Chương 9 Quyền lợi hợp pháp

Không cần nhìn thấy thì sẽ càng tốt hơn.

Hoắc Minh Dương liếc cô một cái: “Cô có

chắc là tắt hết sạch đèn đi thì vẫn có thể nhìn

thấy không ?”

“Không cần phải nhìn thấy”.

Hoắc Minh Dương bấm một nút trên xe

lăn tự động. Xe lăn của anh do một người

đặc biệt thiết kế. Xe lăn có thể điều khiển đèn

trong nhà. Có nhiều chức năng mà anh cần

sử dụng đều có hết.

Không có đèn led, trong phòng cái gì

cũng càng không nhìn thấy hai tay cô hoàn

†oàn không là sờ loạn lên.

Hoắc Minh Dương không định bật đèn,

_ cô lo lắng thở gấp, hô hấp của anh dần dần

rối loạn.

Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng chạm vào

thắt lưng của anh, nhưng cô không thể tháo

nó ra, kéo nó một lúc lâu, khi cô nhìn lên, cô

cảm thấy có một bờ môi lành lạnh lướt qua

trên môi cô. Cô vội vàng tránh ra, trước khi

anh tức giận, cô liền nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi

không cố ý”.

“Không cần giải thích, cô là vợ tôi, cho dù

là cố ý, cũng là hợp pháp”. Hoắc Minh Dương

nhẹ giọng nói.

Trên môi anh còn lưu lại hương thơm

ngọt ngào ấm áp của cô, đôi môi mềm mại,

mùi vị không tồi.

Diệp Tĩnh Gia sững sờ, giây trước anh

vừa lạnh lùng cảnh cáo cô, giờ anh không

tức giận mà còn nói với cô rằng cô đang

thực hiện quyền lợi hợp pháp của mình.

Cậu chủ nhà họ Hoắc trong lời đồn là

một người thay đổi chóng mặt quả nhiên là

sự thật.

Thà vô tình hôn lên môi anh còn hơn là

vô tình hôn chỗ khác của anh. Mặt cô chưa

từng nóng đến như vậy. May mắn thay, anh

đã tự tay cởi thắt lưng. Cô kéo quần anh

xuống và cởi nó ra.

Thấy chiếc quần bên trong, cô lại do dự

một hồi, nắm lấy vị trí thắt lưng của anh và

kéo nó xuống.

Trong bóng tối, đôi mắt của Hoäc Minh

Dương khóa chặt vào khuôn mặt đỏ bừng

của cô.

Diệp Tĩnh Gia dùng hết sức lực đỡ Hoắc

Minh Dương vào bồn tắm, tay cô mò loạn lên

tìm khăn tắm, kỳ lưng cho anh xong còn lại

đưa khăn tắm cho anh. “Anh cọ phía trước đi”.

Nhất thời không nghe thấy người đàn

ông đáp lại, cũng không có cầm lấy khăn tắm

trong tay cô, việc này đồng nghĩa là để cho

cô tiếp tục tắm rửa cho anh.

Cô chạm vào anh, chỗ nào cũng là

những múi cơ rắn chắc, không một chút mỡ

thừa, một chút cũng không giống người

không hay luyện tập. Hoắc Minh Dương phải

ngồi xe lăn hơn nửa năm rồi, anh cũng không

tập luyện gì, hơn nữa nghe chị Tiết nói rằng

anh cũng ăn rất ít.

Diệp Tĩnh Gia cau mày, cảm thấy khó

hiểu.

Khi tắm cho anh, để kiểm tra xem anh

còn cảm nhận không còn đặc biệt véo vài lần.

Hoắc Minh Dương nhắm mắt lại, hưởng

thụ hai tay đi dạo quanh mình, còn thoải mái

hơn cả xoa bóp.

“Xong rồi”. Diệp Tĩnh Gia đặt lại chiếc

khăn tắm trên tay vào chỗ cũ.

“Ừ, đỡ tôi lên”. Giọng anh hơi lười biếng,

không lạnh lùng như mọi khi.

Diệp Tĩnh Gia đưa tay ra đỡ anh, anh

đứng lên rất cao, đầu của cô thậm chí không

thể chạm vào vào vai của anh, Diệp Tĩnh Gia

đang rất vất vả để đỡ anh, nhất là lúc này cô

muốn anh bước ra bằng một chân. Cô hơi cúi

xuống và dùng tay nâng chân anh lên.

Với sức nặng đè lên người, cô thực sự

không đứng vững, loạng choạng rồi ngã

xuống.

Cú ngã không hề nhẹ, thân thể cô va vào

vòng tay anh, lục phủ ngũ tạng bị va chạm

mạnh làm cho đau đớn. Cô vẫn có anh ở bên

dưới làm đệm lót liền có thể biết, anh hẳn

cũng không kém gì cô.

Bây giờ Hoắc Minh Dương muốn bật đèn

lên, nhưng công tắc điều khiển đèn lại nằm

trên xe lăn của anh.

Phía trên bồn tắm hẳn là có một chiếc

đèn bàn nhỏ, Hoắc Minh Dương đưa tay

chạm vào công tắc đèn, ánh đèn màu cam

trên đầu chiếu xuống, sáng hơn nhiều so với

đèn led, cô nương theo ánh đèn nhìn cảnh

vật trước mặt, thuận mắt nhìn. Tâm mắt của

cô vừa đúng đối diện với hai hạt đậu bên trên

của anh.

Đột nhiên, mặt cô nóng như lửa đốt, cô

đỡ lấy thân mình xấu hổ muốn đứng dậy khỏi

người anh, nhưng bồn tắm nhỏ quá, phải

mượn cái gì đó để đứng lên, hai chân cô

càng không biết nên đặt vào đâu để chống

đỡ cô thể cô dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện