Chương 108: Nói xem tôi muốn có con thì phải làm thế nào

“Tù chung thân đã là một bản án vô cùng nhẹ nhàng rồi…” Lữ Hoàng Trung nói, Diệp Bách Nhiên đã dính tới một số tiền vô cùng lớn nên thoát khỏi án tử hình cũng là rất may mắn rồi.

Diệp Tĩnh Gia không hề biết rõ về tình hình của nhà họ Diệp, lúc trước cô cũng không biết được Diệp Bách Nhiên lại giàu có như vậy, cô hỏi: “Ông ấy rốt cuộc đã làm gì, có phải đó là một việc làm rất kinh khủng không?” “Ông ấy liên quan đến một số tiền rất lớn.” Đột nhiên Lữ Hoàng Trung nhìn vào sắc mặt của Diệp Tĩnh Gia thấy không có gì bất thường, anh ta nói tiếp: “Nói chung những việc như vậy được xem là không phải việc tốt.” “Liên quan đến một số tiền khổng lồ?” Diệp Tĩnh Gia không thể tin điều đó, nói: “Không! Chú Nhiên không bao giờ làm những chuyện như vậy.

Nhìn Diệp Bách Nhiên cũng không giống thể loại người như vậy, cô không nghĩ rằng ông ấy sẽ tham nhũng, hơn nữa lại còn là số tiền rất lớn.Đọc Full Vương phi da tài đa nghệ tại truyen one nhé

“Ngay cả khi không phải do ông ấy làm, ông ấy cũng không thể thoát khỏi việc bị tình nghỉ.” Lữ Hoàng Trung biết rằng Diệp Tĩnh Gia không thể chấp nhận sự thật này và cũng không biết tại sao, anh ta lại có cảm giác muốn được chăm sóc cho Diệp Tĩnh Gia.

Cô muốn khóc, nhưng lại không biết phải khóc vì chuyện gì, cảm thấy rằng tất cả mọi thứ đều không như mong muốn của cô, cô không thể làm gì để cứu được Diệp Bách Nhiên: “Tôi thật không dám tin, bây giờ tôi như chết lặng vậy.” “Thực tế vấn đề này cũng là do nhân quả báo ứng thôi, có phải cô còn một đứa em gái tên là Diệp Thiến Nhi đúng không?” Lữ Hoàng Trung rõ ràng đã biết câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi Diệp Tĩnh Gia.

“Đúng vậy!” “Diệp Thiến Nhi đã bị điều tra, hầu hết số tiền của cô ta đều được chỉ trả cho những món hàng xa xỉ, người bỏ ra số tiền đó cho cô ta mua hàng chính là Diệp Bách Nhiên.” Lời nói của Lữ Hoàng Trung đã làm cho Diệp Tĩnh Gia càng thêm thất vọng, cô chợt hiểu ra rằng có nhiều chuyện cô không thể kiểm soát hay biết được hết, chẳng hạn như chuyện giữa Diệp Thiến Nhi và Diệp Bách Nhiên vậy.

Cô và mẹ cô từ lúc bước vào nhà họ Diệp, trừ tiền mua quần áo và thức ăn ra thì không hoang phí bất cứ khoản tiền nào khác cả.

Mọi người đều làm việc như nhau, chỉ riêng Diệp Thiến Nhi lúc nào cũng mang trên người các sản phẩm mới nhất hoặc phiên bản giới hạn của các thương hiệu thời trang xa xỈ.

“Tôi hiểu rồi!” Diệp Tĩnh Gia rốt cuộc cũng hiểu rõ mọi thứ, có liên quan đến Diệp Thiến Nhi thì chuyện này nhất định là thật rồi.

“Cô không cần phải quá buồn, chỉ cần †ìm một người nào đó tâm sự thôi, ông ấy đã chọn đi tù để bảo vệ con gái của mình, mọi chuyện đều do ông ấy tự chọn thôi!” Lữ Hoàng Trung nói với Diệp Tĩnh Gia, đồng thời cố gắng an ủi Diệp Tĩnh Gia, không biết nói sao mới được, nên chỉ có thể dùng những lời này xoa dịu cô.

“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì tiếp tục sắp xếp lại hành lý của mình.

Hoắc Minh Dương thì đang cáu gắt vì hai bọn họ mãi nói chuyện, anh ta muốn gọi một cuộc điện thoại cũng không được nên tức giận nói: “Hai người nói nhỏ tiếng lại có được không?” Trong lòng của Diệp Tĩnh Gia đang rất rối, cô không nói gì, Lữ Hoàng Trung nhìn Diệp Tĩnh Gia, trong lòng có chút khó chịu, hỏi: “Cô không sao chứ? Để tôi giúp cô.” “Không cần đâu, tôi có thể tự làm được.” Nói xong cô lại tiếp tục xếp lại hành lý, căn bản là không cần đến sự giúp đỡ của người khác cô vẫn có thể xử lý ổn thỏa công việc của mình.

“Ừm, có gì cần thì cứ gọi tôi.’ Lữ Hoàng Trung nói xong liền đi ra, thậm chí còn không thèm nhìn Hoắc Minh Dương một cái vì thấy anh ta đang hăng say nghe điện thoại như vậy thì làm sao biết được chuyện gì.

Nhìn thấy Lữ Hoàng Trung đã ra ngoài, Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia đang bận rộn, nói: ‘Em nói tiếp đi.” Tô Thanh Anh bên kia điện thoại kể về những chuyện đã xảy ra trong các buổi biểu diễn của cô ta, Hoắc Minh Dương căn bản không hề chú ý lắng nghe, nhưng ở đầu dây bên kia Tô Thanh Anh lại cười rất vui vẻ.

Tô Thanh Anh nghĩ rằng chuyện cô ta kể Hoắc Minh Dương đều chú ý lắng nghe nên đã rất phấn khởi kể tiếp.

Những chuyện của cô ta kể, Hoắc Minh Dương căn bản không hề muốn nghe, nhưng Tô Thanh Anh vẫn tình nguyện nói, cô ta rất vui vẻ khi nói ra nên anh cứ để cô ta tiếp tục nói.

“Có phải rất mắc cười không?” Tô Thanh Anh hỏi, cười không thể ngậm miệng lại, Hoắc Minh Dương từ đầu đến cuối không hề nhếch miệng cười, cũng không nói câu nào.

“Anh nghe điện thoại xong chưa?” Diệp Tĩnh Gia thấy đằng sau không có động tĩnh gì nên hỏi.

Vừa quay người lại thì nhìn thấy Hoắc Minh Dương đã ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi.

Rốt cuộc là mệt mỏi đến thế nào mà đang nghe điện thoại cũng có thể ngủ được cơ chứ.

Cô đến gần Hoắc Minh Dương, anh ta đã ngủ nhưng ở điện thoại vẫn còn tiếng người nói, cô không trả lời cũng không dập máy vì sợ rằng Tô Thanh Anh sẽ không vui, nên cô đành phải đẩy Hoắc Minh Dương, ra ám hiệu với anh ta rằng điện thoại vẫn còn chưa tắt máy.

Bị Diệp Tĩnh Gia gọi dậy nhưng Hoặc Minh Dương vẫn chưa tỉnh dậy hẳn, trong miệng lẩm bẩm: “Hả?” “Hả cái gì chứ?” Diệp Tĩnh Gia nhìn bộ dạng của anh ta là biết anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Điện thoại kìa!” Diệp Tĩnh Gia nhắc Hoắc Minh Dương.

“Sao vậy? Minh Dương? Anh ngủ rồi à?” Tô Thanh Anh thấy mình như bị xối gáo nước lạnh, vô cùng khó chịu, cảm thấy toàn thân mình đều không ổn chút nào.

“Không có gì cả, chỉ là trong người không khỏe thôi.” Diệp Tĩnh Gia nhìn cách Hoắc Minh Dương dịu dàng nói chuyện với Tô Thanh Anh thì đã biết rằng trong lòng Hoắc Minh Dương đang nghĩ gì, cái gì cô cũng biết, chỉ là không nói ra thôi, có một số chuyện cô căn bản không hề muốn nói ra.

Nhìn thấy Hoắc Minh Dương nói chuyện điện thoại với Tô Thanh Anh, cô liền bỏ đồ mình xuống và đi ra chỗ khác.

“Chỗ nào không khỏe à?” Tô Thanh Anh quan tâm.

Hoắc Minh Dương cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể sự mệt mỏi ban nãy anh vừa có đã biến mất: “Thực ra thì không sao cả.” Hoắc Minh Dương cười, nói với Tô Thanh Anh, trong lòng anh ta nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết: “Bây giờ anh không mong gì khác ngoài việc chân mau chóng lành lại.” Đây có lẽ là những gì Hoắc Minh Dương mong muốn, chỉ cần chân lành lại, những cái khác anh không hề quan tâm.

“Ừm, em cũng mong chân anh mau chóng lành lại.” Bọn họ nói chuyện không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng giường bên cạnh của Diệp Tĩnh Gia đều có thể nghe hết, lần trước là do Tô Thanh Anh nói hy vọng rằng chân của Hoắc Minh Dương mau chóng lành lại nên anh ta đã cố gắng hết sức mình đợi đến ngày chân hồi phục lại, ngày nào cũng cật lực luyện tập vật lý trị liệu để chân nhanh chóng lành lại.

“Ừm..” Hai người sau đó tiếp tục trò chuyện trong hàng chục phút, Diệp Tĩnh Gia bỗng dưng thấy vô cùng đau lòng, nhưng cô không nói ra, bởi vì sau cùng những lời cô nói ra đều không có ý nghĩa gì.

“Được rồi, em biết có rất nhiều điều anh không thể kiểm soát, và em cũng như vậy, nhưng ít nhất mỗi ngày anh đều phải vui vẻ” Tô Thanh Anh nói với người đàn ông bên đầu dây bên kia, lẽ ra có một số chuyện cô ta phải nói rõ với Hoắc Minh Dương mới được.

“Hai người chúng ta mỗi ngày đều có việc của riêng mình, coi như em lo lắng cho anh thì cũng chẳng có cách nào chăm sóc cho anh dược.” “Anh biết rồi.” Hoăc Minh Dương đang rất vui vẻ bỗng trở nên lạnh lùng, bên kia Diệp Tĩnh Gia nhìn qua cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.

“Cúp máy đi, hết giờ rồi, đến lúc phải đi về rồi.” Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải làm thế nào mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương vui lên một chút.

Bây giờ cô nhìn vào Hoắc Minh Dương cũng đủ biết anh ta đang không vui.

“Tôi thực sự rất thích anh, tôi không biết phải làm sao nữa.” Đột nhiên Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Dương.

Câu nói của Diệp Tĩnh Gia như sét đánh ngang tay, Hoắc Minh Dương bị làm cho hoảng hồn mà câm lặng không thốt nên lời.

Tô Thanh Anh mơ mơ màng màng nghe được, nhưng không nghe rõ nên hỏi: ‘Ai nói đó?” “Không, không có gì đâu.” Hoắc Minh Dương vội vàng đáp lại với cô ta.

Diệp Tĩnh Gia đột nhiên nhận thức được những gì mình vừa nói, cảm thấy bản thân như muốn nổ tung lên, đầu óc rối bời, không biết bản thân đang nghĩ gì.

“Tôi… Tôi không biết mình vừa mới nói gì nữa.’ Diệp Tĩnh Gia nói xong liền chạy ra ngoài, bộ dạng rất hoảng sợ.

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết hết tất cả mọi thứ, nhưng cô lại không hé một lời nào, cô phải tìm nguyên do cho nhiều chuyện. Cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, có nhiều chuyện cô không biết phải làm như thế nào mới được, nhưng có một điều mà cô biết rõ, những chuyện cô ấy không nên làm là rất nhiều.

Những rung động này đáng lẽ không nên xuất hiện.

“Cô đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt Diệp Tĩnh Gia, làm cho cô một phen hoảng hồn: ” Làm sao anh lại ra đây?” “Vật lý trị liệu.” Diệp Tĩnh Gia hiểu rõ tính tình của Hoắc Minh Dương, cũng hiểu rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, đặc biệt là với dáng vẻ hiện tại của Hoäc Minh Dương đang tràn đầy năng lượng sau khi gọi điện thoại, cô nói: “Ừm, đồ đạc đã dọn dẹp gọn gàng rồi, anh muốn đi thì để tôi dìu anh đi.” Hoắc Minh Dương không đáp lại nhưng cũng không từ chối, anh rất muốn biết Diệp Tĩnh Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao những chuyện mà anh không biết nên làm như thế nào, hỏi Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia cũng không biết trả lời ra sao.

Cô đi theo sau Hoắc Minh Dương, trong lòng nghĩ không biết Hoắc Minh Dương thích gì nên hỏi: “Anh muốn ăn gì, tôi đưa anh ra ngoài mua.” Về đến nhà họ Hoäc đi đâu cũng không tiện, bệnh viện gần đó có rất nhiều chỗ bán trái cây và rất nhiều các món linh tỉnh khác nữa.

Hoắc Minh Dương nghĩ rằng đi vật lý trị liệu ở đâu cũng được, mỗi bước đi của anh đều phải dựa vào Diệp Tĩnh Gia, trong lòng anh vô cùng khó chịu: “Đi thôi.” Theo anh nghĩ đi càng nhiều sẽ giúp chân anh sớm hồi phục, mặc dù nó không phải là một lựa chọn tốt.

Hàng ngày anh đi lên rồi lại đi xuống, không biết việc tập luyện này có ý nghĩa gì.

“Hàng ngày đều phải dựa vào các thiết bị để đi nên rất dễ mệt mỏi, đi dạo vẫn tốt hơn.” Diệp Tĩnh Gia đau lòng cho Hoắc Minh Dương, cảm thấy anh chắc hẳn vô cùng mệt mỏi khi phải dựa vào các thiết bị này hàng ngày.

“Ừm” Dường như Hoắc Minh Dương có chút khác biệt, lời nói ban nấy của cô đã dọa Hoắc : Minh Dương một phen, bây giờ cô cũng đang rất xấu hổ, rất may là Hoäc Minh Dương không nói gì cả, nếu không cô chỉ còn cách đào hố chôn mình xuống dưới thôi.

Trong một lúc, chỉ số IQ của cô giảm xuống đột ngột làm cho cô đột nhiên nhắc đến một chuyện vô cùng ngu ngốc với Hoắc Minh Dương: “Chúng ta hãy cùng có một đứa bé đi.” Cô vừa nghĩ đến chuyện cần phải suy nghĩ trước khi nói thì một lúc sau bản thân lại thốt ra một câu nói vô cùng ngu ngốc.

Hoắc Minh Dương không nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm cô, cảm thấy có rất nhiều chuyện đang nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. “Mẹ anh muốn có một đứa cháu trai, anh cũng biết rồi đó, cha mẹ anh cũng đã rất lớn tuổi rồi.” Diệp Tĩnh Gia có chút áy náy, cô không dám nói gì, nhưng cô biết rằng mình có rất nhiều chuyện cần phải nói rõ với Hoắc Minh Dương.

“Tại sao cô lại muốn có một đứa trẻ?” Hoắc Minh Dương hỏi, anh không hiểu tại sao Diệp Tĩnh Gia đột nhiên nhắc đến trẻ con, lúc nấy lại còn nói thích anh nữa.

Diệp Tĩnh Gia sợ đến mức không dám nói gì, cô không biết nếu như Hoắc Minh Dương biết được chuyện này đều là vì Diệp Bách Nhiên thì anh sẽ cảm thấy như thế nào.

“Cha mẹ đều lớn tuổi rồi, tôi đã nói rồi mà.” Mặc dù Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút không thoải mái nhưng cô vẫn nói, cô biết mình có nhiều chuyện cần phải giải thích rõ ràng với Hoắc Minh Dương, cô cũng không có lựa chọn nào khác, bởi hy vọng cuối cùng của nhà họ Diệp đều phải dựa vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện