Tư Du gói hết đồ đạc đóng vào thùng, Đông Hạo cũng đã làm tiệc đơn giản chia tay với bạn bè hôm qua rồi. Mặc dù hơi đường đột nhưng vẫn có thể liên lạc với nhau, nhìn nó không đến nỗi quá buồn, cô cũng an tâm hơn nhiều. Tư Du đem hết sách vở của mình đi bán, chợt rơi ra từ trong đống giấy tờ chất cao như núi chính là bài kiểm tra

À, nhìn kĩ thì ra là bài thi thử năm ngoái của hắn. Nét chữ nghệch ngoạc lười biếng vẫn còn đó. Thật sự đã rất lâu rồi. Tư Du vò nát tờ giấy quăng vào thùng rác. Căn nhà bây giờ liền trở nên trống vắng. Cô đã xin nghỉ làm ở mấy chỗ kia. Bây giờ chỉ đang đếm từng ngày chờ lên máy bay mà thôi. Cô có thể nhận ra nỗi lo lắng trong mắt Đông Hạo

Chính cô cũng không bình tĩnh nổi kia mà. Cô hỏi Đông Hạo còn có chuyện gì cần làm nữa không. Nó nói nó muốn cô đi gặp Tử Ngạn một lần cuối, không suy nghĩ nhiều, cô liền từ chối. Không được, việc cô kiên trì suốt 2 tháng không thể nào đổ vỡ được. Cô không thể mắc cùng sai lầm, với cùng một đối tượng

Thật trùng hợp, ngày cô đi, cũng chính là ngày khai giảng của trường. Không hiểu sao, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, lòng cô lại dâng lên nỗi chua xót. Kéo vali ra khỏi nhà, Đông Hạo ở sau cô đeo một ba lô rất to. Hai chị em đi bộ ra đường lớn để bắt taxi đến sân bay. Nhìn trên đường, từng tốp học sinh vui đùa đến lễ khai giảng, đó là đồng phục trường cô

Taxi chầm chậm rời đi, mang theo nỗi niềm của hai chị em sắp rời khỏi thành phố này. Tư Du chưa từng một lần ngắm nhìn thành phố này một cách tỉ mỉ. Lần này, cũng chính là lần cuối cùng, cô được nhìn chúng. Tư Du chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây lướt qua mắt mình. Ánh nắng buổi sáng làm nó trở nên trong suốt hơn

Cô sẽ mang theo suy nghĩ cùng tâm tư của mình rời khỏi đây, rời xa Tạ Tử Ngạn. Cô nghĩ có lẽ nhân duyên của bọn họ hết rồi. Thật buồn cười, người như cô cũng có ngày nghĩ đến duyên phận. Tư Du không hiểu từ lúc nào trong đầu mình lại có những suy nghĩ kì quái. Thầy hiệu trưởng cũng chúc cô đạt được điều mà mình mong muốn, nếu có một ngày, hãy nhớ về làm một ván cờ với lão già này

Tạm biệt, tạm biệt thành phố mà cô đã từng sinh ra, tạm biệt mảnh đất mà cô lớn lên và làm việc, tạm biệt những thứ mà cô muốn tạm biệt, tạm biệt.....Tạ Tử Ngạn.....

Tạ Tử Ngạn lẫn trong đám học sinh chen chúc nhau ở sân trường, cố gắng tìm vị trí của lớp mình. Hắn hồng hộc chạy tới, bắt chuyện với một vài người bạn, hỏi bọn họ đã trải qua kì nghỉ hè như thế nào. Nhưng tuyệt nhiên, hắn không thấy cô, có lẽ cô đang ở phòng giáo viên hay đâu đó. Nghĩ đến chốc nữa về lớp có thể gặp được cô, hắn thật hào hứng

Nhưng hắn cũng rất tức giận. Suốt một mùa hè cô không hề liên lạc với hắn, cũng không có ở nhà. Rõ ràng trước khi nghỉ hè, hắn đã dặn đi dặn lại với cô kế hoạch đi du lịch của mình. Cuối cùng, hắn đành đi với Hồ Huân và Hồ Nhi. Thật chán hết sức! Ngồi nghe thầy hiệu trưởng đọc vài lời diễn văn, lại nhìn bạn học trò chuyện với nhau, hắn có cảm giác được sống lại. Không khí này mới chính là cuộc sống đời học sinh

Đại Vũ và Anh Thi vẫn đi chung với đám bạn nhìn như học sinh cá biệt kia. Bọn họ đúng là càng ngày càng làm quá. Đầu tóc nhuộm màu, còn đeo khuyên tai, lại còn xăm hình, nhìn quả thực chẳng phải thể loại đàng hoàng gì. Vậy mà hắn lại muốn day dưa vào, hắn còn không biết, những người như vậy chỉ thích tiền của hắn để đi chơi

Ba hắn từ lúc lọt lòng đã dặn dò rất kĩ, hắn tuyệt đối không được để người khác biết được mình là con trai của Tạ Tử Thiên, là người sau này thừa kế tập đoàn Phúc Nhật, nếu không có rất nhiều người có ý đồ, nhất định sẽ tiếp cận hắn. Mà hiện tại hắn thấy, cho dù là người khác có biết hay không, chỉ cần có tiền sẽ tự động có bạn mà thôi

Trải qua một mùa hè, Tử Ngạn dường như đã cao lên. Nét mặt dần ẩn hiện nét cương nghị của một người đàn ông, không còn nét trẻ con của một học sinh 18 tuổi. Tướng tá hắn nếu như mặc đồ vest nhất định sẽ rất hợp. Tử Ngạn đi theo bạn học về phòng học mới của mình, trò chuyện đủ thứ trên đời. Bởi vì chưa thể xếp được chỗ ngồi nên giáo viên chủ nhiệm mới đề nghị ngồi lại vị trí cũ năm ngoái

Tử Ngạn mỉm cười trở về chỗ ngồi của mình, nhìn vào chiếc bàn trống bên cạnh, cô giờ này còn chưa vào lớp. Giáo viên điểm danh đầu năm, cũng không có tên của cô. Cái gì vậy? Không một ai quan tâm tên của cô không được đọc lên. Chẳng lẽ, cô đã báo vắng mặt hôm nay. Tử Ngạn đưa tay hỏi, tại sao không có tên Lương Tư Du, liền nhận được thông báo như sấm bên tai

- Lương Tư Du? Em ấy đã đi du học rồi mà, các em không biết sao? Cả lớp lại một lần xôn xao. Có nhiều người cười đến ngoác cả mồm vì cuối cùng cô cũng đi, thứ hạng của mình sẽ được lên một bậc. Có người lại mừng rỡ, cuối cùng cũng không phải nhìn thấy người mà mình ghét nữa. Có người lại không biểu hiện gì, cô có đi hay ở đây cũng chẳng quan trọng lắm. Đám Đại Vũ lại hơi bất ngờ, nhưng rồi cũng cười oang oang, còn nói tối nay nhất định phải mở tiệc lớn

Còn hắn? Tạ Tử Ngạn thững thờ ngồi xuống ghế. Cô đi? Đi du học? Hồi nào? Tại sao hắn không biết? Tại sao cô không nói với hắn rằng mình sẽ đi du học? Tại sao bỏ hắn đi mà không hề nói một lời tạm biệt? Lí do mà cả mùa hè cô trốn tránh hắn là đây sao? Quả thực còn quá bỡ ngỡ, hắn chưa thể tin được sự thật này

Tử Ngạn tan học liền chạy đến nhà cô, nhà đã có chủ mới, hắn nặn nụ cười rời đi. Hắn chạy đến siêu thị gần nhà cô, nói là Tư Du đã nghỉ làm hơn một tháng rồi. Hắn lại chạy đến tiệm cafe, cũng nhận được câu trả lời tương tự. Tất cả mọi việc như xoay mòng mòng quanh đầu hắn. Tử Ngạn ngồi xổm xuống vệ đường, tai không còn nghe được âm thanh gì rõ ràng nữa

Chắc chắn là nói dối. Không lí nào Tư Du lại bỏ đi mà không nói một lời nào với hắn. Không lẽ, đối với cô, hắn vẫn chẳng là cái gì sao? Khiến cô không quan tâm, không muốn kể chuyện gì. Hắn nhận ra rằng, cô chưa thật sự kể chuyện gì cho hắn nghe cả. Khi đi cạnh nhau, hầu như chỉ là hắn nói. Tử Ngạn thở dốc, chống tay lên cột đèn giao thông

Người hắn mồ hôi đã nhễ nhại từ lâu. Tất cả những nơi cô thường xuất hiện hắn đều đã tìm đến, lại không thể nào tìm thấy cô. Cứ tưởng tượng, năm học này sẽ không được nhìn thấy cô, cả người hắn liền mềm nhũn ra. Tử Ngạn lê bước chân nặng trĩu trở về nhà. Rốt cuộc, hắn chính là biết được cô đã đi du học, hơn nữa lại còn nghe được từ một người khác

- Tử Ngạn, cuối cùng cậu cũng về nhà, đã đi đâu thế? - Hồ Huân đang ngồi gác chân lên ghế chơi game, thấy hắn về liền kéo tay nói nhỏ - có phải đi tìm Lương Tư Du hay không?

- Tử Ngạn, về rồi hả? - mẹ hắn đang bận một tay trong bếp cũng nghiêng đầu chào - tối nay chúng ta ăn mừng con nhập học, có nên mời con bé Tư Du đến ăn một bữa không?

- Đúng đó, lâu rồi không đánh một ván với nó - ba hắn đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ, vẫn một mực muốn đánh thắng cô

- Đã ra mắt gia đình rồi sao? Làm việc nhanh gọn đấy - Hồ Huân cười đểu, nhét miếng táo vừa gọt bỏ vào miệng, tiếp tục chơi game trong khi đợi Hạ Phong làm xong thức ăn

Hắn nhận ra, không khí trong nhà hắn lúc nào cũng vui vẻ như vậy, nhưng bây giờ lại có sự hiện diện của cô. Có lẽ hắn bị hoang tưởng chăng? Cô chẳng hề làm gì cả, lại cư nhiên xâm chiếm vào đời sống của hắn như vậy. Vừa mới nguôi ngoai tin tức động trời đó, hắn lại nhớ đến cô. Lương Tư Du kia, đã rời đi mà không hề gặp mặt hắn lấy một lần

- Sao vậy? - Hạ Phong sau khi đã kêu Hồ Huân và Tử Thiên ngồi vào bàn ăn mới nhìn hắn hỏi - không gọi điện cho Tư Du sao? - bà nhớ, bình thường hắn sẽ rất hào hứng với những chuyện như vậy mà

- Cậu ấy, đi du học rồi - giọng hắn lí nhí như tiếng muỗi vo ve nhưng lập tức, liền biến không khí nhộn nhịp của bàn ăn trở nên lạnh lẽo. Hồ Huân đang ngốn miếng gà vào miệng cũng phải ngừng nhai lại

- Sao, sao lại đột ngột như vậy? - Tử Thiên nuốt khan hỏi, nhìn vẻ mặt thất thần của con trai, có lẽ cũng chưa thể chấp nhận nổi chuyện này

- Chính con cũng không biết. Cậu ấy đi mà không hề thông báo một tiếng - Tử Ngạn ngậm ngùi nói - mẹ, chắc là tối nay con không thể ăn cơm với mọi người được rồi

Tử Ngạn cúi đầu một cái rồi đeo cặp lên lầu. Nhìn bóng lưng của hắn rời đi, ba người còn lại không thẹn mà thở dài. Mỗi người có một suy nghĩ riêng, nhưng mà tất cả đều đang nghĩ cho hắn. Có lẽ hắn rất sốc, chính bọn họ cũng sốc kia mà. Thằng bé này, chắc hẳn đang nhớ bạn hắn lắm, người bạn đầu tiên mà hắn hào hứng kể với ba mẹ

Tử Ngạn đóng cửa phòng lại, quăng cặp sang một bên, nằm sấp lên giường. Hắn vùi đầu vào gối, cố gắng chà xát gương mặt mình thật nhiều. Cô thật nhẫn tâm. Luôn nghĩ đến cái kết không vẹn toàn nhất. Chí ít nếu cô nói, hắn vẫn có thể thông cảm với cô, nếu đi, cả hai vẫn có thể liên lạc với nhau mà. Công nghệ thông tin hiện giờ rất hiện đại, còn sợ sẽ không gặp được?

Còn nếu cô chán, hắn sẽ mua vé máy bay sang đó chơi với cô khi được nghỉ lễ, du lịch ở nước ngoài chắc hẳn cũng rất thú vị. Mà không, nếu cô nói, hắn cũng không chắc mình sẽ suy nghĩ lạc quan như vậy. Còn nếu cô nói với gương mặt lạnh tanh, hắn còn không chắc cô sẽ để tâm đến những lời hứa hẹn của hắn

Nhưng cô không nói, chính là coi thường hắn, xúc phạm hắn. Hắn kết bạn, không phải chỉ để ở cạnh nhau mới có thể trò chuyện với nhau. Hắn kết bạn với cô, cũng chính vì thích tính cách thẳng thắn không vòng vo của cô. Có lẽ hắn chưa bao giờ nói điều đó với cô, nhưng như vậy không có nghĩ cô liền xem thường tình cảm của hắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện