Chương 107: Chỉ vì nghe thấy tên cô mà vui mừng

 

Diệp Tĩnh Gia quay lại bệnh viện với những suy nghĩ ngổn ngang, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Minh Dương không tốt lắm, cô biết do tối qua không quay lại nên trong lòng Hoäc Minh Dương chắc là không vui.

“Tôi quay lại muộn rồi sao?” Diệp Tĩnh Gia nhìn thời gian rồi lại nhìn biểu hiện của Lữ Hoàng Trung, nhìn vẻ mặt không có chuyện gì của anh ta mới khiến Diệp Tĩnh Gia dám nói chuyện với Hoắc Minh Dương: “Cái đó, tôi không cố ý, trong nhà xảy ra chút chuyện.” Cô không biết có nên nói chuyện này với Hoắc Minh Dương hay không, càng không biết Hoắc Minh Dương có muốn nghe chuyện này hay không.

Dù sao thì chuyện này cũng không có liên quan đến anh, chỉ là trong lòng có chút mong chờ hy vọng Hoắc Minh Dương biết rồi sẽ giúp cô.

“Mang theo đồ ăn gì đó?” Một câu nói đã khiến Diệp Tĩnh Gia không muốn nói gì nữa, tính khí của người đàn ông này cô sớm đoán ra rồi.

Hoắc Minh Dương ăn cơm không để ý đến cô, rất nhiều lúc cô đều hoài nghi rốt cuộc bản thân đã làm gì, phải làm gì mới khiến Hoắc Minh Dương chấp nhận cô, chỉ cần cứu được Diệp Bách Nhiên, cũng tính là cứu mẹ cô thì bảo cô làm gì cũng được.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia như vậy, trong lòng anh có hàng vạn câu hỏi.

“Không có gì.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng lắc đầu không nhận.

Vừa rồi đi mua thuốc dưới hiệu thuốc, thế nhưng cô rốt cuộc muốn hay không, nghĩ đến lời căn dặn của Hà Thúy Mai, và lời của bà Hoắc, cô gần như không còn cách lựa chọn nào khác.

Hoắc Minh Dương không biết trong lòng Diệp Tĩnh Gia nghĩ cái gì, thấy sắc mặt của Diệp Tĩnh Gia không được tốt: “Có chuyện gì, nói đi.” “Không có chuyện gì, anh nghỉ ngơi tốt đi, lại dậy làm gì?” Diệp Tĩnh Gia vội vàng tiến lên trước đỡ anh dậy, bây giờ Hoắc Minh Dương đã có tự mình hoạt động.

Thỉnh thoảng đứng dậy và luyện tập.

Diệp Tĩnh Gia vừa kinh hoàng khiếp sợ nhìn, lại không thể nói điều gì.

“Bác sĩ Lữ nói không có chuyện gì cần chú ý thân thể vào, anh không thể luôn vận động như này.” Bây giờ anh luyện tập quá chăm chỉ, Diệp Tĩnh Gia rất lo lắng.

“Ra ngoài.” Hoắc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ ý là cái gì, lại muốn đi đến chỗ thiết bị phục hồi chức năng.

Lần này anh không dùng xe lăn, Diệp Tĩnh Gia để anh ngồi, anh cũng không ngồi, bây giờ chỉ có thể để cô làm chiếc nạng cho anh: “Cẩn thận một chút, chú ý cái chân.” Bây giờ Diệp Tĩnh Gia rất căng thẳng, chỉ sợ không cẩn thận làm ngã Hoắc Minh Dương. Mà anh lại rất nặng, Diệp Tĩnh Gia không có khả năng đỡ anh dậy.

“Tôi không nói những thứ khác, bây giờ chỉ nói về chân của anh, luyện tập căng thẳng như vậy chắc chăn không chịu đựng được.” Trong khoảng thời gian này Diệp Tĩnh Gia khuyên như nào anh cũng đều không nghe, nhưng Diệp Tĩnh Gia vẫn khuyên hết lần này đến lần khác.

Nếu có việc gì xảy ra thì sao? “Cô thật phiền phức.” Hoắc Minh Dương lên tiếng làm tổn thương trái tim của Diệp Tĩnh Gia.

Anh cảm thấy cô rất phiền phức.

Diệp Tĩnh Gia chạnh lòng, không nói gì nữa, Hoắc Minh Dương muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Vừa rồi lúc ăn cơm Diệp Tĩnh Gia không ăn gì, Hoắc Minh Dương nhìn vào trong mắt, yêu cầu Diệp Tĩnh Gia đến quán thực phẩm ở rất xa mua đồ: “Cô đi mua chút bánh mì đi.” Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại muốn ăn bánh mì, Diệp Tĩnh Gia cũng không nói gì, nhanh chóng đi mua.

“Bà chủ, tôi muốn mua bánh mì.” Bà chủ cười cười nói với Diệp Tĩnh Gia, khoảng thời gian trước bà luôn nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Duong, hai người trai tài gái sắc rất hợp đôi: “Cô gái, bạn trai của cô đâu? Tôi luôn thấy hai người đi cùng nhau, trông rất hạnh phúc.” “Không có.” Diệp Tĩnh Gia có chút xấu hổ, có chút khó xử.

Gô và Hoắc Minh Dương tình cảm vẫn tốt sao? Vậy không có tình cảm bất hòa sao.

“Tôi về rồi, bánh mì của anh.” Cô nhớ Hoắc Minh Dương không thích ăn bánh mì mà.

Hoäc Minh Dương dừng lại, tay vừa rồi đánh vào dụng cụ, Diệp Tĩnh Gia xé từng miếng một đút cho anh, Hoắc Minh Dương mở miệng ăn một miếng lại không muốn ăn nữa.

“Cô ăn đi. Không ngon.” Hoắc Minh Dương nói xong, Diệp Tĩnh Gia không nói gì.

Vốn dĩ anh không thích ăn bánh mì.

“Ừm” Chờ ở đây đến khi trời tối, Hoắc Minh Dương lại lần nữa lấy dụng cụ lên đi, anh hình như rất có mục tiêu rất có động lực.

Bây giờ người đàn ông này bộ dạng ngồi đeo dụng cụ, Diệp Tĩnh Gia có chút đau lòng, cô không nỡ thấy Hoắc Minh Dương đau khổ như vậy.

Cô thấy trong lòng rất đau, không biết bà Hoäc biết Hoäc Minh Dương luyện tập như thế này, có trách cô chăm sóc không tốt không.

Đọc full tại truyen.one nhé “Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia, không biết bây giờ cô đang nghĩ cái gì, anh đứng đó nửa ngày rồi, đều không nhìn thấy cô: “ Còn không nhanh đến đây” “Đến đây.” Nghe thấy tiếng anh gọi, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng qua đó.

Anh giống như một đứa trẻ, đi bộ cho Diệp Tĩnh Gia xem: “Như này có phải là tốt hơn không.” Anh thả tay ra, đi bộ vài bước trên dụng cụ, không ổn định lắm nhưng anh đã có thể tự đi một đoạn, đây là chuyện không dễ dàng gì.

“Xuất sắc.” Diệp Tĩnh Gia từ đáy lòng vui mừng cho anh.

Vốn định đợi chân của anh khỏi hẳn, cô có thể đi khỏi nhà họ Hoắc, nhưng xem ra bây giờ chân anh khỏi hẳn rồi, cô cũng không dễ dàng gì rời khỏi nhà họ Hoắc.

“bi thôi, quay về.” Hoắc Minh Dương cuối cùng cũng nói quay về, Diệp Tĩnh Gia cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Hoàng Trung nhìn thấy Hoắc Minh Dương quay về, có chút ngạc nhiên: “Hôm nay sao lại quay về sớm vậy, tôi còn nghĩ xem cậu đi một lúc nữa.” “Hôm nay có chút mệt rồi.” Hôm nay anh rất mệt mỏi, không biết tại sao.

“Ồ, cậu và Tô Thanh Anh là tâm đầu ý hợp sao?” Lữ Hoàng Trung đột nhiên hỏi ra một câu hỏi, Hoắc Minh Dương nhìn Lữ Hoàng Trung, không biết lời anh ta nói là có ý gì.

“Sao cơ?” Nghe đến ba chữ Tô Thanh Anh, Hoặc Minh Dương giống như uống phải thuốc kích thích, cả người vô cùng phấn khích.

“Sao cơ cái gì, vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho hai người nhưng đều ở trong phòng bệnh, vì vậy đã gọi cho tôi, hỏi tôi hai người ở đâu, nói cậu khi nào quay về thì gọi điện cho cô ta” Anh ta chỉ là muốn biết biểu cảm của Hoắc Minh Dương.

Khó có chuyện tốt đến như vậy, khiến Hoäc Minh Dương vui vẻ, cũng không sai.

Diệp Tĩnh Gia đỡ tay Hoắc Minh Dương, cảm thấy được nhịp tim đập nhanh của Hoắc Minh Dương, thích và không thích thì ra có thể dễ dàng phân biệt như vậy.

“Cô còn ngây ra đó làm gì, nhanh đi thôi.” Hoắc Minh Dương sau khi nghe thấy muốn đi ngay, Diệp Tĩnh Gia lại ngây ra bất động.

Quay đầu không vui nói với Diệp Tĩnh Gia.

Nghe thấy lời của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia cắm đầu đi về phía trước, trong lòng có chút không thoải mái.

Không nói lời nào.

“Cậu vội vàng như vậy làm cái gì, cô ấy không phải là không thoải mái sao.” Lữ Hoàng Trung nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Tĩnh Gia, nhanh chóng nói với Hoắc Minh Dương.

Rõ ràng thấy Diệp Tĩnh Gia cũng không thoải mái, anh còn giục người ta, chăm sóc anh lâu như vậy dễ dàng không.

“Vừa rồi vẫn còn khỏe lắm mà.” Hoắc Minh Dương nhìn một cái, Diệp Tĩnh Gia hình như thực sự không thoải mái lắm.

Anh không phải rất thích Diệp Tĩnh Gia và Lữ Hoàng Trung cùng ở chung một khuôn hình sao, sao bây giờ trong lòng lại có chút không thoải mái.

“Đúng rồi, bà Hoặc bảo tôi có chút đồ đạc cần dọn dẹp, buổi chiều Lý Vân đến đón chúng ta về nhà họ Hoắc.” Diệp Tĩnh Gia đột nhiên nói ra một câu.

Cô đỡ Hoắc Minh Dương đi về phía trước, định chuyển sự chú ý.

“Ừm, được.” Về nhà có nhiều thứ tiện hơn nhiều, bao gồm cả việc điều trị và chuyện công việc của anh.

Ị “Vậy quay về tôi sẽ thu dọn một chút đồ.” Trong túi của Diệp Tĩnh Gia vẫn còn thuốc cho Hoắc Minh Dương uống, trong lòng bất chợt lo lắng không yên.

Hoắc Minh Dương quay về chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Tô Thanh Anh.

Diệp Tĩnh Gia ở một bên thu dọn đồ đạc.

“Alo, em tìm anh sao?” Giọng nói của Hoặc Minh Dương trong điện thoại vẫn rất bình tĩnh, chỉ có người trước mặt anh mới biết trong giọng nói của anh lo lắng như thế nào.

“Ừm, nhớ anh rồi, anh vẫn khỏe chứ, chân đã đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói Tô Thanh Anh truyền đến, chỉ là có thể cho Hoắc Minh Dương hy vọng.

Điều này khiến anh muốn từ bỏ vô số lần, cuối cùng lại không có lý do gì để buông bỏ.

“Đỡ nhiều rồi, bác sĩ nói rất nhanh là có thể đứng dậy được.” Hoắc Minh Dương nói tình hình thực tế cho Tô Thanh Anh.

“Vậy là tốt rồi, em yên tâm rồi, em rất lo lắng cho anh, nhưng công việc thực sự rất bận, không có cách nào để đi thăm anh.” Tô Thanh Anh nói để Hoắc Minh Dương hiểu cho cô một chút, cô cũng không dễ dàng gì.

Từ ngày cô gả cho Hoắc Minh Dương, trong lòng Hoắc Minh Dương đều chỉ có Tô Thanh Anh.

Cô giống như kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của hai người họ.

Có những chuyện không phải là cô không thừa nhận mà coi nó như chưa xảy ra.

“Cô dọn dẹp xong chưa?” Lữ Hoàng Trung nhìn xung quanh phòng, vừa vào thấy Hoắc Minh Dương đang nghe điện thoại, quan tâm hỏi Diệp Tĩnh Gia.

“Ừm, bác sĩ Lữ, anh không cùng chúng tôi về nhà họ Hoắc sao, muốn ở lại bệnh viện   một thời gian sao?” Diệp Tĩnh Gia hỏi, không biết Lữ Hoàng Trung có sắp xếp gì.

Anh nghĩ một chút, vốn dĩ là muốn đi tham gia một hội nghị cao cấp về y tế nhưng suy nghĩ đến chuyện của Hoắc Minh Dương, anh ta lại không yên tâm: “Về cơ bản cậu ta không có vấn đề gì, tôi có thể không cần trông chừng cậu ta, nhưng có chuyện tôi vẫn là nên đi.” “Ừm, vậy tôi không ép anh nữa, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.” Diệp Tĩnh Gia nói với Lữ Hoàng Trung, cô giống như người vợ, vì bác sĩ đã chăm sóc chồng mình mà biểu đạt sự biết ơn.

“Không cần khách sáo như vậy, đều là chuyện tôi nên làm.” Lữ Hoàng Trung có chút không quen, ở nhà họ Hoäc lâu như vậy, Diệp Tĩnh Gia nói những lời đó với anh, vẫn là rất hiếm khi.

“Ừm, tôi biết anh không dễ dàng.” Diệp Tĩnh Gia vẫn tiếp tục nói, nói những điều này khiến Lữ Hoàng Trung không biết Diệp Tĩnh Gia sao có thể nói ra được.

“Không có gì đâu, tôi nghe nói nhà cô xảy ra chút chuyện à?” Lữ Hoàng Trung không biết nên hỏi hay không, nhưng vẫn ngập ngừng nói: “Tôi giúp cô hỏi một chút, ông ấy không bị kết án tử hình mà là tù chung thân cũng là tốt lắm rồi.” Lữ Hoàng Trung đặc biệt có ý tìm người khác hỏi một chút, trong lòng nhà đại khái có dự định, biết tình hình của Diệp Bách Nhiên.

“Tù chung thân.” Diệp Tĩnh Gia quay đầu nhìn thẳng mắt Lữ Hoàng Trung, trong mắt cô có cái gì đó, đại khái vẫn là không thoải mái, Lữ Hoàng Trung không hiểu lắm: “Sao vậy?” “Ông ấy bị kết án tù chung thân, mẹ tôi chắc sẽ sụp đổ mất.” Tình cảm của Hà Thúy Mai và Diệp Bách Nhiên, vẫn còn trong mắt co.

Nếu như Diệp Bách Nhiên không thể ra ngoài được, có lẽ mẹ cô cũng sẽ sống không dễ chịu gì.

Diệp Tĩnh Gia thậm chí không dám nghĩ đến nỗi cô đơn buồn khổ của Hà Thúy Mai khi còn một mình.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện