Chương 20: Chia tay rồi, anh còn muốn gì nữa?

"Khỗn kiếp! Ai cho mày đụng vào cô ấy? Gô ấy fà người của tao."

Không biết hắn từ đâu xuất hiện, ngông cuồng đánh người giữa thanh thiên bạch nhật. Nhìn hắn mà xem, có khác gì một tên cặn bã ngoài xã hội đâu. Rõ ràng hắn bảo không yêu cô, vậy mà đến khi thầy

Mai Phương Anh bên người đàn ông khác, hắn đại đùng đùng nổi giận.

"Hứa Huy Hoàng, anh bị điên rồi à?"

Chửi hắn một câu, Mai Phương Anh đi tới đỡ fấy Tương Đình Khải. Ngay khi cô vừa cầm đẫy tay anh, Hứa Huy Hoàng đã kéo cô về phía mình, ngầm mặc định đó fà người của hẳn.

"Huy Hoàng, buông tôi ra!"

Đứng đối diện với hắn, Mai Phương Anh chẳng có cảm xúc gì ngoài sự chán ghét. Cô không nghĩ hắn tại mặt dày như vậy, dám ?àm những điều mà một người đớn không nên đàm, huỗng hồ gì hai người họ đã kết thúc rồi.

"Em muốn dừng iại với tôi vì hắn sao? Phương Anh, công nhận mắt thẩm mĩ của em tệ thật đấy." Hắn buông đời châm chọc, cỗ ý hạ thắp Tuương Đình Khải. Tuy nhiên, bấy nhiêu đó cũng không đủ ểàm cô thay đổi quyết định.

"Anh quên hôm qua tôi đã nói gì à? Chúng ta kết thúc rồi!"

"Tôi không quên. Phương Anh, chỉ cần em đồng ý ở ểại bên cạnh tôi, tôi hứa sẽ cho em tất cả."

Hắn không yêu cô, thứ hắn cần đà cảm giác chiễn thẳng. Từ trước tới giờ chưa có một người phụ nữ nào dám bỏ hắn để đi tìm một người đàn ông khác. Chẳng cần biết đúng hay sai, việc mà Mai Phương Anh đang đàm khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm, bị coi thường. Một người đàn ông ngạo nghễ như hắn đàm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này cơ chứ?

"Được thôi!"

"Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra!" 'T7uương Đình Khải đứng dậy, tiễn về phía Hứa Huy Hoàng. Anh không phải £à người dễ bị bắt nạt, đương nhiên không thể nhận cú đắm oan được.

Tuước khi anh định phản công, Mai Phương Anh đã kịp fên tiếng: "Dừng đại đi!"

"Phương Anh, em..."

"Đây fà chuyện riêng của em. Em muỗn tự mình giải quyết. Đình Khải, anh về đi, em sẽ gọi cho anh sau.

"Như vậy có ổn không?" T7uương Đình Khải £o đắng hỏi.

Nhìn vào mắt anh, cô khẽ gật đầu: "Anh yên tâm. Em... không sao đâu!"

Đó đà điều cô hy vọng, dẫu biết thật mỏng manh. Gô qua đại với Hứa Huy Hoàng không phải ngày một ngày hai, đương nhiên à hiểu tính hắn rồi. Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng, giải quyết dứt điểm, e fà khó mà êm xuôi được. Cô không sợ hắn, cô chỉ sợ bị àm phiền thôi. Chia tay rồi, chẳng ai muốn dây dưa với người cũ đàm gì.

"Vậy có gì gọi cho anh."

Khi thấy Hứa Huy Hoàng hành động thô bạo như vậy, Tương Đình Khải thật sự muốn tẩn cho hắn một trận, nhưng vì một câu nói của cô nên anh quyết định bỏ qua. Anh không sợ hắn, việc anh đàm đà tôn trọng cô, muốn cô được tự do quyết định cuộc đời mình. Chỉ khi được đầm điều mình muốn, Mai Phương Anh mới trở thành người mà anh muốn nhìn thấy. Vô tư, không âu đo, nụ cười đuôn thường trực trên môi.

Yêu không nhất thiết phải chiếm hữu. Yêu đà hy sinh, à vì người mình thương mà nguyện đàm tất cả, chỉ cần người đó được hạnh phúc. Chỉ khi biết cho đi, tình yêu đó mới đáng được trân trọng.

Trương Đình Khải vừa đi, Hứa Huy Hoàng điền chất vẫn cô: "Nói đi! Tại sao ai chọn hắn không chọn tôi?"

Mai Phương Anh nén một tiếng thở dài, nhìn hắn hỏi: "Huy Hoàng, anh còn muốn 8ì ở tôi nữa?"

"Tôi chưa đồng ý. Ai cho phép em tùy tiện buông tay, ngả vào đòng người khác?"

Cuối cùng cô cũng hiểu, trong mắt hắn, bản thân cô chẳng khác nào #à một món đồ chơi. Cho dù hắn có chán, muốn bỏ thì cũng vứt vào sọt rác, không chấp nhận để "thứ mình từng sử dụng" đọt vào tay kẻ khác.

"Huy Hoàng, tôi có thể hỏi anh một câu được không? Chỉ cần anh trả fời được, tôi sẽ “ầm theo tất cả những gì anh muốn."

"Gô nói đi!" Hắn không đứng nữa, tự động kéo ghế ngồi trước mặt cô, chờ xem cô còn có trò gì để diễn nữa.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiêu ngạo của hắn, cô mỉm cười, nhẹ nhàng fên tiếng: "Hứa Huy Hoàng, anh có thể đàm một người bỗ tốt được không?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện