- Xem ra dạo này tâm tình của em khá tốt? - thầy hiệu trưởng nhìn nét mặt không cười nhưng cũng đủ để khiến người quen biết cô lâu như ông nhận ra, cô đang vui. Lão già này không ngờ cũng có một lần được nhìn thấy cô vui vẻ
- Thật sao ạ? - nghe đến đó, Tư Du không những quay lại vẻ mặt cũ mà còn nhếch môi thêm một cái
- Xem ra là em đang rất vui vì ngày đó đến gần đúng không? - không hiểu ý ông lắm, Tư Du ngẩng đầu - Tư Du, hội thao lần này, em biết chứ? Đây là khoảng thời gian để em chuẩn bị - thầy hiệu trưởng đặt con pháo sang một bên nói
Phút chốc, gương mặt cô đanh lại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải bất ngờ. Cô, không phải vui vì sắp đi sao? Đó luôn là điều mà cô mong muốn, cô dành cả đời này để mong nhận được học bổng lần này, vậy mà vẻ mặt này của cô là sao? Tư Du thở hắt ra một cái, cô nghe được cả tiếng thở của mình. Giống như hơi thở hấp hối, bị một nhát đao đâm trúng ngực
Ngón tay khẽ cử động, Tư Du đặt con cờ xuống, ngẫm lại một lúc. Cô, thật sự đã quên mất, chuyện học bổng. Chuyện trọng đại như vậy mà cô lại quên, hơn nữa, cô đáng lẽ phải vui lên chứ, vì kết quả lần này rất tốt, cô có thể nhận được học bổng toàn phần sang Mĩ du học, ước nguyện cả đời của cô cuối cùng cũng trở thành hiện thực
Vậy mà, cô lại không vui. Không phải không vui, mà thực rất buồn. Có cảm giác, phải rời xa mọi thứ. Không phải, trước lúc đó cô chẳng lưu luyến gì nơi này cả. Nhưng mà, còn có Tạ Tử Ngạn. Đúng rồi, Tạ Tử Ngạn đã xuất hiện như một mũi tên vô hình, chen lấn vào cuộc đời chẳng ra gì của cô. Tư Du đột nhiên cảm thấy mất mác vô cùng
- Tư Du - lời thầy hiệu trưởng kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Tư Du giật mình nhìn thầy - Em.....em thua rồi!
Thầy lắp bắp nói, còn không thể tin được vào mắt mình. Rằng Lương Tư Du cũng có một ngày bại dưới tay ông. Rồi ông nhìn vẻ mặt sững sờ của Tư Du. Có lẽ ngay cả cô cũng không tin mình lại thua. Rốt cuộc cô gái này đã có chuyện gì? Ông chưa từng thấy có chuyện gì có thể làm cô có tâm trạng thất thần như vậy, ngay cả khi cô bị điểm thấp hồi năm ngoái
- Em, em không chuyên tâm - ông khẽ gọi cô lại lần nữa. Tư Du lúc nãy mới sực nhìn thầy hiệu trưởng, rồi lại nhìn bàn cờ mà mình đã để thua. Lòng tự vấn, tại sao lại để thua? - Vâng, có lẽ vậy - Tư Du nói một câu, sau đó qua loa xếp lại bàn cờ rồi xách cặp đi
Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng dáng cô không khỏi lắc đầu. Tuổi trẻ bây giờ thật có nhiều phiền muộn. Đặc biệt phiền muộn khiến cô bận tâm quả thực lớn. Tư Du đã từng mong đợi, đã từng xin ông cho cô biết cách nhận được học bổng, đã từng là đứa trẻ rất cứng rắn. Nhưng bây giờ, ông mới thấy vẻ mặt của một đứa trẻ, biết vui, biết buồn, biết nuối tiếc những thứ ở đây
Tư Du cố gắng đi thật nhanh về nhà. Hôm đó, là lần cuối cùng cô đến văn phòng thầy hiệu trưởng sau khi lễ bế giảng kết thúc. Tư Du vẫn vướng bận về chuyện đi du học. Đi, tất nhiên cô sẽ đi. Nhưng cô chính là đang lưỡng lự. Vì sao? Vì sao cái cảm giác chưa từng có lại cứ đeo bám cô hết ngày này đến ngày khác? Cô không thích nó chút nào, bởi vì nó khiến cô trở nên yếu đuối quá nhiều
Tư Du đóng "sầm" cửa phòng, liền cất cặp, ngồi vào bàn học như mọi khi. Quần áo cũng chưa kịp thay, cô không biết tại sao mình lại về nhà trong khi đáng lí ra, cô nên đến chỗ làm sớm hơn nửa tiếng như thường lệ. Tư Du lôi sách vở cùng hồ sơ du học cô đã chuẩn bị từ đầu năm. Đây, đây mới chính là tương lai cô muốn hướng tới
Nguyện vọng được đi đến Mĩ, được sống cùng trên một đất nước với ba mình, chứng kiến ông vui đùa cùng gia đình khác, để ông phải mở to mắt nhìn chị em cô sống tốt như thế nào, cô mới hả dạ, cô mới hài lòng. Đó chính là quyết định không thể thay đổi của cô sau khi ba rời đi một ngày. Cô cũng đã nói rõ ràng với Đông Hạo từ trước, nó cũng đồng ý với cô
Mặc dù cô biết, cô chính là ép buộc Đông Hạo. Nó không muốn đi. Nó khác cô. Nó còn bạn bè, còn thầy cô, trường lớp, còn muốn vui chơi thêm một thời gian. Còn cô chẳng có gì ngoài học bổng. Nhưng nó miễn cưỡng muốn đi với cô, cô cũng không nói nhiều. Đi rồi sẽ quen, sẽ không còn vấn đề gì nhiều. Có thể thời gian đầu sống có hơi chút khó khăn nhưng cô tin bọn họ sẽ làm được
Thế rồi sao? Bây giờ, người chần chừ lại là cô? Cô lại bị lôi vào cuộc sống luôn phải phụ thuộc vào tình cảm như Đông Hạo? Cô rất căm ghét bản thân quá sa ngã, không giữ vững lập trường ngay từ đầu. Nếu cô kiên quyết bỏ mặc Tạ Tử Ngạn, có lẽ mọi việc sẽ không đi đến nước này. Là cô suy nghĩ không thấu đáo, nếu hắn biết cô đi, hắn sẽ có thái độ như thế nào?
Cô không muốn biết. Cô hi vọng hắn giữ cô lại? Không, không phải. Cho dù có là ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ ra đi. Cô chờ đợi một lời hứa hẹn từ hắn? Hai người là cái gì mà hứa hẹn. Chỉ là thân thiết hơn một chút, cô rất thoải mái khi đi cạnh hắn, thời gian trên trường hầu như là hai người luôn đi với nhau. Bọn họ chẳng là gì cả? Thậm chí nếu có giữ liên lạc, cô cũng chắc rằng sẽ chẳng bao lâu, bọn họ đã đường ai nấy đi
Cô không muốn thấy hắn chơi trò giận dỗi con nít với cô. Thà cứ để như bây giờ, âm thầm lặng lẽ mà đi, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Cô cũng sẽ không có nhiều suy nghĩ vượt quá tầm kiểm soát của mình. Cô sợ nhất là thứ đó. Tình cảm. Từ bây giờ, cô sẽ phải trở lại lạnh nhạt, khó gần như lúc đầu, như vậy hắn mới không cảm thấy quá luyến tiếc khi cô đi
Tính đến bây giờ, khoảng 5 tháng nữa cô sẽ đi, tức là đầu năm học sau. Tại sao cô lại không đi vào mùa hè? Như vậy hai người sẽ không phải giáp mặt nhau. Ở trường, nguy cơ hắn biết chuyện cô đi du học không phải là không có, cô hơi sợ. Nhưng mà, lí do gì cô lại sợ chứ? Cô sợ hắn bị tổn thương? Không có khả năng, không thể nào cô lại quan tâm đến một người không liên quan đến mình
Tư Du nằm dài trên bàn, cứ hễ cầm bút lên, trong đầu cô lại nghĩ đến một đống chuyện. Đây là lần đầu cô hiểu được cảm giác thoải mái khi nằm trên bàn là như thế nào, cô chưa từng nằm trên bàn. Không thể không nghĩ đến, cũng không thể học nổi, đây chính là cảm giác chết tiệt gì đây. Cô thật muốn hét thật lớn để hỏi. Tư Du đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Đã 7h tối
Đến giờ làm việc rồi, nhưng cô lại lười đi. Lười? Bây giờ trong cô lại sinh ra cảm giác lười nữa sao? Hôm nay đúng là một ngày dài. Lười biếng? Cô chưa từng nghĩ mình và từ này lại liên quan đến nhau. Tư Du cười nhạt, cô không muốn ăn tối, cô lên giường, đắp chăn, và ngủ. Ngủ thật sâu, để cho suy nghĩ cứ trôi đi
Nhưng mà đến khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại nhớ đến lời nói của hắn hôm bế giảng. "Tư Du, hè mình sẽ điện thoại cho cậu, chúng ta đi chơi, còn có Hồ Huân nữa, cậu có thể dắt theo Đông Hạo, cậu cũng có thể sang nhà mình chơi, chúng ta sẽ tổ chức đi du lịch nhỏ ở đâu đó cậu thích. Chắc chắn sẽ rất vui". Cô chưa từng nghĩ, hắn mà cũng sẽ có vẻ mặt trẻ con như vậy
Hắn ở bên cạnh bạn bè khác, giống như một chàng trai trưởng thành, sành sỏi về mọi thứ, biết mọi thứ, nói chuyện thì rất cuốn hút, chứ chưa từng có cái nụ cười tươi hớn hở như ở trước mặt cô. Vậy mà cô lại không thấy ghét vẻ mặt đó. Cô cũng rất mong đợi vào kế hoạch nào đó mà hắn điên rồ nghĩ ra. Nhưng giờ đây, tất cả đã chấm dứt
Sẽ không có đi chơi, không có đi du lịch, bọn họ cũng không thể cứ càng ngày càng gắn bó với nhau. Cô chính là như vậy. Cô vốn như vậy. Cô sẽ tàn nhẫn gạt hắn đi, cho dù có phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa. Nếu như cô đã không quan tâm mà hắn cứ bám lấy, cô cũng sẽ không ngại mà nói vài tiếng vô tình
Nói cô tính tình quái dị, thay đổi thất thường cũng được. Học bổng này, là quan trọng nhất với cô. Cô không thể vì thứ gì khác mà để mất nó. Cô đã cố gắng, đã cố gắng suốt 7 năm trời chỉ để có được cái học bổng này. Mọi thứ cứ đấu tranh trong đầu cô, giống như muốn nổ tung. Tư Du vùi mặt trong gối, ngủ không được, cô không ngủ được, cô cứ nghĩ lung tung mãi
Thế rồi, cô yếu ớt để nước mắt chảy ra, dù chỉ một chút, ướt cả mép gối. Cô thề, đây chính là lần cuối cùng cô khóc như thế này. Nếu không phải vì chuyện của ba, cô cũng sẽ không tức giận đến bật khóc, cũng sẽ không nhớ mình còn có tuyến lệ. Mà hắn lúc đó, như một người dưng qua đường ôm lấy cô, nói cô hãy thoải mái khóc đi, hắn sẽ không nhìn. Thật ngu ngốc! Cô đã khóc rồi
Một vài kí ức của hắn tràn về. Tại sao cô không nhận ra mình có nhiều kỉ niệm với hắn như vậy? Cô có nhớ một lần, hắn nói ba mẹ hắn đi dự tiệc nên qua nhà cô ăn bám. Đông Hạo liền vui vẻ mời hắn vào. Hắn còn nói ngông, bảo cô chỉ biết học, không biết nấu ăn, hắn chính là từ nhỏ được ba huấn luyện, đúng hơn, lúc đó hắn trách móc ba hắn vì lúc mẹ mang thai, đã hành ba hắn đến điên, bắt ba hắn phải lăn vào bếp, giống như một chiến sĩ cầm dao cắt thịt, nhìn thật buồn cười
Vì vậy, đến đời hắn, ba hắn quyết định trả thù tất cả, dồn hết tâm trạng bức bối từ lâu đè lên hắn, bắt hắn phải nấu ăn mặc dù điều đó hắn có thể không cần. Vì vậy, tối đó, hắn tự tin vào bếp, trổ tài một bữa. Kết quả thì sao, hắn là bị Đông Hạo chê đồ ăn nấu chẳng có vị, cơ hồ không bằng một góc của Tư Du nấu nữa. Nhìn cái mặt ỉu xìu của hắn lúc đó, cô thật hả hê, còn vui hơn lúc được đứng nhất trường
- Thật sao ạ? - nghe đến đó, Tư Du không những quay lại vẻ mặt cũ mà còn nhếch môi thêm một cái
- Xem ra là em đang rất vui vì ngày đó đến gần đúng không? - không hiểu ý ông lắm, Tư Du ngẩng đầu - Tư Du, hội thao lần này, em biết chứ? Đây là khoảng thời gian để em chuẩn bị - thầy hiệu trưởng đặt con pháo sang một bên nói
Phút chốc, gương mặt cô đanh lại, đến cả thầy hiệu trưởng cũng phải bất ngờ. Cô, không phải vui vì sắp đi sao? Đó luôn là điều mà cô mong muốn, cô dành cả đời này để mong nhận được học bổng lần này, vậy mà vẻ mặt này của cô là sao? Tư Du thở hắt ra một cái, cô nghe được cả tiếng thở của mình. Giống như hơi thở hấp hối, bị một nhát đao đâm trúng ngực
Ngón tay khẽ cử động, Tư Du đặt con cờ xuống, ngẫm lại một lúc. Cô, thật sự đã quên mất, chuyện học bổng. Chuyện trọng đại như vậy mà cô lại quên, hơn nữa, cô đáng lẽ phải vui lên chứ, vì kết quả lần này rất tốt, cô có thể nhận được học bổng toàn phần sang Mĩ du học, ước nguyện cả đời của cô cuối cùng cũng trở thành hiện thực
Vậy mà, cô lại không vui. Không phải không vui, mà thực rất buồn. Có cảm giác, phải rời xa mọi thứ. Không phải, trước lúc đó cô chẳng lưu luyến gì nơi này cả. Nhưng mà, còn có Tạ Tử Ngạn. Đúng rồi, Tạ Tử Ngạn đã xuất hiện như một mũi tên vô hình, chen lấn vào cuộc đời chẳng ra gì của cô. Tư Du đột nhiên cảm thấy mất mác vô cùng
- Tư Du - lời thầy hiệu trưởng kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Tư Du giật mình nhìn thầy - Em.....em thua rồi!
Thầy lắp bắp nói, còn không thể tin được vào mắt mình. Rằng Lương Tư Du cũng có một ngày bại dưới tay ông. Rồi ông nhìn vẻ mặt sững sờ của Tư Du. Có lẽ ngay cả cô cũng không tin mình lại thua. Rốt cuộc cô gái này đã có chuyện gì? Ông chưa từng thấy có chuyện gì có thể làm cô có tâm trạng thất thần như vậy, ngay cả khi cô bị điểm thấp hồi năm ngoái
- Em, em không chuyên tâm - ông khẽ gọi cô lại lần nữa. Tư Du lúc nãy mới sực nhìn thầy hiệu trưởng, rồi lại nhìn bàn cờ mà mình đã để thua. Lòng tự vấn, tại sao lại để thua? - Vâng, có lẽ vậy - Tư Du nói một câu, sau đó qua loa xếp lại bàn cờ rồi xách cặp đi
Thầy hiệu trưởng nhìn theo bóng dáng cô không khỏi lắc đầu. Tuổi trẻ bây giờ thật có nhiều phiền muộn. Đặc biệt phiền muộn khiến cô bận tâm quả thực lớn. Tư Du đã từng mong đợi, đã từng xin ông cho cô biết cách nhận được học bổng, đã từng là đứa trẻ rất cứng rắn. Nhưng bây giờ, ông mới thấy vẻ mặt của một đứa trẻ, biết vui, biết buồn, biết nuối tiếc những thứ ở đây
Tư Du cố gắng đi thật nhanh về nhà. Hôm đó, là lần cuối cùng cô đến văn phòng thầy hiệu trưởng sau khi lễ bế giảng kết thúc. Tư Du vẫn vướng bận về chuyện đi du học. Đi, tất nhiên cô sẽ đi. Nhưng cô chính là đang lưỡng lự. Vì sao? Vì sao cái cảm giác chưa từng có lại cứ đeo bám cô hết ngày này đến ngày khác? Cô không thích nó chút nào, bởi vì nó khiến cô trở nên yếu đuối quá nhiều
Tư Du đóng "sầm" cửa phòng, liền cất cặp, ngồi vào bàn học như mọi khi. Quần áo cũng chưa kịp thay, cô không biết tại sao mình lại về nhà trong khi đáng lí ra, cô nên đến chỗ làm sớm hơn nửa tiếng như thường lệ. Tư Du lôi sách vở cùng hồ sơ du học cô đã chuẩn bị từ đầu năm. Đây, đây mới chính là tương lai cô muốn hướng tới
Nguyện vọng được đi đến Mĩ, được sống cùng trên một đất nước với ba mình, chứng kiến ông vui đùa cùng gia đình khác, để ông phải mở to mắt nhìn chị em cô sống tốt như thế nào, cô mới hả dạ, cô mới hài lòng. Đó chính là quyết định không thể thay đổi của cô sau khi ba rời đi một ngày. Cô cũng đã nói rõ ràng với Đông Hạo từ trước, nó cũng đồng ý với cô
Mặc dù cô biết, cô chính là ép buộc Đông Hạo. Nó không muốn đi. Nó khác cô. Nó còn bạn bè, còn thầy cô, trường lớp, còn muốn vui chơi thêm một thời gian. Còn cô chẳng có gì ngoài học bổng. Nhưng nó miễn cưỡng muốn đi với cô, cô cũng không nói nhiều. Đi rồi sẽ quen, sẽ không còn vấn đề gì nhiều. Có thể thời gian đầu sống có hơi chút khó khăn nhưng cô tin bọn họ sẽ làm được
Thế rồi sao? Bây giờ, người chần chừ lại là cô? Cô lại bị lôi vào cuộc sống luôn phải phụ thuộc vào tình cảm như Đông Hạo? Cô rất căm ghét bản thân quá sa ngã, không giữ vững lập trường ngay từ đầu. Nếu cô kiên quyết bỏ mặc Tạ Tử Ngạn, có lẽ mọi việc sẽ không đi đến nước này. Là cô suy nghĩ không thấu đáo, nếu hắn biết cô đi, hắn sẽ có thái độ như thế nào?
Cô không muốn biết. Cô hi vọng hắn giữ cô lại? Không, không phải. Cho dù có là ai đi chăng nữa, cô cũng sẽ ra đi. Cô chờ đợi một lời hứa hẹn từ hắn? Hai người là cái gì mà hứa hẹn. Chỉ là thân thiết hơn một chút, cô rất thoải mái khi đi cạnh hắn, thời gian trên trường hầu như là hai người luôn đi với nhau. Bọn họ chẳng là gì cả? Thậm chí nếu có giữ liên lạc, cô cũng chắc rằng sẽ chẳng bao lâu, bọn họ đã đường ai nấy đi
Cô không muốn thấy hắn chơi trò giận dỗi con nít với cô. Thà cứ để như bây giờ, âm thầm lặng lẽ mà đi, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Cô cũng sẽ không có nhiều suy nghĩ vượt quá tầm kiểm soát của mình. Cô sợ nhất là thứ đó. Tình cảm. Từ bây giờ, cô sẽ phải trở lại lạnh nhạt, khó gần như lúc đầu, như vậy hắn mới không cảm thấy quá luyến tiếc khi cô đi
Tính đến bây giờ, khoảng 5 tháng nữa cô sẽ đi, tức là đầu năm học sau. Tại sao cô lại không đi vào mùa hè? Như vậy hai người sẽ không phải giáp mặt nhau. Ở trường, nguy cơ hắn biết chuyện cô đi du học không phải là không có, cô hơi sợ. Nhưng mà, lí do gì cô lại sợ chứ? Cô sợ hắn bị tổn thương? Không có khả năng, không thể nào cô lại quan tâm đến một người không liên quan đến mình
Tư Du nằm dài trên bàn, cứ hễ cầm bút lên, trong đầu cô lại nghĩ đến một đống chuyện. Đây là lần đầu cô hiểu được cảm giác thoải mái khi nằm trên bàn là như thế nào, cô chưa từng nằm trên bàn. Không thể không nghĩ đến, cũng không thể học nổi, đây chính là cảm giác chết tiệt gì đây. Cô thật muốn hét thật lớn để hỏi. Tư Du đảo mắt nhìn đồng hồ treo tường kêu tích tắc. Đã 7h tối
Đến giờ làm việc rồi, nhưng cô lại lười đi. Lười? Bây giờ trong cô lại sinh ra cảm giác lười nữa sao? Hôm nay đúng là một ngày dài. Lười biếng? Cô chưa từng nghĩ mình và từ này lại liên quan đến nhau. Tư Du cười nhạt, cô không muốn ăn tối, cô lên giường, đắp chăn, và ngủ. Ngủ thật sâu, để cho suy nghĩ cứ trôi đi
Nhưng mà đến khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại nhớ đến lời nói của hắn hôm bế giảng. "Tư Du, hè mình sẽ điện thoại cho cậu, chúng ta đi chơi, còn có Hồ Huân nữa, cậu có thể dắt theo Đông Hạo, cậu cũng có thể sang nhà mình chơi, chúng ta sẽ tổ chức đi du lịch nhỏ ở đâu đó cậu thích. Chắc chắn sẽ rất vui". Cô chưa từng nghĩ, hắn mà cũng sẽ có vẻ mặt trẻ con như vậy
Hắn ở bên cạnh bạn bè khác, giống như một chàng trai trưởng thành, sành sỏi về mọi thứ, biết mọi thứ, nói chuyện thì rất cuốn hút, chứ chưa từng có cái nụ cười tươi hớn hở như ở trước mặt cô. Vậy mà cô lại không thấy ghét vẻ mặt đó. Cô cũng rất mong đợi vào kế hoạch nào đó mà hắn điên rồ nghĩ ra. Nhưng giờ đây, tất cả đã chấm dứt
Sẽ không có đi chơi, không có đi du lịch, bọn họ cũng không thể cứ càng ngày càng gắn bó với nhau. Cô chính là như vậy. Cô vốn như vậy. Cô sẽ tàn nhẫn gạt hắn đi, cho dù có phải dùng biện pháp gì đi chăng nữa. Nếu như cô đã không quan tâm mà hắn cứ bám lấy, cô cũng sẽ không ngại mà nói vài tiếng vô tình
Nói cô tính tình quái dị, thay đổi thất thường cũng được. Học bổng này, là quan trọng nhất với cô. Cô không thể vì thứ gì khác mà để mất nó. Cô đã cố gắng, đã cố gắng suốt 7 năm trời chỉ để có được cái học bổng này. Mọi thứ cứ đấu tranh trong đầu cô, giống như muốn nổ tung. Tư Du vùi mặt trong gối, ngủ không được, cô không ngủ được, cô cứ nghĩ lung tung mãi
Thế rồi, cô yếu ớt để nước mắt chảy ra, dù chỉ một chút, ướt cả mép gối. Cô thề, đây chính là lần cuối cùng cô khóc như thế này. Nếu không phải vì chuyện của ba, cô cũng sẽ không tức giận đến bật khóc, cũng sẽ không nhớ mình còn có tuyến lệ. Mà hắn lúc đó, như một người dưng qua đường ôm lấy cô, nói cô hãy thoải mái khóc đi, hắn sẽ không nhìn. Thật ngu ngốc! Cô đã khóc rồi
Một vài kí ức của hắn tràn về. Tại sao cô không nhận ra mình có nhiều kỉ niệm với hắn như vậy? Cô có nhớ một lần, hắn nói ba mẹ hắn đi dự tiệc nên qua nhà cô ăn bám. Đông Hạo liền vui vẻ mời hắn vào. Hắn còn nói ngông, bảo cô chỉ biết học, không biết nấu ăn, hắn chính là từ nhỏ được ba huấn luyện, đúng hơn, lúc đó hắn trách móc ba hắn vì lúc mẹ mang thai, đã hành ba hắn đến điên, bắt ba hắn phải lăn vào bếp, giống như một chiến sĩ cầm dao cắt thịt, nhìn thật buồn cười
Vì vậy, đến đời hắn, ba hắn quyết định trả thù tất cả, dồn hết tâm trạng bức bối từ lâu đè lên hắn, bắt hắn phải nấu ăn mặc dù điều đó hắn có thể không cần. Vì vậy, tối đó, hắn tự tin vào bếp, trổ tài một bữa. Kết quả thì sao, hắn là bị Đông Hạo chê đồ ăn nấu chẳng có vị, cơ hồ không bằng một góc của Tư Du nấu nữa. Nhìn cái mặt ỉu xìu của hắn lúc đó, cô thật hả hê, còn vui hơn lúc được đứng nhất trường
Danh sách chương