Làm ơn ai đó nói cho hắn biết, cái cảm giác này là gì không? Hắn đi học, không còn cảm giác gì nữa. Những nụ cười trở nên thật gượng gạo. Thà bọn họ đừng cười, biểu hiện rằng mình đang ghét việc đó, chứ đừng cười như vậy, làm hắn trở nên thật buồn chán, cảm thấy niềm vui thật rẻ tiền. Hằng ngày, hắn vẫn theo thói quen đi từ trường ngang qua quán cafe, rồi thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua siêu thị
1 tháng. Cô đã đi một tháng rồi, nhưng hắn vẫn còn chưa thôi cái cảm giác rằng cô vẫn đang ở bên cạnh. Chỗ ngồi của cô đã bị lấp bởi một bạn học khác. Người đó thường hay làm duyên trước mặt hắn, cho rằng hắn thật sự có cảm tình. Bởi vì, cứ mỗi lần vô thức cười rạng rỡ kể chuyện, hắn lại quay sang bên trái, rồi lại vô tình nhận ra, chỗ đó không còn có cô nữa
1 tháng. Ba mẹ nhìn hắn như một kẻ không bình thường. Tử Ngạn thường ngày nếu như không đi học, thì sẽ ở nhà nhốt kín mình trong phòng, đọc sách. Hắn cho rằng sách vở có thể khiến hắn lại gần với cô hơn. Có đôi lúc, Tử Ngạn ngu ngốc nhấn số điện thoại gọi cho cô nhưng chỉ nghe được giọng nói của tổng đài. Cô đi, đương nhiên sẽ thay số điện thoại
2 tháng. Hắn trở nên khá khẩm hơn. Từ những buổi đi chơi nhỏ với Hồ Huân, hắn lại đi chơi với một nhóm bạn khác trong lớp, hay nói đúng hơn, hắn chìm đắm trong những niềm vui như lúc trước khi gặp cô. Hắn cũng thôi thói quen đọc sách 1 tháng trước của mình, hắn khôi phục thói quen đi chơi về khuya. Ba mẹ hắn dù sao cũng đã quen. Hơn nữa còn nghĩ, mất Tư Du, hắn giống như con ngựa mất cương, không thể khuyên nổi
2 tháng. Đại Vũ ở bên ngoài nhận ra, Lương Tư Du đi quả thật là chuyển biến lớn đối với Tạ Tử Ngạn. Vậy mà, chỉ hai tháng sau, hắn liền cảm thấy như không có chuyện gì. Đại Vũ giống như chứng kiến một vở kịch hài. Anh Thi cũng đã thôi thích hắn từ năm ngoái, chỉ có đôi lúc bị mê hoặc bởi nụ cười của hắn. Không thể không công nhận, càng lớn, hắn càng tuấn tú
3 tháng. Hắn nhận ra năm nay mình sẽ thi đại học. Hắn còn phải kế thừa công ty của ba, hắn không thể làm ba thất vọng thêm nữa. Tử Ngạn từ lớp học, nhìn ra cây cối bên ngoài đã sớm thay lá, nhận ra đã sắp hết năm. Vả lại, hắn cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng phần nào. Có lẽ đó là tương lai mà cô mong muốn. Nếu đã vậy, hắn hẳn là nên ủng hộ cô, mong cô thành công, sống cuộc sống của mình, cười nhiều hơn nữa. Và nếu có một ngày cả hai lại gặp nhau trên đường, lúc đó hắn sẽ là người ngoảnh mặt lại gọi tên cô đầu tiên
4 tháng. Hắn bước vào kì thi ôn luyện để thi đại học như bao người khác. Hắn quyết định chọn ngành quản lí maketing, sau này quản lí công ty sẽ không quá khó khăn. Mặc dù rất vất vả, nhưng mỗi lần nằm gục xuống bàn, hắn lại ẩn hiện nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô như muốn nói "Cậu lười biếng như vậy, cho dù có mười Lương Tư Du cũng không thể giúp cậu đậu được đại học". Lúc đó, hắn liền ngồi bật dậy mà cười, rồi nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo giác, nhận ra cô vẫn luôn là động lực giúp hắn học tốt hơn
Tử Ngạn giống như được khai quật trí thông minh từ ba, hắn đỗ đại học với số điểm cao nhất. Tử Thiên đương nhiên vô cùng hống hách, đi khoe với bạn bè khắp nơi. Càng lớn, Tử Ngạn càng ra dáng đàn ông, trầm tính hơn, nhưng hắn vẫn hài hước như mọi lúc khi trò chuyện với người khác. Vì vậy mà hắn liền trở thành nam thần suốt 4 năm đại học
Những năm đầu, hắn cắm đầu cắm cổ làm việc, đến nỗi bây giờ, ba mẹ hắn đi du lịch một thời gian, giao lại công ty cho hắn, khi về, đã nhìn không ra con trai mình. Trừ bỏ bộ đồ vest đắt tiền trên người hắn mặc lúc đi làm, hắn nhìn giống như một kẻ lang thang. Đầu tóc thì có chút xù, hơn nữa là quá dài, nhìn thật giống người rừng. Còn chòm râu dưới cằm, tại sao hắn lại không cạo? Nhìn tướng ngồi của hắn lúc ăn cơm ở nhà, một chân gác lên ghế, miệng ngồm ngoàm ăn bánh mì, mắt lại đăm đăm vào biểu đồ doanh số trên máy tính, thật chẳng ra thể thống gì. Đến Tạ Tử Thiên cũng không chịu nổi mà mắng hắn, ngày xưa ông vừa thông minh vừa tuấn lãng, cớ sao đứa con trai này luôn khiến ông phiền muộn
Hắn là thấy, ba hắn giống như càng ngày càng trẻ lại, giọng la cũng rất lớn. Có lẽ đi du lịch quanh năm với mẹ, công việc đã có con trai lo, an nhàn hưởng thụ cuộc sống nên tự nhiên vết nhăn trên mặt cũng biến đi vài cái. Hắn thì thở dài, hắn không có thời gian lo cho những việc đó. Mặc dù chòm râu lổm chổm trên mặt che mất gương mặt đẹp đẽ của hắn, nhưng hắn không quan tâm
Ngược lại, hắn còn thấy việc này khá tốt. Như vậy nhân viên của hắn mới chuyên tâm làm việc, nhìn hắn giống như là một lão già gần 40 tuổi, lâu dần, cũng không ai quan tâm đến hắn bao nhiêu tuổi nữa. Hắn gãi gãi chân rồi cầm laptop đi lên lầu, bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của ba từ khi về nước đến giờ đã qua một tuần. Chiều nay hắn còn có cuộc họp bàn về dự án nhập đá quý mới
Dạo này hình như hắn bị thiếu ngủ, chắc do hiệu quả công việc quá nhiều. Bạn học đại học của hắn kì lạ lại đến tìm hắn uống cafe. Hắn mặc dù công việc chất cao như núi nhưng ai cũng biết, hắn coi trọng nhất chính là bạn bè. Cho dù hắn có lịch trình gì thì cũng kêu thư kí bỏ hết. Kì lạ hơn nữa, bọn họ thường nhắc đến công việc làm ăn thua lỗ trước mặt hắn
Hắn đoán, có lẽ ra trường, không mấy ai có thể có liền công việc tốt như hắn nên cũng thông cảm phần nào, thậm chí còn cho bọn họ vay tiền. Nhìn bạn hắn khóc hết nước mắt, hắn cũng mủi lòng. Hồ Huân thì nghĩ, hắn không nên cứ cho bạn mượn tiền hoài như vậy, cho rằng bọn họ đang lợi dụng hắn, nhưng mà hắn thấy, dù sao cũng chỉ số tiền nhỏ, không đáng
Hồ Huân tốt nghiệp trường nghệ thuật, trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thường xuyên đến Phúc Nhật chụp ảnh, làm hiệu quả quảng cáo càng tăng nhanh. Dạo này bọn họ cũng ít liên lạc, có lẽ Hồ Huân luôn có những chuyến công tác xa nên không thể gặp mặt thường xuyên. Nhưng mỗi lúc hắn ta trở về sẽ theo thói quen mua quà cho hắn, mặc dù hắn không đòi hỏi, lúc đó hai người sẽ tranh thủ đi uống vài ly
Chính Hồ Huân cũng than vãn về vẻ ngoài đáng xấu hổ của hắn. Thân hình thì to cao, lại đầu tóc rũ rượi cùng râu không cạo, chính xác là một kẻ đầu đường xó chợ. Nếu không phải là bạn hắn, có lẽ Hồ Huân cũng nghi ngờ hắn không phải là giám đốc của một tập đoàn đá quý lớn. Ấy vậy mà không ai trong công ty có thể nói gì được hắn, ngay cả thư kí cũng không thể khuyên hắn lấy một câu
Cho dù Tử Ngạn tính tình có đôi phần dễ chịu hơn ba nhưng lại rất cố chấp, không thích nghe lời người khác, đặc biệt càng lớn. Nhưng xét về khả năng làm việc, Tử Ngạn rõ ràng giống ba hắn. Hơn nữa, khi bắt kịp xu hướng thời thượng, hắn càng tận dụng triệt để khả năng đó. Phúc Nhật vẫn phát triển mà không gặp phải khó khăn nào
Hắn, 28 tuổi, nắm trong tay khối tài sản kết xù. Còn ba mẹ hắn thì vẫn đi chơi đây đó, hầu như là không quan tâm đến hắn một mình ở nhà. Mà Tử Ngạn cũng đã quen với chuyện đó, mong rằng hai người có thể tận hưởng tuổi già vui vẻ, hắn không có cảm giác bị bỏ rơi. Tử Ngạn hầu như suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc để sống qua ngày
Hắn dường như còn nhận ra thú vui khi làm việc. Họp lớp, hắn diện trang phục có vẻ sang trọng một chút, nhưng bạn học vẫn hai lần không gọi trúng tên của hắn. Có lẽ nhìn hắn quá khác, nhếch nhác, thảm hại, nhưng lại là một tên có tiền, từ những bạn trong lớp nói. Mấy bạn nữ thì thất vọng vô cùng, nam thần đại học của bọn họ lại giống như ăn mày
Tử Ngạn lại không thấy ngại với chuyện đó. Hắn vẫn cười nói bình thường như chẳng có chuyện gì. Nhưng có lẽ không khí quá ngột ngạt, hoặc có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, bọn họ khó có thể tìm đề tài để nói chuyện, trừ những chuyện công ăn việc làm, ôn lại kỉ niệm cũ. Mà thời gian học đại học, hắn hầu như là lo nghiên cứu về Phúc Nhật
Hắn ra về, trao đổi số điện thoại với một vài bạn. Trong đó có một người nói chuyện rất hăng hái với hắn, làm hắn để lại ấn tượng. Người này lúc trước trầm tính, bây giờ lại nói nhiều như vậy, có lẽ mọi chuyện rất thuận lợi. Bạn học Trần đó còn hẹn hắn lúc nào sẽ gọi điện uống vài ly, hắn đương nhiên là hài lòng
Tử Ngạn nhấp ngụm cafe, nhìn vào văn kiện trên tay rồi bỏ xuống bàn. Hắn lật sấp ảnh của Hồ Huân chụp lúc ở Úc, nhìn vẻ mặt này quả thực hớn hở. Hướng mắt nhìn về phía vườn nhỏ trong nhà, hắn nhận ra mùa xuân đã đến tự lúc nào. Hồ Huân còn kể với hắn là đã tìm được một cô bạn gái ở Úc, là người lai, hắn cũng không còn thắc mắc sự bất đồng ngôn ngữ của hai người
Hồ Huân lại than vãn với hắn. Tại sao hắn còn chưa có bạn gái? Hắn giống như là thầy tu ăn chay, không hề có lấy một cô gái bên cạnh nào. Như vậy, vẻ ngoài của hắn sẽ thực đáng tiếc, vả lại, hắn cũng gần 30 rồi còn gì. Hồ Huân đảm bảo nếu trau chuốc lại, hắn chắc chắn sẽ là một mỹ nam, tăng cường đi dự tiệc thượng lưu một chút, rất nhanh chóng sẽ tìm được một thanh mai trúc mã
Trái lại, Tử Ngạn lại không quan tâm đến việc này cho lắm. Hắn không có bất kì cảm giác nào với phụ nữ, hắn nghi ngờ sinh lý mình có vấn đề hay là phụ nữ dạo này không đủ hấp dẫn. Đúng hơn, hắn không phải sinh lý yếu, vậy chắc là lý do còn lại rồi. Mà hắn thấy, hắn dường như chỉ yêu thích công việc của mình, hắn chưa từng yêu thứ gì hơn nó
1 tháng. Cô đã đi một tháng rồi, nhưng hắn vẫn còn chưa thôi cái cảm giác rằng cô vẫn đang ở bên cạnh. Chỗ ngồi của cô đã bị lấp bởi một bạn học khác. Người đó thường hay làm duyên trước mặt hắn, cho rằng hắn thật sự có cảm tình. Bởi vì, cứ mỗi lần vô thức cười rạng rỡ kể chuyện, hắn lại quay sang bên trái, rồi lại vô tình nhận ra, chỗ đó không còn có cô nữa
1 tháng. Ba mẹ nhìn hắn như một kẻ không bình thường. Tử Ngạn thường ngày nếu như không đi học, thì sẽ ở nhà nhốt kín mình trong phòng, đọc sách. Hắn cho rằng sách vở có thể khiến hắn lại gần với cô hơn. Có đôi lúc, Tử Ngạn ngu ngốc nhấn số điện thoại gọi cho cô nhưng chỉ nghe được giọng nói của tổng đài. Cô đi, đương nhiên sẽ thay số điện thoại
2 tháng. Hắn trở nên khá khẩm hơn. Từ những buổi đi chơi nhỏ với Hồ Huân, hắn lại đi chơi với một nhóm bạn khác trong lớp, hay nói đúng hơn, hắn chìm đắm trong những niềm vui như lúc trước khi gặp cô. Hắn cũng thôi thói quen đọc sách 1 tháng trước của mình, hắn khôi phục thói quen đi chơi về khuya. Ba mẹ hắn dù sao cũng đã quen. Hơn nữa còn nghĩ, mất Tư Du, hắn giống như con ngựa mất cương, không thể khuyên nổi
2 tháng. Đại Vũ ở bên ngoài nhận ra, Lương Tư Du đi quả thật là chuyển biến lớn đối với Tạ Tử Ngạn. Vậy mà, chỉ hai tháng sau, hắn liền cảm thấy như không có chuyện gì. Đại Vũ giống như chứng kiến một vở kịch hài. Anh Thi cũng đã thôi thích hắn từ năm ngoái, chỉ có đôi lúc bị mê hoặc bởi nụ cười của hắn. Không thể không công nhận, càng lớn, hắn càng tuấn tú
3 tháng. Hắn nhận ra năm nay mình sẽ thi đại học. Hắn còn phải kế thừa công ty của ba, hắn không thể làm ba thất vọng thêm nữa. Tử Ngạn từ lớp học, nhìn ra cây cối bên ngoài đã sớm thay lá, nhận ra đã sắp hết năm. Vả lại, hắn cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng phần nào. Có lẽ đó là tương lai mà cô mong muốn. Nếu đã vậy, hắn hẳn là nên ủng hộ cô, mong cô thành công, sống cuộc sống của mình, cười nhiều hơn nữa. Và nếu có một ngày cả hai lại gặp nhau trên đường, lúc đó hắn sẽ là người ngoảnh mặt lại gọi tên cô đầu tiên
4 tháng. Hắn bước vào kì thi ôn luyện để thi đại học như bao người khác. Hắn quyết định chọn ngành quản lí maketing, sau này quản lí công ty sẽ không quá khó khăn. Mặc dù rất vất vả, nhưng mỗi lần nằm gục xuống bàn, hắn lại ẩn hiện nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô như muốn nói "Cậu lười biếng như vậy, cho dù có mười Lương Tư Du cũng không thể giúp cậu đậu được đại học". Lúc đó, hắn liền ngồi bật dậy mà cười, rồi nhanh chóng nhận ra đó chỉ là ảo giác, nhận ra cô vẫn luôn là động lực giúp hắn học tốt hơn
Tử Ngạn giống như được khai quật trí thông minh từ ba, hắn đỗ đại học với số điểm cao nhất. Tử Thiên đương nhiên vô cùng hống hách, đi khoe với bạn bè khắp nơi. Càng lớn, Tử Ngạn càng ra dáng đàn ông, trầm tính hơn, nhưng hắn vẫn hài hước như mọi lúc khi trò chuyện với người khác. Vì vậy mà hắn liền trở thành nam thần suốt 4 năm đại học
Những năm đầu, hắn cắm đầu cắm cổ làm việc, đến nỗi bây giờ, ba mẹ hắn đi du lịch một thời gian, giao lại công ty cho hắn, khi về, đã nhìn không ra con trai mình. Trừ bỏ bộ đồ vest đắt tiền trên người hắn mặc lúc đi làm, hắn nhìn giống như một kẻ lang thang. Đầu tóc thì có chút xù, hơn nữa là quá dài, nhìn thật giống người rừng. Còn chòm râu dưới cằm, tại sao hắn lại không cạo? Nhìn tướng ngồi của hắn lúc ăn cơm ở nhà, một chân gác lên ghế, miệng ngồm ngoàm ăn bánh mì, mắt lại đăm đăm vào biểu đồ doanh số trên máy tính, thật chẳng ra thể thống gì. Đến Tạ Tử Thiên cũng không chịu nổi mà mắng hắn, ngày xưa ông vừa thông minh vừa tuấn lãng, cớ sao đứa con trai này luôn khiến ông phiền muộn
Hắn là thấy, ba hắn giống như càng ngày càng trẻ lại, giọng la cũng rất lớn. Có lẽ đi du lịch quanh năm với mẹ, công việc đã có con trai lo, an nhàn hưởng thụ cuộc sống nên tự nhiên vết nhăn trên mặt cũng biến đi vài cái. Hắn thì thở dài, hắn không có thời gian lo cho những việc đó. Mặc dù chòm râu lổm chổm trên mặt che mất gương mặt đẹp đẽ của hắn, nhưng hắn không quan tâm
Ngược lại, hắn còn thấy việc này khá tốt. Như vậy nhân viên của hắn mới chuyên tâm làm việc, nhìn hắn giống như là một lão già gần 40 tuổi, lâu dần, cũng không ai quan tâm đến hắn bao nhiêu tuổi nữa. Hắn gãi gãi chân rồi cầm laptop đi lên lầu, bỏ ngoài tai lời cằn nhằn của ba từ khi về nước đến giờ đã qua một tuần. Chiều nay hắn còn có cuộc họp bàn về dự án nhập đá quý mới
Dạo này hình như hắn bị thiếu ngủ, chắc do hiệu quả công việc quá nhiều. Bạn học đại học của hắn kì lạ lại đến tìm hắn uống cafe. Hắn mặc dù công việc chất cao như núi nhưng ai cũng biết, hắn coi trọng nhất chính là bạn bè. Cho dù hắn có lịch trình gì thì cũng kêu thư kí bỏ hết. Kì lạ hơn nữa, bọn họ thường nhắc đến công việc làm ăn thua lỗ trước mặt hắn
Hắn đoán, có lẽ ra trường, không mấy ai có thể có liền công việc tốt như hắn nên cũng thông cảm phần nào, thậm chí còn cho bọn họ vay tiền. Nhìn bạn hắn khóc hết nước mắt, hắn cũng mủi lòng. Hồ Huân thì nghĩ, hắn không nên cứ cho bạn mượn tiền hoài như vậy, cho rằng bọn họ đang lợi dụng hắn, nhưng mà hắn thấy, dù sao cũng chỉ số tiền nhỏ, không đáng
Hồ Huân tốt nghiệp trường nghệ thuật, trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, thường xuyên đến Phúc Nhật chụp ảnh, làm hiệu quả quảng cáo càng tăng nhanh. Dạo này bọn họ cũng ít liên lạc, có lẽ Hồ Huân luôn có những chuyến công tác xa nên không thể gặp mặt thường xuyên. Nhưng mỗi lúc hắn ta trở về sẽ theo thói quen mua quà cho hắn, mặc dù hắn không đòi hỏi, lúc đó hai người sẽ tranh thủ đi uống vài ly
Chính Hồ Huân cũng than vãn về vẻ ngoài đáng xấu hổ của hắn. Thân hình thì to cao, lại đầu tóc rũ rượi cùng râu không cạo, chính xác là một kẻ đầu đường xó chợ. Nếu không phải là bạn hắn, có lẽ Hồ Huân cũng nghi ngờ hắn không phải là giám đốc của một tập đoàn đá quý lớn. Ấy vậy mà không ai trong công ty có thể nói gì được hắn, ngay cả thư kí cũng không thể khuyên hắn lấy một câu
Cho dù Tử Ngạn tính tình có đôi phần dễ chịu hơn ba nhưng lại rất cố chấp, không thích nghe lời người khác, đặc biệt càng lớn. Nhưng xét về khả năng làm việc, Tử Ngạn rõ ràng giống ba hắn. Hơn nữa, khi bắt kịp xu hướng thời thượng, hắn càng tận dụng triệt để khả năng đó. Phúc Nhật vẫn phát triển mà không gặp phải khó khăn nào
Hắn, 28 tuổi, nắm trong tay khối tài sản kết xù. Còn ba mẹ hắn thì vẫn đi chơi đây đó, hầu như là không quan tâm đến hắn một mình ở nhà. Mà Tử Ngạn cũng đã quen với chuyện đó, mong rằng hai người có thể tận hưởng tuổi già vui vẻ, hắn không có cảm giác bị bỏ rơi. Tử Ngạn hầu như suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc để sống qua ngày
Hắn dường như còn nhận ra thú vui khi làm việc. Họp lớp, hắn diện trang phục có vẻ sang trọng một chút, nhưng bạn học vẫn hai lần không gọi trúng tên của hắn. Có lẽ nhìn hắn quá khác, nhếch nhác, thảm hại, nhưng lại là một tên có tiền, từ những bạn trong lớp nói. Mấy bạn nữ thì thất vọng vô cùng, nam thần đại học của bọn họ lại giống như ăn mày
Tử Ngạn lại không thấy ngại với chuyện đó. Hắn vẫn cười nói bình thường như chẳng có chuyện gì. Nhưng có lẽ không khí quá ngột ngạt, hoặc có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, bọn họ khó có thể tìm đề tài để nói chuyện, trừ những chuyện công ăn việc làm, ôn lại kỉ niệm cũ. Mà thời gian học đại học, hắn hầu như là lo nghiên cứu về Phúc Nhật
Hắn ra về, trao đổi số điện thoại với một vài bạn. Trong đó có một người nói chuyện rất hăng hái với hắn, làm hắn để lại ấn tượng. Người này lúc trước trầm tính, bây giờ lại nói nhiều như vậy, có lẽ mọi chuyện rất thuận lợi. Bạn học Trần đó còn hẹn hắn lúc nào sẽ gọi điện uống vài ly, hắn đương nhiên là hài lòng
Tử Ngạn nhấp ngụm cafe, nhìn vào văn kiện trên tay rồi bỏ xuống bàn. Hắn lật sấp ảnh của Hồ Huân chụp lúc ở Úc, nhìn vẻ mặt này quả thực hớn hở. Hướng mắt nhìn về phía vườn nhỏ trong nhà, hắn nhận ra mùa xuân đã đến tự lúc nào. Hồ Huân còn kể với hắn là đã tìm được một cô bạn gái ở Úc, là người lai, hắn cũng không còn thắc mắc sự bất đồng ngôn ngữ của hai người
Hồ Huân lại than vãn với hắn. Tại sao hắn còn chưa có bạn gái? Hắn giống như là thầy tu ăn chay, không hề có lấy một cô gái bên cạnh nào. Như vậy, vẻ ngoài của hắn sẽ thực đáng tiếc, vả lại, hắn cũng gần 30 rồi còn gì. Hồ Huân đảm bảo nếu trau chuốc lại, hắn chắc chắn sẽ là một mỹ nam, tăng cường đi dự tiệc thượng lưu một chút, rất nhanh chóng sẽ tìm được một thanh mai trúc mã
Trái lại, Tử Ngạn lại không quan tâm đến việc này cho lắm. Hắn không có bất kì cảm giác nào với phụ nữ, hắn nghi ngờ sinh lý mình có vấn đề hay là phụ nữ dạo này không đủ hấp dẫn. Đúng hơn, hắn không phải sinh lý yếu, vậy chắc là lý do còn lại rồi. Mà hắn thấy, hắn dường như chỉ yêu thích công việc của mình, hắn chưa từng yêu thứ gì hơn nó
Danh sách chương