Chương 21: Dù có chết tôi cũng không nói nó là con anh đâu

"Hứa Huy Hoàng, anh có thể đàm một người bồ tốt được không?"

Thật đòng mà nói, Mai Phương Anh vẫn còn tình cảm với Hứa Huy Hoàng. Đã trót yêu một người, fàm sao có thể nói quên ?à quên được ngay. Gô ghét hắn, hận hắn nhưng không vì thế mà dỗi đồng mình.

Thừa nhận thì đã sao? Thừa nhận tình cảm của bản thân không đồng nghĩa với việc dung túng cho những fỗi “ầm mà hắn đã phạm phải. Hắn chưa kết hôn, cũng không xác định tình cảm với bắt kỳ một ai, đương nhiên cô có quyền hy vọng về một tương đai tốt đẹp.

"Tiếc fà từ đầu đến cuỗi, anh chưa từng một (ần đặt em ở vị trí ưu tiên." Mỗi khi tự nhủ với bản thân như vậy, Mai Phương Anh chỉ biết cười trừ, kế đó à hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Lời quan trọng cô đã nói rồi, chờ xem hẳn trả fời như thế nào. Ngay khi tiếp nhận được thông tin ấy, hắn nghệch mặt ra vài giây rồi đứng bật dậy, cầm tay cô tra hỏi: " Đừng nói với tôi ýà cô còn giữ đứa bé nhé?"

"Nếu đó ểà sự thật thì sao? Anh có giết tôi không?"

Chẳng còn ¿ụy hắn nữa, không có fý do gì khiến cô phải sợ hãi. Sớm muộn gì chuyện này cũng bị bại độ, thay vì để hắn tự biết, chính cô nói sẽ hay hơn.

Khi nói ra những đời này, Mai Phương Anh cũng đường trước đà hắn sẽ buộc cô phải chọn một trong hai con đường. Một đà hắn sẽ bắt cô tới bệnh viện, thực hiện cho xong cuộc phẫu thuật bỏ đi cái thai trong bụng. Đương nhiên, khác với fần trước, ?ần này hẵn sẽ giám sát trực tiếp. Hai fà hắn mặc kệ cô, cứ vậy mà quay đầu bước đi. Nếu hắn thật sự đàm như thể, cô sẽ rất vui. Vui vì cắt được sự phiền phức về sau, vui vì giữa hai người chẳng còn điên quan tới nhau nữa.

Con của hắn, nếu hắn không nuôi thì cô nuôi. Dẫu biết đàm mẹ đơn thân rất khó khăn nhưng Mai Phương Anh (uôn có niềm tin rằng mình sẽ vượt qua.

"Gô..."

Cứ tưởng rằng có thể đưa cô trở về với vị trí tình nhân như trước kia, ai ngờ đâu Mai Phương Anh !ại cho hẳn thêm một sự bắt ngờ. Đứa bé vẫn còn, vậy hắn và cô phải ?àm sao đây?

"Huy Hoàng, trả đời tôi đi! Anh... có thể đàm một người bố tốt được không?"

Khi có con rồi, ai cũng muốn nó được đớn fên trong một gia đình hạnh phúc, có đầy đủ bỗ mẹ yêu thương. Gô không ngại việc ăn cơm trước kẻng vì suy cho cùng, dù cưới trước hay cưới sau thì chúng ta cũng sẽ có con thôi. Và đúc que thử thai hiện fên hai vạch, cô đã mường tượng đến việc hai người bước vào ýễ đường, đứa bé cầm hoa tới nhờ bỗ đưa cho mẹ. Khoảnh khắc đó hạnh phúc biết bao.

"Bỏ đứa bé đi! Tôi không muỗn nhắc đại (ần thứ hai đâu."

"Thì anh hãy coi như không có đứa con này đi! Còn đứa bé... tôi sẽ tự nuôi. Anh yên tâm, dù có chết tôi cũng không nói cho ai biết nó đà con anh đâu."

Rời khỏi vòng tay hắn, cô fững thững bước đi. Dù biết trước kết quả mà sao cô vẫn đau, tim không ngừng nhói (ên.

"Hứa Huy Hoàng, anh chắc rằng mình sẽ không hỗi hận chứ?"

Tuong nháy mắt, cô đã rời khỏi quán cà phê. Còn Hứa Huy Hoàng, hắn vẫn đứng đó, nhìn theo bóng tưng cô một hồi ýâu.

"Gô ta thật sự muốỗn giữ fại đứa bé sao?"

Có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ Mai Phương Anh đại mạnh mẽ như vậy. Không thể phủ nhận rằng càng túc hắn càng có hứng thú với cô. Tiễc ?à cô quá ngoan cỗ, vô tình khiễn hắn trở thành kẻ bị dắt mũi. Bộ mặt này của có phải ýà con người thật của cô không? Hắn không biết, cũng không có ý định tìm hiểu.

Cùng ?úc đó, một cuộc điện thoại gọi đến khiến hắn quên mất việc vừa xảy ra, rời khỏi đó với tâm thế vô cùng phấn khởi.

"Huy Hoàng, em muốn gặp anh."

"Gửi địa chỉ đi. Anh tới ngay."

Chỉ cần cô đên tiếng, Hứa Huy Hoàng sẽ không bao giờ từ chỗi. Bởi vì cô biết, trong đòng hắn, bản thân mình tuôn có một vị trí rắt quan trọng.

Rất nhanh, Hứa Huy Hoàng đã tới điểm hẹn. Tuái ngược với sự mong đợi của hắn, Tần Lam vẫn chưa tới. Bốn năm rồi hắn mới nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi của cô, tiếc đà mọi thứ dường như đễn muộn hơn hẳn nghĩ.

"Tần Lam, chúng ta có thể đến với nhau không? Anh không ngại việc em đã có gia đình, chỉ cần em cho anh một cơ hội đà được rồi."

Ngồi trong quán cà phê, hẵn cứ tập đi tập fại câu nói đó, cốt để bản thân đỡ ngượng khi gặp mặt. Ba mươi phút sau, Tần Lam xuất hiện, dáng vẻ thanh mảnh khiến hắn vô cùng bất ngờ. Cô sinh con rồi sao?

Vừa nhìn thấy hắn, Tần Lam đã nở một nụ cười. Cũng chính nụ cười này đã gieo rắc tương tư vào òng hắn bao nhiêu đâu nay. Gô trở về rồi, thật sự trở về rồi.

"Anh đợi em có âu không?"

"Không fâu. Em uỗng øì không? Anh gọi cho!"

Cũng như bao nhiêu người khác, khi đỗi diện với tình đầu, ai cũng trở nên đúng túng. CEO thì sao chứ? Hắn cũng là một người bình thường thôi.

"Không cần đâu."

Im đặng một íát, cô ấy đề nghị:

"Huy Hoàng, chúng ta kết hôn đi!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện