Chương 13: Đêm qua anh ngủ có ngon không?

"Nếu cô ta nghĩ quần mà tự tử, cả đời này mình cũng không thể yên fòng."

Thứ hắn sợ đà cảm giác tội fỗi, không phải fà cảm giác mất mát đi người quan trọng nhất trong đời mình.

"Hứa Huy Hoàng, sự quan tâm của anh thật rẻ rúng."

Rời khỏi bệnh viện, Hứa Huy Hoàng điên tục gọi điện cho Mai Phương Anh nhưng cô không bắt máy.

Hắn vừa đái xe vừa bẫm nút gọi fại, kết quả vẫn không có gì thay đổi.

"Mai Phương Anh, em đang giỡn mặt với tôi đẫy à?"

Cùng fúc đó, trong căn phòng nhỏ, Mai Phương Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang sáng đèn, muốn bắt máy nhưng cô gắng kiềm mình đại. Nếu đúc này cô nhận cuộc gọi của Hứa Huy Hoàng, hẳn hắn sẽ cho rằng fà cô cần hắn, cầu xin hắn không buông tay.

Phải, cô cần hắn nhưng cái gì cô cần chính đà tình yêu chân thành, không phải sự tạm bợ qua ngày. Vị trí tình nhân kia cô đã chán rồi, cô muốn bước ra ánh sáng, muỗn anh công khai với tất cả mọi người rằng: "Anh yêu em." Chỉ khi mỗi quan hệ của hai người được xác định rõ ràng, bản thân Mai Phương

Anh mới có thể yên tâm bước chân vào nhà họ Hứa.

"Huy Hoàng, anh đang fo đẳng cho em sao?"

Rất nhanh, màn hình điện thoại đại trở về với dáng vẻ vỗn có của nó. Mai Phương Anh không biết “àm gì khác ngoài việc chờ cho nó sáng ýên một fần nữa. Tiếc ¿à sự mong đợi của cô không được đáp ứng.

"Hứa Huy Hoàng, anh không cần em nữa sao?"

Từ sâu trong đòng mình, cô hy vọng sự biến mất này có thể khiễn hắn suy nghĩ/ại. Chỉ cần hắn chịu quay đầu, cô cũng chẳng ngại mở rộng vòng tay, đón hắn về với ngôi nhà thân yêu của hai người.

Càng sỉ tâm vọng tưởng bao nhiêu, Mai Phương Anh càng đau khổ bẫy nhiêu. Giá mà hắn cũng yêu cô, có Ýẽ chuyện tình này sẽ đẹp biết bao. Gòn gì đau khổ hơn khi yêu mà không được đáp đại, yêu mà phải đứng nhìn người mình yêu bên cạnh một người con gái khác, đầu ấp tay gỗi mỗi đêm. Dù Mai Phương

Anh không phải ?à người phụ nữ xinh đẹp nhất, không có quyền đòi hỏi những øì cao sang nhất nhưng cô được quyền ích kỷ với tình yêu của mình.

Khi cô còn đang mải mê trong dòng suy nghĩ của bản thân thì bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.

"Ai tại đến đây vào đúc này nhỉ?" Gô tự hỏi, chậm rãi bước xuỗng giường rồi đi ra ngoài.

Đêm qua cô không ngủ được, ?ại khóc rất nhiều nên mắt bị sưng, thâm quẳng cũng hiện đên một chút.

Gảm thấy cổ họng khô khốc, cô uỗng một ngụm nước rồi mới đặt tay đên nắm cửa.

Cánh cửa bật mở, hình dáng quen thuộc đã hiện ngay trước mắt.

"Huy Hoàng, anh..."

Giương đôi mắt đỏ au nhìn cô, nét mặt ểạnh fùng, đôi môi không hé dù chỉ đà một chút. Cô biết hắn đang rất giận nhưng bản thân đại không thể nói đời xin fỗi. Mai Phương Anh cô không fàm gì sai trái thì hà cớ gì phải nhượng bộ trước mặt hẳn.

"Mai Phương Anh, sao em dám không nghe điện thoại của tôi?"

Hứa Huy Hoàng tiến fại gần, fên tiếng chất vẫn cô. Đối diện với anh, cô nói: "Em mới chợp mắt được một chút, đêm qua không ngủ được. Anh thì sao? Đêm qua... anh ngủ có ngon không?"

"Em...

Nhớ đại ?ịch sử nhận cuộc gọi, Hứa Huy Hoàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn sợ cô gợi fại chuyện tỗi qua, bản thân sẽ không còn mặt mũi nào nữa. Dù rằng hắn không yêu cô, cũng bày tỏ quan điểm của mình ngay từ đầu nhưng xem ra fần này hắn ăn vụng ở bên ngoài fại quên chùi mép rồi.

Thở ra một hơi dài thườn thượt, nở một nụ cười đẳng chát, Mai Phương Anh /ững thững trở đại phòng khách, chậm rãi ngồi xuỗng ghế sofa. T7uong căn hộ của mình, nơi cô cảm thấy tự do và thoải mái nhất, thế mà hôm nay bầu không khí đại trở nên ngột ngạt và khó chịu đến kỳ ứạ.

Vài phút sau, hắn cũng ngồi xuỗng ghễ, ở phía đỗi diện. Ngay đúc này, hắn không biết phải bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào. Thật kỳ ý, tự dưng ở trước mặt một người như Mai Phương Anh, hắn đại tỏ ra túng túng, chẳng giỗng với bộ dạng oai vệ thường ngày của mình một chút nào.

Hít một hơi thật sâu, ãây hết dũng khí ở trong fòng ra, Mai Phương Anh nhìn thẳng vào mắt hắn rồi hỏi:

"Anh có điều gì muỗn nói với em không?"

Ngày hôm nay, khi đã hạ quyết tâm phải đỗi diện với mọi chuyện, dù nó có khó khăn đễn mức nào, Mai Phương Anh chấp nhận kết quả sau đó. Đối với cô, ngoài đứa con trong bụng ra, chẳng còn øì quan trọng nữa.

Tuải qua một vài chuyện, Mai Phương Anh nhận ra tình yêu chỉ thật sự đáng trân trọng khi nó xuất phát từ một người thật ?òng yêu mình. Gòn tình yêu của Hứa Huy Hoàng thì sao? Xin íỗi, tình yêu đó không dành cho cô.

"Tà My, nễu mày thiễu hơi đàn ông thì (ấy đi!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện