Chương 70: Bao nuôi em không kỳ hạn

 

Diệp Tĩnh Gia nghĩ đến bộ dạng của

Hoắc Minh Dương, khi nghĩ đến Hoắc Minh

Dương và Tô Thanh Anh ôm nhau, hôn nhau,

ngủ cùng nhau, cô bỗng cảm thấy khó chịu.

Từ Thanh Lam nhìn họ lần lượt rời đi,

cuộc hẹn hò của cô ta với Hoắc Minh Vũ vừa

mới bắt đầu, cô ta không biết chuyện gì đang

xảy ra, cô ta luôn cảm thấy Tô Thanh Anh

cũng không thích cô ấy, vừa hay hai người

phụ nữ cùng ghét chung một người thì có thể

hợp tác.

“Anh nói xem, có phải Tô Thanh Anh

ghét em không?” Từ Thanh Lam hỏi Hoắc

Minh Vũ.

“Làm sao có thể? Cho dù ghét thì cũng là

ghét Diệp Tĩnh Gia. Dù sao thì đó cũng là tình

địch của cô ta.” Hoắc Minh Vũ nghiêm mặt

nói, thực ra anh ta càng tò mò không biết

Diệp Tĩnh Gia dùng phương thức gì để khiến

Hoắc Minh Dương mê đắm cô đến vậy.

“Anh đừng nghĩ lung tung. Diệp Tĩnh Gia

và Tô Thanh Anh gặp nhau chắc chắn là có

liên quan đến Hoắc Minh Dương. Anh không

biết anh trai của anh đáng sợ đến mức nào

đâu. Chỉ cần nhìn vào sự thành thật của Diệp

Tĩnh Gia thì biết chắc chắn cô ta không có

tâm cơ gì.”

“Đừng nói nhảm. Hoắc Minh Vũ cảm

thấy chỉ số IQ của Hoắc Minh Dương và anh

trai không cùng một trình độ.”

“Em không biết anh đang nghĩ gì sao?”

Hoắc Minh Vũ nhìn Từ Thanh Lam, anh ta

dường như không nghe thấy lời phàn nàn, bộ

dạng vẫn rất vui vẻ.

“Đủ rồi, đừng gây chuyện với em, em

không muốn làm tiêu đề.” Từ Thanh Lam bây

giờ rất sợ bị giật tít, mỗi lần như vậy đều có

liên quan đến Hoắc Minh Vũ, cô ta không cần

nghĩ cũng biết Hoắc Minh Dương ở phía sau

giúp cô ta đối phó tin tức.

“Lân thì lên, dù sao cũng không phải lần

đầu.” Hoắc Minh Vũ nói xong thì cười với Từ

Thanh Lam.

Từ Thanh Lam vội vàng lui về phía sau

trốn, cô ta không biết Hoắc Minh Vũ định làm

gì, nhưng chắc chắn đoán được anh ta

không có ý tốt gì: “Đừng… tránh xa em ra, đồ

thối tha” Nói xong thì hai người bọn họ chơi

trò đuổi bắt nhau.

Từ Thanh Lam đã có một khoảng thời

gian vui chơi tuyệt vời, Hoắc Minh Vũ cũng đi

theo sau cô ta, như thể anh ta có cả thế giới.

“Thanh Lam, chúng ta kết hôn đi.” Đột

nhiên Hoắc Minh Vũ ngừng đuổi theo,

nghiêm mặt nói sau lưng cô.

Từ Thanh Lam quay lại, nụ cười vẫn nở

trên môi, cứng đờ không thay đổi: “Anh vừa

nói cái gì? Vừa rồi gió quá mạnh, em nghe

không rõ.”

Hoắc Minh Vũ mặc một bộ âu phục màu

đen từng bước đi tới trước mặt Từ Thanh

Lam, lời cầu hôn còn chưa hoàn thành trên

đu quay ngày đó cuối cùng hôm nay cũng

nói ra, nhưng không có cảm giác khó chịu

hay đột ngột: “Anh nói lớn như vậy mà em

còn nghe không rõ sao?”

Nói xong, anh véo mũi Từ Thanh Lam,

mũi cô ta hơi ẩm ướt, sợ là bị cảm lạnh rồi:

“Chúng ta kết hôn đi, để anh chăm sóc cho

em” Tuy là cầu hôn nhưng giọng điệu chắc

nịch khiến người khác không thể từ chối, anh

 

quỳ một gối, lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra,

đưa trước mặt Từ Thanh Lam: “Anh yêu em,

Từ Thanh Lam.”

Nước mắt không cam lòng chảy xuống,

cô ta ở cùng với Hoắc Minh Vũ lâu như vậy

cũng không có thân phận gì, nhưng cô ta

luôn kiên định đến cùng, định xem khi nào

Hoắc Minh Vũ bằng lòng lấy cô, nếu không

lấy cô ta thì cùng được, kiếm một chút tiền từ

anh ta thì vẫn tốt.

“Em chưa chuẩn bị gì cả” Từ Thanh Lam

rơi lệ, không dám cầm lấy chiếc nhẫn trên tay.

“Em không cần anh chuẩn bị gì cả, em có

bằng lòng lấy anh không?” Hoắc Minh Vũ lặp

lại lần nữa rồi tiếp tục: “Tuy rằng không biết

khi nào mới thực sự có thể cưới em về,

nhưng trong lòng anh tin tưởng cô dâu cả

đời là em. Cho dù anh không thể kết hôn với

em, nhưng với chiếc nhẫn này, anh sẽ không

lấy ai khác.”

Đây là sự đảm bảo lớn nhất mà Hoắc

Minh Vũ có thể mang lại cho Từ Thanh Lam,

và cũng là sự an toàn nhất, trong nhà họ

Hoắc luôn có rất nhiều việc không tự chủ

được, không thể kiểm soát được mọi việc

của mình, đặc biệt là hôn nhân.

Đây là lời tỏ tình đơn giản nhất và cũng là

lời hứa lớn nhất mà Hoắc Minh Vũ có thể

đưa ra, cô ta biết rõ điều đó nên duõi thẳng

ngón tay để cho Hoắc Minh Dương đeo nhẫn

vào, lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy mình

như một người vợ mới.

“Cảm ơn em yêu.”

Nói không cảm động là sai, đã ở cùng

Hoắc Minh Vũ lâu như vậy, đây là lần đầu

tiên cầu hôn với cô một cách nghiêm túc và

không chuẩn bị trước như vậy.

 

Cô đã nhìn thấy hộp nhẫn của anh, nó đã

chuẩn bị từ lâu nhưng chưa bao giờ lấy ra,

giờ lấy ra để cầu hôn, cô mới biết mục đích

của chiếc nhẫn, cô đeo vào tay và đúng kích

cỡ, xem ra lời cầu hôn anh đã chuẩn bị từ rất

lâu. .

Sự công nhận này khiến cô cực kỳ hạnh

phúc, thậm chí Hoắc Minh Vũ đã lên kế

hoạch kết hôn với cô.

“Anh có biết không, từ khi có anh ở bên,

em chưa từng ngưỡng mộ ai khác.” Đây là lời

thoại của một nhân vật trong bộ phim truyền

hình mới của cô đóng vai chính.

Cảm giác đột ngột không thể giải thích

được này không thể biết nó là gì, nó luôn làm

lòng người ngứa ngáy.

Cô bị cảm giác này khiến cho trầm mê:

“Em muốn ở bên anh cả đời, cùng nhau già

đi, cho dù người anh cưới không phải là em,

em cũng nguyện ý ở bên anh cả đời, cho dù

không có danh phận.”

Quyết định bốc đồng của người phụ nữ

thật khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên Hoắc

Minh Vũ nhìn thấy cô quyết đoán như vậy,

anh mỉm cười.

Anh thích Từ Thanh Lam, dám yêu dám

hận: “Đi thôi, anh đưa em trở về, đã muộn

như vậy, anh sợ em không an toàn”

“Được, đi thôi” Nói xong hai người nắm

†ay nhau bước đi, cùng nhau mỉm cười, cô

cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Trên đường về nhà, đi ngang qua một

con đường đại học, Từ Thanh Lam không

nhịn được muốn mua gì đó ăn, cô gái bán

hàng tuổi vẫn còn nhỏ, Từ Thanh Lam bảo

anh lăn xuống cửa kính xe, cô mua một ít đồ

ăn vặt.

Cô gái bán hàng tuy không nhận ra chiếc

xe mà Hoắc Minh Dương lái nhưng thoạt

nhìn rất có giá trị, mọi người ở gần đó đều

nhìn xe của anh ta, không ngờ lại đậu trước

quầy hàng của cô ấy như vậy.

Người này sao lại có chút quen thuộc,

nhìn kỹ bộ dáng của Từ Thanh Lam, cô ấy

kinh ngạc, hai mắt sáng lên: “Chị không phải

là… Từ Thanh Lam rất nổi tiếng, đang đóng

vai chính trong một bộ phim truyền hình

sao?”

Từ Thanh Lam ra hiệu cho cô ấy đừng

nói ra, nhưng đã không kịp rồi, trong lúc tuyệt

vọng, cô không còn cách nào khác đành để

Hoắc Minh Dương lái xe đi.

“Em đã bị nhận ra một lần nữa rồi, em

phải làm gì đây?” Từ Thanh Lam vẫn còn

vương vấn sợ hãi khi chiếc xe lao đi, không

ngờ lại bị người bán hàng nhận ra.

Cô gái đó nói rất lớn, cô không biết liệu

có những tay săn ảnh gần đó hay không.

Cô vén tóc lên, thở dài: “Em đã nghĩ xong

tiêu đề báo ngày mai luôn rồi.”

Từ Thanh Lam lại mệt mỏi với Hoắc

Minh Dương, cảm thấy hơi buồn.

“Không sao đâu, những gì chúng ta nói

rất bình thường, đồ ngốc, chỉ cần em vui là

được.”

Hoắc Minh Vũ có vẻ là người đàn ông có

thể nói chuyện yêu đương nhất trong gia

đình họ Hoắc, trái tim Từ Thanh Lam đập

theo những gì anh ta nói.

“Có anh, em cảm thấy thật nhẹ nhõm. Dù

sao tin tức thế nào cũng không thành vấn đề.

Minh tinh thì không thể lái xe sang đi ăn thịt

nướng sao?” Từ Thanh Lam nói câu này

phần lớn là để tự vui lên, một phần nhỏ là để

tìm lý do chính đáng cho ngày mai.

Kể từ khi trở thành ngôi sao, cô đã mất

kiểm soát trong cuộc sống của mình, bất kể

cô làm gì, cô phải tính đến sự nguy hiểm của

việc lên báo.

“Nếu khó như vậy, em đừng đi làm nữa,

để anh nuôi em” Hoắc Minh Dương cảm

thấy hơi xót xa, rất khó chịu khi nghĩ rằng Từ

Thanh Lam mỗi ngày đều phải sống một

cuộc sống đáng sợ như vậy.

“Anh đang nói cái gì vậy? Làm gì có ai là

không cực khổ. Hơn nữa để anh nuôi em thật

sự khá khó khăn.” Mặc dù Từ Thanh Lam

hiện tại tự mình kiếm tiền, nhưng phần nhiều

là do mỗi quen biết giữa cô và Hoắc Minh

Vũ. Chỉ vì có quan hệ nên sẽ giới thiệu rất

nhiều việc làm tốt cho cô, mục đích không

phải là vì nhà họ Hoắc, nhưng Hoắc Minh

Dương cũng không quá coi trọng vấn đề này.

“Anh không ngại nuôi em, thời hạn là

vĩnh viễn.” Hoắc Minh Vũ nói nhằm lấy lòng

Từ Thanh Lam.

“Anh không ngại nhưng em thì ngại. Em

đã là người nổi tiếng rồi. Em sợ nhất hai chữ

“bao nuôi”” Từ Thanh Lam khẳng định sẽ

không bao giờ giao cuộc sống của mình cho

Hoắc Minh Vũ theo cách này, nếu như vậy thì

cô sẽ không có chỗ dựa vào cả.

Về đến nhà Từ Thanh Lam, cô đi lên ngồi

một lúc thì Hoắc Minh Vũ đã vội vàng trở về.

Sau một hồi quấn quít, Hoắc Minh Vũ

chuẩn bị rời đi, Từ Thanh Lam vội vàng ngăn

lại: “Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, sao

anh lại về sớm như vậy.”

“Ừm, anh phải về sớm, anh đang có rất

nhiều việc.” Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng

của Từ Thanh Lam, Hoắc Minh Vũ không

đành lòng đi thẳng, vì sợ cô sẽ không vui.

Anh không giải thích được với mẹ Hoắc,

nếu lần này không về sớm, lần sau ra ngoài

chắc chắn sẽ rất phiền phức, rất có thể còn

không cho anh ra ngoài.

“Được, được rồi, anh về đi, khi nào về đến

nhà thì phải nhớ đến em đấy, phải gọi điện

cho em, ngày mai em quay phim rồi, em sẽ

cố gắng liên lạc thường xuyên, có thời gian

rảnh thì sẽ đến tìm anh.” Từ Thanh Lam nói

với Hoắc Minh Vũ, dù gì Hoắc Minh Vũ cũng

là anh yêu của cô.

“Ừm, anh hiểu rồi, em nên nghỉ ngơi sớm,

ăn ít vào buổi tối, gọi món mang theo khi đói,

chú ý an toàn, khóa cửa và cửa sổ”

“Em biết rồi, em biết rồi, anh nói nhiều

quá, mau đi đi, không thì lát nữa em nuốt lời

thì đừng trách!”

Từ Thanh Lam uy hiếp Hoắc Minh Vũ,

nhưng trong lòng có rất nhiều khó chịu,

nhưng không tìm ra nguyên nhân.

Khi trở lại nhà họ Hoắc, bà Hoắc vẫn

đang đợi anh, anh vừa nhìn thời gian đã biết

là không tốt.

“Xe chạy rất nhanh mà, sao vê muộn như

vậy?” Bà đã nhìn thấy xe của anh từ khi anh

còn chưa vào sân.

“Mẹ, đã muộn thế này còn không nghỉ

ngơi sao.” Hoắc Minh Vũ vội vàng giúp bà

Hoắc xoa bóp.

“Mẹ đang chờ con mà, sao có thể đi nghỉ

ngơi được?” Bà Hoắc rất ít khi được thưởng

thức tài nghệ xoa bóp của Hoắc Minh Vũ,

hôm nay cuối cùng cũng được rồi.

“Đúng, đúng, con không tốt, bây giờ con

về rồi, mẹ cũng nhanh chóng trở về nghỉ

ngơi, mau đi mẹ, con thấy gần đây mẹ rất

mệt mỏi, người gầy đi, sắc mặt cũng không

được như trước. Tất cả đều là lỗi của con, là

lỗi của con.” Hoắc Minh Vũ làm bà Hoắc sợ

hãi, cố gắng bắt bà ấy quay lại để đi ngủ thật

nhanh.

Khi anh ta nói vậy, bà Hoắc đưa tay chạm

vào mặt mình, điều bà sợ nhất là khi mặt

mình trở nên xấu xí thì phải làm sao: “Con

làm mẹ sợ rồi đấy, mẹ biết con đang nghĩ gì

mà, không cần phải dấu mẹ.” Nói xong, bà ấy

lấy điện thoại di động ra để soi mặt mình, vì

sợ mình thật sự sẽ già đi: “Mẹ bảo con về

nhà là có việc. Con gái của chú Đỉnh đã trở

lại, vì vậy mẹ định dẫn con đi xem một chút.”

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện