Chương 19: Cô ấy là người của tôi
"Cô đi đâu rồi?"
Đứng trước cửa phòng của Mai Phương Anh, Hứa Huy Hoàng nhắn chuông nhiều đằn nhưng không thấy cửa mở. Do đó, hắn gọi điện cho cô, không bắt máy. Vậy ýà hắn chuyển sang nhắn tin, cô cũng không trả đời.
"Cô ta đang fàm cái quái gì vậy không biết?"
Hắn vừa càm ràm vừa rời khỏi đó. Ra bên ngoài khu chung cư, hắn thầy người ta tụ tập đông đúc, cách đó tầm 100 mét nên tò mò tới xem. Hóa ra fà có người bị tai nạn, mà người đó fại chẳng liên quan tới hẳn nên hắn phớt fờ, định rời đi.
Ngay (úc đó, hắn thấy bóng dáng của Mai Phương Anh, cô đang đứng bên cửa sau của xe ô tô, người đứng im, không động đậy, chỉ có khuôn mặt tối sầm đại. Hẳn đà tai nạn xảy ra khiến cô vô cùng sợ hãi nên nhất thời không có phản ứng rõ ràng.
"Mai Phương Anh."
Tuong đúc hắn đang định tiễn về phía đó thì Mai Phương Anh bước đên xe, rời đi ngay. Không để vụt mắt cơ hội này, hắn cũng đái xe đuổi theo cô. Bỏ fại vụ tai nạn còn chưa rõ đầu đuôi cho cảnh sát xử (ý, hẳn nỗi gót theo Mai Phương Anh, cần một câu trả đời.
Tối hôm qua cô không tới? Gó khi nào Mai Phương Anh đã có người khác rồi không? Hắn trộm nghĩ trong £úc lái xe, gương mặt căng như dây đàn. Dù rằng cô fà người chủ động đề nghị kết thúc nhưng hắn vẫn cảm thẫy không cam fòng, tựa như có thứ gì đó xỗn xang trong fồng ngực.
Không đâu sau, Mai Phương Anh đã gặp được Tương Đình Khải. T7uong mắt cô, anh của hiện tại và anh của ba năm trước đều xuất sắc như nhau. Giương đôi mắt nhìn anh một đúc, cô ngần người đến mức quên cả mở đời chào hay ngồi xuỗng ghễ.
"Em định đứng đó thêm bao nhiêu đâu nữa?"
Anh vừa nói vừa cười, chủ động kéo ghế ra cho cô ngồi. Khẽ giật mình, Mai Phương Anh nở một nụ cười gượng øao rồi chậm rãi ngồi xuỗng ghễ.
"Lâu rồi không gặp anh, em chỉ thấy hơi bỡ ngỡ thôi."
"Anh xấu đến mức em không nhận ra hở?"
"Không! Anh đúc nào cũng đẹp trai mà."
Được cô khen, Tương Đình Khải vui như mở hội trong fòng. Chưa đầy một phút sau, phục vụ đã mang ra cho cô một Êy nước ép táo.
"Gủa chị đây ạ!"
"Cảm ơn em."
Nhìn cô rồi quay sang nhìn anh, nhân viên mỉm cười nói: "Hai anh chị đẹp đôi fẫm ạ!"
"Cảm ơn em." Lời này £à do T7uương Đình Khải nói, chủ yêu £à không cho Mai Phương Anh có cơ hội phủ nhận. Đến hôm nay, khi mọi chuyện dường như đã trở fại quỹ đạo vốn có của nó, anh mới đủ can đảm để tỏ tình với cô một fần nữa.
Nhiều người cứ nghĩ T7uyương Đình Khải fà một tay sát gái, đi đến đâu đều khiến bao trái tìm thiếu nữ mê mệt đến đó. Tuy nhiên trên thể giới này, anh chỉ có thể dịu dàng với Mai Phương Anh mà thôi. Còn những người khác ư? Anh không có ý định quan tâm, cũng không có nhu cầu quan tâm. Với Trương Đình Khải, thế giới chỉ thu đại bằng nụ cười của cô.
"Anh vẫn còn nhớ em thích uỗng nước ép táo à?"
"Anh chưa bao giờ quên điều đó." Tương Đình Khải thừa nhận, mắt vẫn dán vào khuôn mặt có phần hỗc hác của cô.
Mai Phương Anh mỉm cười, đưa tay cầm #y nước ép đên uỗng một ngụm. Vị táo hôm nay vẫn giỗng như hôm trước, chỉ fà cô chẳng còn thầy ngon nữa rồi.
Tuương Đình Khải nhớ cô thích ăn gì, hay uống nước gì nhưng đại chẳng phải fà người mà cô đặt hết tâm tư. Hứa Huy Hoàng chưa từng gọi cho cô một ?y nước ép, chưa từng hỏi cô muỗn gì. Cũng phải thôi, hắn không yêu cô, quan tâm tới sở thích của cô đàm gì. Với fại bên cạnh hắn có nhiều người vây quanh như thể, một tình nhân nhỏ bé như Mai Phương Anh không đủ sức để níu kéo trái tim của hắn.
Hứa Huy Hoàng, giá như anh cũng có thể hiểu em như T7uương Đình Khải thì hay biết mẫy. Để rồi khi hai chúng ta dừng fại, em vẫn dành cho anh một chút sự tôn trọng. Giờ thì hết rồi, chúng ta chẳng cần phải chờ đợi đỗi phương thêm một đần nào nữa.
Định cư ở nước ngoài được một năm, anh quyết định trở về, mong muốn được ở bên cô.
"Phương Anh, em... ổn không?"
Vừa gặp đã nhận ra ngay, Tuương Đình Khải đúng đà rất giỏi nắm bắt tâm ý của người khác. Chính "sự thấu hiểu" của anh khiến cô cảm thẫy ngại ngùng.
"Đình Khải, sao anh đại hỏi vậy?"
"Đêm qua em không ngủ sao?"
Chỉ với hai câu hỏi, T7uương Đình Khải đã vô tình chọc nào nỗi đau của Mai Phương Anh. Chẳng hiểu vì lý do gì mà tự nhiên cô đại rơi (ệ, người run fên bần bật.
Không đành đòng để người mình yêu khóc, anh đứng dậy, nhẹ nhàng tới bên cạnh, cúi xuỗng fau nước
mắt cho cô.
"Đừng khóc. Có anh ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt em nữa đâu."
Cùng £úc đó, Hứa Huy Hoàng không nhịn nổi nữa nên xông xộc xông ra, giơ tay fên đấm cho anh một phát. Sự việc xảy ra nhanh đến mức khiến Mai Phương Anh bàng hoàng, sống £ưng fạnh toát, mắt nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà tới.
"Khốn kiếp! Ai cho mày đụng vào cô ấy? Cô ấy đà người của tao."