Chương 71: Trực giác, anh ấy nhất định sẽ giúp cô

 

Hoắc Minh Vũ vừa mới nhìn lướt qua

những biểu cảm trên khuôn mặt của bà Hoắc

thì anh ta cũng đã hiểu được ý của bà ta là gì.

“Con không đi” Hoắc Minh Vũ đã có bạn

gái rồi, còn đi đến những nơi như thế để làm

gì.

“Con đừng có làm loạn như thế nữa,

chuyện đi hay không này cũng không phải do

con quyết định, mẹ đã đánh tiếng trước với

chú Đinh của con rồi.” Một khi bà ta đã đưa

ra quyết định rồi thì cũng sẽ không có lý do gì

nuốt lời nữa. Người con trai Hoắc Minh Vũ

này chính là tâm bệnh của bà ta, phải nhanh

chóng để cho anh ta cắt đứt hoàn toàn với

Từ Thanh Lam, nếu không đến lúc bà ta ra đi

cũng sẽ không thể nào yên lòng mà nhắm

mắt. truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

“Mẹ, mẹ đừng ép con, mẹ không cho

phép con cưới Từ Thanh Lam con cũng đã

đồng ý rồi, nhưng mà mẹ cũng đừng có ép

con phải đi cưới một người khác.” Chuyện

này chính là một cuộc trao đổi ngang giá,

cũng chính là sự cam kết mà anh ta dành

cho Từ Thanh Lam.

“Những chuyện khác mẹ có thể để con

tự quyết định, nhưng mà riêng về chuyện hôn

nhân, con không thể tự mình quyết định

được.” Bà Hoắc nói xong lời này thì cũng

không tiếp tục để ý tới Hoắc Minh Vũ nữa,

đầu óc của anh ta không dùng được nhưng

mà điều đó không có nghĩa rằng, bà ta cũng

sẽ đi theo chân anh ta mà làm những chuyện

ngu xuẩn.

Buổi tối ngày hôm sau, cuối cùng Hoắc

Minh Vũ vẫn đi theo bà Hoắc tới nơi hẹn,

ngoài ra trong những người cùng đi chung

còn có Diệp Tĩnh Gia.

Bà Hoắc đã hạ quyết tâm, muốn để cho

Diệp Tĩnh Gia đến đánh giá và so sánh với

Đỉnh Thanh Uyển, để cho cô nhìn xem hạng

người như thế nào mới có thể xứng đáng trở

thành con dâu của nhà họ Hoắc được.

Trong lòng của bà Hoắc suy nghĩ sao thì

làm như vậy, đến khi hai người đi đã gọi Diệp

Tĩnh Gia cùng ra cửa.

Lúc mà Diệp Tĩnh Gia nhận được lời căn

dặn của bà Hoắc thì trong lòng cô dường

như có thứ gì đó rơi xuống, vang lên mấy

tiếng lộp bộp, đương nhiên là Diệp Tĩnh Gia

biết tính tình của bà Hoắc như thế nào, bỗng

dưng vô cớ bảo người ta chuẩn bị quần áo

rồi mang đến cho cô, tất cả những điều này

chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì

cả. Lần trước bà Hoắc lợi dụng cô đi đến để

cho Từ Thanh Lam gặp mặt, lần này không

biết lại là vì mục đích gì đây.

“Mẹ phải nói trước cho con biết mấy

chuyện này, một lát nữa con nhất định phải

dùng hết sức lực để thể hiện ra được phong

cách đoan trang lại hào phóng có biết chưa,

để cho Thanh Uyển có thể nhìn cho thật kỹ

phong thái của nhà họ Hoäc chúng ta, không

thể cho nhà họ Hoắc chúng ta mất mặt

được”

“Con biết rồi, thưa mẹ” Chật vật gọi bà

Hoắc một tiếng mẹ, Diệp Tĩnh Gia có chút

không biết nên đối mặt với mẹ Hoắc như thế

nào nữa, chỉ biết là cho dù mẹ Hoắc nói cái

gì thì cô cũng sẽ đồng ý với cái đó. Sự sợ hãi

đối với mẹ Hoắc ở trong lòng của cô quả thật

là không hề thua kém so với bất kỳ người

nào.

Thời gian của Hoắc Minh Dương bị Diệp

Tĩnh Gia sắp xếp rất kín, sau khi anh bận rộn

với công việc một hồi lâu, đến lúc ngẩng đầu

lên liếc nhìn giờ trên đồng hồ mới phát hiện

ra Diệp Tĩnh Gia vẫn chưa nấu cơm xong,

nhưng mà đồng hồ sinh học của anh đã bắt

đầu gõ vang lên rồi, cảm thấy có chút đói

bụng.

“Mợ chủ đâu?” Hoắc Minh Dương dùng

điện thoại nội bộ để gọi xuống dưới tầng

một, đầu dây bên kia cũng vô cùng nhanh

chóng, có thể nói là ngay lập tức đã có người

nghe máy.

“Hiện giờ mợ chủ đang nấu cơm, có cần

gọi mợ chủ không ạ?” Giọng nữ ở đầu dây

bên kia của điện thoại vô cùng thận trọng, rất

sợ nếu như có chỗ nào làm không tốt, nói

không đúng, khiến cho người đàn ông ở bên

trong điện thoại kia cảm thấy không vui.

Hoắc Minh Dương suy nghĩ một chút,

sau đó nhanh chóng trả lời: “Không cần.” Sau

khi nói xong hai chữ này thì anh cũng lập tức

cúp điện thoại.

Người giúp việc nữ ở đầu dây điện thoại

bên kia thở phào nhẹ nhõm, người mới gọi

điện thoại tới chính là cậu cả, giọng nói kia

lạnh như băng, giá rét đến tận xương tủy,

khiến cho cô ta cảm thấy bản thân sắp rơi

vào trạng thái thở không ra hơi nữa.

“Cô lén lén lút lút làm gì ở đây thế?” Chị

Tiết đi tới, thấy cô ta vừa mới cúp điện thoại,

nhưng sau đó lại không ngừng hốt hoảng mà

vỗ ngực thì lập tức cất tiếng hỏi.

“Dọa chết tôi rồi, tôi không lén lút làm gì

cả, vừa rồi cậu chủ gọi điện thoại tới…” Người

giúp việc nữ kia nhanh chóng phủi sạch mọi

quan hệ, điện thoại của cậu cả Hoắc Minh

Dương, trong nhà này còn có ai dám nghe

một cách ung dung nữa đâu chứ, người nào

cũng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Cậu chủ đã nói gì mà khiến cô sợ hãi

như thế vậy?” Chị Tiết không biết cậu chủ

nhà mình lại có gì sai bảo cho nên tiếp tục

mở miệng hỏi thăm một tiếng.

“Thực ra là cũng không nói gì đặc biệt

lắm, cậu chủ chỉ hỏi mợ chủ đang ở đâu mà

thôi.” Người giúp việc nữ kia vừa nghe được

câu hỏi của chị Tiết xong thì cô ta bỗng

nhiên thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy nhỉ, cô

†a đang sợ cái gì vậy chứ, cậu chủ cũng có

nói gì ghê gớm lắm đâu.

Chị Tiết liếc mắt nhìn thời gian trên đồng

hồ, bình thường vào lúc này cậu chủ cũng đã

cơm nước xong xuôi, sau đó chuẩn bị đi ngủ

trưa rồi, nhưng mà ngày hôm nay ngay cả

cơm cũng chưa ăn, chẳng trách vì sao cậu

chủ lại gọi xuống hỏi thăm như vậy.

“Không phải chỉ là cậu chủ gọi điện thoại

tới thôi hay sao, sao cô lại sợ hãi đến mức

này chứ?” Chị Tiết nói xong thì xoay người đi

vào phòng bếp, lúc này cũng chỉ có người

giúp việc của nhà họ Hoắc đang chuẩn bị

cơm, thế nhưng mà ông chủ vẫn còn chưa

tỉnh dậy.

Diệp Tĩnh Gia vẫn còn đang nấu cơm ở

†rong phòng bếp, chị Tiết cất tiếng gọi cô

mấy câu nhưng mà Diệp Tĩnh Gia cũng

không có phản ứng lại: “Mợ chủ, cậu chủ đói

rồi, cô mau tranh thủ thời gian đưa cơm lên

cho cậu chủ đi.”

“Được, tôi biết rồi.” Vừa nói xong Diệp

Tĩnh Gia cũng lập tức sắp xếp chén đũa và

thức ăn vào khay, sau đó không để ý đến ánh

mắt tìm tòi và nghiên cứu của chị Tiết ở phía

sau mà bưng đồ ăn đi thẳng lên trên tầng.

Chị Tiết vẫn luôn có cảm giác là Diệp

Tĩnh Gia của ngày hôm nay có chút gì đó

không giống với mọi ngày, nhưng đến cuối

cùng lại không hiểu là có điểm gì khác nhau.

Sau khi lên tầng trên, Diệp Tĩnh Gia

ngoan ngoãn bày thức ăn lên trên bàn. Trong

suốt quá trình tưởng chừng như bình thường

ấy, Diệp Tĩnh Gia lại có cảm giác, dường như

là Hoắc Minh Dương muốn nói điều gì đó với

co.

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy không thoải mái

khi ánh mắt của Hoắc Minh Dương cứ nhìn

chằm chằm vào chính mình như vậy, sau khi

cô do sự một hồi thì đến cuối cùng, cô vẫn

quyết định sẽ chủ động mở lời nói chuyện với

Hoắc Minh Dương trước: “Thức ăn không

hợp khẩu vị của anh sao?”

“Không có.”

“Thế thì anh có chỗ nào khó chịu hay

sao?”

“Cũng không có.”

Cái này cũng không có kia cũng không

có, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô

như vậy, dáng vẻ hiện giờ của cô có gì kỳ lạ

lắm hay sao?

“Vậy anh có chuyện gì muốn hỏi tôi có

phải không?” Trải qua thêm một màn “đấu trí,

đấu dũng” nữa, rốt cuộc Diệp Tĩnh Gia cũng

không thể nào chịu đựng nổi nữa, nếu như

cứ tiếp tục bị Hoắc Minh Dương nhìn như vậy

thì cô sẽ ăn không ngon mất.

Hoắc Minh Dương không nói gì, nhưng

ánh mắt anh lúc nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia

lại trở nên nghiền ngẫm hơn. Diệp Tĩnh Gia

không biết được rốt cuộc là Hoắc Minh

Dương bị làm sao hay là có chuyện gì, nhưng

trực giác của cô nói cho cô biết, Hoắc Minh

Dương đang muốn hỏi cô chuyện gì đó.

“Hôm nay cô trang điểm, ăn mặc như thế

là vì đang muốn làm gì thế?” Giọng nói của

Hoắc Minh Dương toát lên vẻ lạnh lùng, Diệp

Tĩnh Gia của ngày hôm nay có chút gì đó

không giống với bình thường, nếu như không

nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ không nhìn ra được,

nhưng mà Hoắc Minh Dương đã hết lần này

tới lần khác, nhìn qua dáng vẻ của Diệp Tĩnh

Gia không biết bao nhiêu lần rồi kia thì lại chỉ

cần liếc mắt qua một cái là có thể phát hiện

ra được những sự thay đổi của Diệp Tĩnh Gia.

“Tôi cũng chỉ trang điểm nhẹ một chút

thôi.” Diệp Tĩnh Gia không biết được là cô có

cần phải nói cho Hoắc Minh Dương biết

chuyện tối hôm nay cô phải đi xem mắt cùng

với Hoắc Minh Vũ hay không.

Qua một lúc, Hoắc Minh Dương mới ừ

một tiếng, sau đó không nói gì nữa, anh cũng

không tò mò vì sao Diệp Tĩnh Gia lại phải

trang điểm và ăn mặc như thế.

“Buổi tối hôm nay tôi có chuyện cần phải

làm, anh có thể tự ăn cơm được không? Hay

là đợi đến lúc tôi trở về rồi tôi sẽ làm cơm

cho anh?” Sau khi ăn thêm được một chút,

Diệp Tĩnh Gia mới do dự lên tiếng hỏi Hoắc

Minh Dương.

“Không thể.” Hoắc Minh Dương nhanh

chóng từ chối, tuy rằng anh không biết Diệp

Tĩnh Gia muốn đi làm việc gì, nhưng mà tóm

lại là anh không thích cô đi lung tung như thế.

“…0ó gì mà không thể chứ, tôi đi ăn một

Gia cẩn thận từng li từng tí lên tiếng, chỉ sợ

mình sẽ làm điều gì hay nói điêu gì đó không

đúng, chọc giận Hoắc Minh Dương, vậy thì

anh sẽ càng không đồng ý để cho cô đi ra

ngoài.

“Cô phải ra ngoài làm gì?”

“Mẹ bảo tôi đi cùng với mẹ đến buổi xem

mắt của Minh Vũ” Diệp Tĩnh Gia vừa nói vừa

lấy đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm ở trong bát,

thật ra thì cô cũng không muốn đi đến nơi

đó.

Nếu như không phải là vì bà Hoắc đã hạ

lệnh cho cô, nếu như đổi lại là người khác thì

cô nhất định sẽ dùng hết mọi lý do để không

phải đến nơi xem mắt đó.

“Buổi xem mắt của Hoắc Minh Vũ?”

Hoắc Minh Dương cảm thấy có chút khó

hiểu: “Vậy thì cô không cần thiết phải đi nữa

đâu.

“Tại sao chứ?” Diệp Tĩnh Gia không biết

tại sao Hoắc Minh Dương lại có thể khẳng

định một cách chắc chắn như thế. Trong cả

một quãng thời gian dài như vậy rồi, thế

nhưng trong mắt của cô, Hoắc Minh Vũ vẫn

luôn là một người bất cần đời, mà một người

có tính cách như vậy thì có đi xem mắt một

vài lần cũng đâu phải là chuyện lớn gì.

“Nhân vật chính còn chẳng chịu đến, vậy

thì cô còn đi làm cái gì?” Hoắc Minh Dương

liếc mắt nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, chỉ thấy

cô đang ngây ngốc ngậm hai đầu của đôi

đũa ở trong miệng, dùng ánh mắt ngây thơ

và hoang mang để nhìn anh, không thể phủ

nhận rằng, anh rất thích dáng vẻ này của

Diệp Tĩnh Gia. Không biết vì lý do gì, mà có

rất nhiều, rất nhiều những hành động nho

nhỏ của Diệp Tĩnh Gia cũng có thể khiến cho

anh cảm nhận được rằng cô rất để ý đến anh,

rất thích anh.

Anh rất thích hưởng thụ cảm giác như

thế.

“Chỉ là đi xem mắt thôi mà, hơn nữa cũng

đâu chắc chắn được là lần xem mắt này sẽ

thành công, vậy thì tại sao lại không đi thử

chứ?” Diệp Tĩnh Gia cho rằng, vì Hoắc Minh

Vũ thích Từ Thanh Lam, cho nên dù có đến

buổi xem mắt tối nay thì chắc chắn kết quả

cũng sẽ là không thành công, nhưng không

biết tại sao Hoắc Minh Dương lại có sự tự tin

lớn đến như vậy, lại khẳng định rằng Hoắc

Minh Vũ sẽ không bằng lòng đến buổi xem

mắt.

“Được rồi, cô cứ đi xem một chút đi, dù

sao thì tôi cũng không quan tâm đến chuyện

này.” Hoắc Minh Dương nói xong thì lại tiếp

tục ăn cơm, cũng không còn những lo âu

như vừa rồi nữa, còn tưởng rằng Diệp Tĩnh

Gia đã biết được chuyện Lữ Hoàng Trung

đang ở trong nhà, cho nên cô mới dồn hết

tâm trí trang điểm kỹ càng như thế.

“Em trai của anh đi xem mắt đấy, vậy mà

anh cũng không muốn đi hay sao?” Theo sự

suy đoán của Diệp Tĩnh Gia, có lẽ bà Hoắc

cũng không dám đề cập đến chuyện xem

mắt của Hoắc Minh Vũ cho Hoắc Minh

Dương biết, mà cho dù có biết thì đoán

chừng Hoặc Minh Dương cũng sẽ không đi.

Giống như bây giờ vậy!

Cô cảm thấy rất tò mò, nếu như em trai

cô mà đi xem mắt thì nhất định thế nào, cô

chắc chắn cũng phải đi theo xem một chút,

xem xem cô gái kia có xinh đẹp hay là không.

“Không có hứng thú.”

Diệp Tĩnh Gia chán nản cúi đầu xuống,

cô không biết được ngoại trừ Tô Thanh Anh

thì trên đời này có còn điều gì có thể đưa tới

sự hứng thú cho Hoắc Minh Dương nữa hay

 

là không. Cũng đã lâu đến như vậy rồi, nhưng

mà ngoại trừ ngày hôm đó đi ăn cơm cùng

với Tô Thanh Anh, cô cùng không còn thấy

được Hoắc Minh Dương ra ngoài ăn cơm

cùng với bất cứ người nào khác nữa, ngay cả

việc em trai xem mắt cũng không muốn đi.

Diệp Tĩnh Gia vẫn còn nhớ rất rõ chuyện

đã xảy ra lần trước khi cô cùng đi ra ngoài với

Hoắc Minh Vũ, cô không muốn lại phải trải

qua cảm giác cô độc, không nơi nương tựa

sau khi bị người khác bỏ lại đó một lần nào

nữa.

Nếu như đi cùng với Hoắc Minh Dương,

Diệp Tĩnh Gia cũng không nắm chắc được

việc Hoắc Minh Dương sẽ giúp đỡ cô, nhưng

mà cô có thể kết luận được rằng Hoắc Minh

Dương nhất định sẽ không hại cô.

“Anh đi cùng với tôi đi, có được hay

không?” Hoắc Minh Dương đang cúi đầu,

chuyên tâm ăn cơm thì đột nhiên lại nghe

được giọng nói của Diệp Tĩnh Gia vang lên

trên đỉnh đầu, vừa mới ngẩng đầu lên nhìn lại

cô thì ngay lập tức Hoắc Minh Dương đã bắt

gặp phải hai con mắt mở to, vừa long lanh lại

vừa tràn đầy mong đợi của cô đang nhìn

chăm chú vào anh.

Thấy Hoắc Minh Dương không trả lời

nhưng Diệp Tĩnh Gia cũng không từ bỏ, cô

tiếp tục nói: “Cầu xin anh đấy, đi cùng tôi đi

có được hay không? Tôi không có cách nào

từ chối mẹ được, nhưng mà thật sự tôi cũng

rất sợ hãi, tôi không muốn lại bị bỏ lại một

mình ở nơi đó làm trò cười đâu.” Diệp Tĩnh

Gia có thể nói hết mọi chuyện cho Hoắc

Minh Dương biết mà không cần phải kiêng

dè, cho dù là Hoắc Minh Dương đã làm rất

nhiều chuyện quá đáng đối với cô, nhưng mà

anh chưa bao giờ có hành động nào thực sự

gây tổn thương đến cô.

Bất kể là cô có nói điều gì với anh thì anh

cũng chưa từng để cho bà Hoắc biết được,

trực giác nói cho cô biết, cô có thể tin tưởng

Hoắc Minh Dương.

“Tôi không muốn đi.” Nếu như anh đi đến

đó thì cũng sẽ chỉ khiến cho bầu không khí

càng trở nên lúng túng hơn mà thôi: “Những

buổi gặp gỡ như vậy không cần tôi phải có

mặt” Trong giọng điệu lúc nói chuyện của

Hoắc Minh Dương hiện lên vẻ mất mát, anh

biết Diệp Tĩnh Gia lo lắng, cùng biết được lần

trước đã có chuyện gì xảy ra, cho nên anh

không muốn đi.

Lúc này, Diệp Tĩnh Gia mới nhớ tới thân

phận của bản thân, cô cũng không có quan

hệ gì với Hoắc Minh Dương, cho dù trên danh

nghĩa là vợ chồng đi chăng nữa, cũng là kiểu

vợ chồng hữu danh vô thực, nhiều lắm thì cô

cũng chỉ được coi như là một người giúp

việc, chuyên phụ trách chuyện chăm lo cho

anh mà thôi.

Nếu như không có cô thì chẳng qua cũng

chỉ là đổi sang một người khác đến nấu cơm

cho anh mà thôi.

“Nhưng mà tôi có thể khiến cho bà ta

không đưa cô đi theo nữa.” Hoắc Minh

Dương không muốn nhìn thấy vẻ mất mát ở

trên khuôn mặt của cô, cho nên anh cũng

suy xét một chút đến những chuyện anh có

thể làm được ở bên trong phạm vi năng lực

của chính mình.

“Có thật không?” Chỉ trong nháy mắt,

tinh thần đang sa sút của thiếu nữ nào đó

bỗng nhiên được vực dậy phấn chấn trở lại,

nhưng không duy trì được quá hai giây, Diệp

Tĩnh Gia lại ngẩng đầu lên nói: “Thôi bỏ đi,

nếu như không đi thì hậu quả sẽ càng trở nên

thảm hại hơn. Buổi tối nay sau khi tôi trở về

tôi sẽ làm cơm cho anh, sau đó chúng ta sẽ

cùng ăn chung, tôi sẽ đi theo ngồi đó một

chút thôi, hoặc là trước đi tôi đi tôi sẽ nấu

cơm cho anh trước, sau đó đến buổi tối khi

tôi trở về tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya cho

anh”

Diệp Tĩnh Gia nghiêm túc lên kế hoạch

chuẩn bị, sợ rằng buổi tối Hoắc Minh Dương

ở nhà sẽ có điều gì đó không được thoải mái.

“Cô không cần phải lo lắng cho tôi, buổi

tối chị Tiết sẽ nấu cơm.” Sau khi nói xong,

Hoắc Minh Dương cũng đã ăn xong bữa, anh

đẩy xe lăn trở lại chỗ ngồi, không để ý tới

Diệp Tĩnh Gia nữa.

Có nhiều lúc Hoắc Minh Dương cũng

không biết được, rốt cuộc là Diệp Tĩnh Gia có

te gác mhãy tiết dọn se pe

tình cảm chân thành hay tất cả chỉ là một trò

lừa ngoạn mục, hoặc là rốt cuộc cô ở bên

cạnh anh là vì có mục đích gì, cho nên cô

mới luôn làm rất nhiều hành động khiến cho

anh có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

“Rốt cuộc là cô có mục đích gì?” Hoắc

Minh Dương giống như là chỉ đang tự mình

lầm bầm lầu bầu, âm thanh phát ra cũng rất

nhỏ, Diệp Tĩnh Gia lại đang thu dọn bát đựng

cơm, cho nên cô cũng không nghe rõ Hoặc

Minh Dương vừa nói gì nữa.

“Anh nói gì cơ.”

Hoắc Minh Dương tiếp tục xem tài liệu,

tựa như người vừa mới mở miệng nói chuyện

không phải là anh vậy. Ánh sáng bên trong

phòng rất thấp, Diệp Tĩnh Gia không biết làm

sao mà Hoắc Minh Dương có thể nhìn thấy

chữ và số được, hơn nữa nếu như cứ để tối

như vậy thì liệu có ảnh hưởng đến mắt hay là

 

không đây: “Hay là kéo rèm cửa sổ lên đi, xa

xa một chút cũng được nữa, anh đọc sách

như thế này thật sự là quá hại mắt mà.”

Mặt sàn ốp gỗ thật ở bên trong phòng

cũng đã mọc lên một chút nấm mốc, thời

điểm giống như hiện tại thế này mà đi ra

ngoài ngồi chơi xích đu thì nhất định là sẽ vô

cùng thoải mái.

“Không cần thiết.” Hoắc Minh Dương

ngước mắt nhìn về phía Diệp Tĩnh Gia, ý nói

anh không muốn bị quấy rầy như vậy.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện