa thôn, nhất thời khiến cho mọi người trong thôn kinh hoảng một trận.
Một lát sau mới có lão giả cuống quít tới: "Gặp qua các vị đại nhân, chẳng biết..."
"Hỏa Nha Quân, đến đây kiểm tra về chuyện tình Bảo Gia Tiên." Một hỏa nha kỵ sĩ cưỡi lân lập tức tiền vài bước: "Ngươi chính là thôn trường?"
"Tiểu lão nhi chính là thôn trưởng ở đây."
"Người chết ở đâu? Mau dẫn chúng ta đi."
Giang Vân Hạc theo Hoả Nha quân đi đến, chỉ thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc bẩn thỉu núp ở phía xa nhìn lén đoàn người này,người dân bình thường trong thôn cũng đều núp ở phía xa.
Trong thôn đa số là nhà gỗ, phía dưới nhà đều có không gian cao hai thước, thứ nhất có thể nuôi một số gia súc, thứ hai cũng có thể phòng ngừa rắn rết sâu bọ.
Trong thôn,trên một mảnh đất trống bày hơn mười cỗ thi thể dùng màn trúc đắp lên, mấy kỵ sĩ nhảy xuống ngựa đi vén màn lên, chỉ thấy bên trong nam nữ già trẻ đều có, trên người giống như bị dã thú cào qua, hiện ra từng mảng lớn vết thương bị xé rách.
"Giống như mấy người ở các làng trước đó." Một hỏa kỵ sĩ nói.
Giang Vân Hạc chỉ nhìn thoáng qua, mở ra Chân Thực Thị Giới,hắn phát hiện trên những người này đều không lưu lại tin tức gì, liền quay đầu quan sát bốn phía.
Thôn trưởng kia rõ ràng đang rất sợ hãi, những người khác cũng không khác gì, tuy rằng ở khoảng cách rất xa, thỉnh thoảng chỉ trộm liếc mắt nhìn, nhưng trong mắt rõ ràng toát ra vẻ sợ hãi, nguyên nhân chắc là thảm trạng những thi thể này.
"Những người này là mấy nhà?"
"Trụ Tử, Thiết Hầu, Lý Đại Đảm ba nhà, tổng cộng mười sáu người, toàn bộ chết sạch!Thật thê thảm! Quân gia, ngài nhất định phải giúp chúng ta!" Lão thôn trưởng cầu khẩn nói.
Hắn cũng không biết những hỏa nha kỵ sĩ này và quân đội của triều đình khác nhau cái gì, nhưng mà xem bọn hắn mặc khôi giáp, liền biết không phải là quân sĩ bình thường.
"Hỏi ngươi cái gì liền nói cái đấy, chớ nói nhảm. Mấy nhà này ở đâu?"
"Đều ở đầu thôn phía đông."
"Từ đường ở đâu?"
"Cũng ở đầu thôn phía đông, từ đây đi thẳng phía trước là đến."
Kỵ sĩ hỏi mấy câu đã biết tình huống rõ ràng, Giang Vân Hạc trong lòng âm thầm gật đầu, những hỏa nha kỵ sĩ thực lực không tính là đặc biệt mạnh mẽ, nhưng rất giỏi giang.
"Một nửa người lưu lại nơi này, một nửa người theo ta đi xem." Trứ Ung nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới hướng thôn trưởng vừa chỉ.
Giang Vân Hạc vội vàng đuổi theo, đi ra ngoài hơn hai trăm mét, ở đây có duy nhất một kiến trúc do nhiều viên đá xếp lên,nhìn qua thì không lớn, phía trên là cỏ tranh và nóc nhà gỗ, trên cửa treo cái bảng hiệu, viết "Lý thị từ đường "
Trứ Ung bước vào,dường như không có một chút phòng bị, nhưng mà mấy người hỏa nha kỵ sĩ kia tay đều đặt ở trên vũ khí, Giang Vân Hạc cũng âm thầm cảnh giác.
Trong từ đường hé ra một cái bàn thờ, mặt trên bày ba bài vị, mà hai bên giá cũng bày đầy bài vị.
Mới tiến vào từ đường một bước,Giang Vân Hạc đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Trên vách tường khắp nơi đều là dấu tay màu máu.
"Lăn ra đây!" Trứ Ung đạp xuống một cước, toàn bộ từ đường đều chấn động, tro bụi bay hỗn loạn từ trên xuống.
"Chết,chết,chết,chết..."những âm thanh như nói mơ vang lên, một dã thú cả người đầy lông đen từ bóng tối xuất hiện.
"Đây là Bảo Gia Tiên?" Giang Vân Hạc vừa nhìn thấy đã có chút ghét bỏ, đây là quỷ a, lớn như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy quỷ sống.
Trước đây chết cũng chưa từng thấy qua...
Nhưng quỷ này cũng xấu quá đi...
"Bình thường Bảo Gia Tiên và người không khác nhau lắm, nhưng nhiều ngày nay đều nhìn thấy loại quái vật này."
"Chết đi, chết hết đi!" Quái vật kia đột nhiên đưa móng vuốt dài, mặt trên bắn ra từng lưỡi dao sắc bén dài mấy tấc,bay về phía mấy người.
"Hỏa!" Ba hỏa nha kỵ sĩ cầm trong tay trường kiếm, quát nhẹ, trên trường kiếm lập tức nổi lên một tầng lửa hừng hực, chỉ mới chém trúng một kiếm, đối phương liền gào lên thê thảm, cả người bốc khói đen.
"Đã hoàn toàn mất đi lý trí." Giang Vân Hạc mở Chân Thực Thị Giới quan sát.
"Có phát hiện gì sao?" Trứ Ung hai tay thu về nghi ngờ nói,hắn hoàn toàn không để quái vật ở trong lòng, sau một khắc đồng hồ lơ đãng hỏi.
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thực sự chờ mong Giang Vân Hạc trả lời được điều gì.
Dù sao bọn họ đã liên tục truy tìm mấy ngày,cho đến nay cũng không phát hiện cái gì, Giang Vân Hạc một người có thể phát hiện?
Đặc biệt là hắn chỉ đứng ở đó nhìn, cũng chưa từng làm gì cả.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới chính là, bên người lại truyền đến một câu:
"Có chút phát hiện."
"Phát hiện gì?" Trứ Ung ngoài ý muốn lập tức hỏi, trong lòng có chút nghi ngờ, Giang Vân Hạc thật sự có phát hiện, hay chỉ là miệng nói lung tung?
"Đây có lẽ là biểu hiện bị trúng độc, hoặc là bị cái gì ăn mòn lý trí!"
Đã định thứ 5 đăng tiếp nhưng sợ các đạo hữu phải đợi lâu, nên hôm nay lại bớt chút thời gian ôn thi làm tiếp c56.
Thấy ta có tâm huyết không?
Mau mau like truyện,bỏ cái tật xem chùa đi!!!
Kí bút
Chúa Tể Ăn Tạp.
Danh sách chương