Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia
trước mắt, ánh mắt tìm tòi đánh giá, trong
ánh mắt lạnh như băng ấy không có nửa
phần tức giận.
Thân thể quá gần nhau, gần đến mức có
thể cảm nhận được hơi ấm trên người đối
phương, cùng với dòng nước ấm bao phủ lấy
cơ thể, thân thể hơi ma sát, cảm giác ngứa
ngáy lan vào đáy lòng, quấy nhiễu tâm tư.
Làn da cô phiếm hồng, hồng hào mềm
mại như được tưới nước. Áo ngủ ướt nhẹp
dính sát vào cơ thể, những đường cong lả
lướt mê người, anh có thể cảm giác được cơ
thể này rất có sức hấp dẫn đối với mình.
Đôi mắt sâu thẳm, đến khi Diệp Tĩnh Gia
chống bồn tắm đứng lên mới ngẩng đầu nhìn thấy.
Ánh sáng này đủ để cô nhìn thấy rõ ánh
mắt của anh, con ngươi đen nhánh, cô chỉ
nhìn thoáng qua liền lập tức tránh đi, mặt cô
đỏ bừng, xấu hổ rời khỏi người anh, cuống
quýt nói: “Xin lỗi anh”.
“Có phải mẹ tôi kêu cô làm như thế này
không?” Hoắc Minh Dương hỏi, ngữ khí có
vài phần lạnh lùng.
Lặp lại nhiều lần, không phải tắm rửa
xong làm cho anh thấy thì chính là ngã sấp
xuống người anh, nhiều lần như vậy, ai sẽ tin
đây không phải là cố ý?
Diệp Tĩnh Gia cố gắng đứng thẳng lên,
trong đầu còn choáng váng như có pháo hoa
nổ tung, hỗn loạn đến mức không thể suy
nghĩ được điều gì, nghe anh hỏi như vậy, cô
phản ứng chậm nửa nhịp: “Tôi không rõ ý
của anh là gì”.
Đôi mắt to tràn ngập nghỉ ngờ nhìn anh,
Hoắc Minh Dương cảm thấy đôi mắt kia linh
động như biết nói, anh nhìn ra được không
phải cô đang giả vờ.
Đêm nay cô không ngủ quên cho nên có
thể chăm sóc Hoắc Minh Dương rất chu đáo,
trải ga giường cho anh xong, cô lấy chăn ra
cho anh, còn mình thì ngủ trên sô pha.
Sô pha cũng đủ lớn, cô ngủ suốt đêm rất an ổn.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi rời
giường đi rửa mặt, cô xuống nhà đi làm bữa
sáng, lúc xuống nhà, cô nghe được tiếng mẹ
Hoäc lại đang cãi nhau với Hoắc Minh Vũ.
Mẹ Hoắc tức giận đến phát run, bà ta chỉ
vào Hoắc Minh Vũ: “Hôm nay nếu con dám
bước khỏi cánh cửa này, mẹ sẽ khiến cô gái
Từ Thanh Lam kia biến mất vĩnh viên khỏi
thành phố Giang Ninh!”
Diệp Tĩnh Gia đứng ở cầu thang, cô
không dám tiếp tục bước xuống, lo lắng bọn
họ cãi nhau rồi trút tức giận lên đầu mình.
“Vậy mẹ cũng đừng mong gặp lại đứa
con này nữa.” Hoắc Minh Vũ lạnh lùng trả lời.
Hai mẹ con cãi nhau to lại còn căng
thẳng như vậy là vì cô gái tên Từ Thanh Lam kia.
Từ Thanh Lam là ai, đây là lần đầu tiên
Diệp Tĩnh Gia nghe đến cái tên này.
Mẹ Hoắc giận quá mà bật cười: “Được! Được lắm! Anh còn dám uy hiếp tôi!”
“Là mẹ nói mà không giữ lời! Mẹ từng
đồng ý với con, chỉ cần con thay anh cả ra
mặt vào hôn lễ thì mẹ sẽ để con và Thanh
Lam kết hôn. Hơn nữa Thanh Lam đã mang
thai con của con, không phải mẹ vẫn luôn
ngóng trông được ôm cháu à?”
“Đã hai ngày rồi con chưa được gặp
Thanh Lam, mẹ cho con ra ngoài gặp Thanh
Lam được không?”
Ăn nói khép nép như vậy, Diệp Tĩnh Gia
còn tưởng em chồng là người lạnh bạc, anh
†a không hài lòng về cô là vì hôn lễ kia, anh ta
cũng là người bị ép, sao lại có thái độ tốt với
cô được.
Vẻ tức giận trên mặt mẹ Hoắc còn chưa
tan, nghe anh ta nói như vậy thì bà ta càng
tức giận lơn, con trai của mình đã không chịu
nghe lời rồi, vậy mà vì cô gái kia mà ăn nói
khép nép, bà ta không nhìn Hoắc Minh Vũ:
“Ai biết đứa con trong bụng cô ta có phải con
của con hay không!”
Ở trong mắt mẹ Hoắc, cô gái tên Từ
Thanh Lam kia không có một ưu điểm nào
hết, có tiếng xấu, tác phong không tốt, lại là
con riêng, bà ta tuyệt đối không cho phép
người như vậy bước chân vào nhà họ Hoắc.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy cơ chứ!”
Hoắc Minh Vũ quát lên, vẻ mặt cũng tràn đầy
tức giận.
Hai người giương cung bạt kiếm, không
biết còn cãi nhau đến khi nào. Diệp Tĩnh Gia
rất ngại phải đối mặt với người như mẹ Hoäc,
nếu bà ta đã ghét ai thì sẽ dùng những lời nói
rất khó nghe để nói về người đó.