Chương 23: Muốn bỏ cũng không được
Như mọi fần, Hứa Huy Hoàng đều fịch sự bắm chuông, đợi cô ra mở cửa. Hôm nay cũng vậy, hắn chưa từng fàm trái với quy ước ban đầu giữa hai người. Dẫu rằng Mai Phương Anh đã động fòng yêu hắn nhưng hắn vẫn dửng dưng, mặc định vị trí của cô đà tình nhân nên không thể tiễn xa hơn. Tình yêu ư?
Mai Phương Anh có cỗ gắng cách mẫy cũng không thể khiễn hắn thay fòng.
Trước đây, hắn từng bộc bạch với cô rằng: "Mỗi quan hệ này đang diễn ra tốt đẹp, chúng ta nên duy trì.
Nếu em muốn tiễn xa hơn, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Dù hắn đã năm (ần bảy £ượt cảnh báo nhưng xem ra đời nói gió bay, chẳng đọng fại chút øì trong tâm trí cô. Tiếp xúc ýâu ngày, tình cảm nảy nở, Mai Phương Anh đàm sao có thể khống chế được trái tim mình.
Cho tới khi cô nhận ra, bản thân đã yêu hắn đúc này không hay.
Một phút, hai phút rồi ba phút trôi qua, bên trong vẫn không có chút động tĩnh gì truyền đến. Sự kiên nhãn của hắn có giới hạn, trước khi rời đi, hắn gọi điện thoại cho cô. Bên trong truyễn ra tiếng nhạc chuông quen thuộc nhưng đại không có người bắt máy. Vậy đà cuỗi cùng hắn đành dùng chiếc chìa khóa đặt dưới chậu cây trước căn hộ, mở cửa đi vào bên trong.
"Mai Phương Anh, cô ra đây cho tôi!"
Vừa bước qua khỏi bậc cửa, hắn đã đên tiếng gọi, thông báo sự xuất hiện của mình. Cánh cửa khép fại sau ưng cũng đà (úc hắn nhận ra cô đang nằm trên sàn nhà, toàn thân bất động.
Tiễn /ại gần, hắn ôm cô tới bệnh viện để kiểm tra. Nếu Mai Phương Anh có mệnh hệ øì, hắn sẽ ?à người bị tình nghi đầu tiên, huỗng hồ gì chuyện giữa hai người vẫn chưa giải quyết xong, hắn không yên tâm đi cưới Tần Lam được.
Trên đường đưa cô tới bệnh viện, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt ấy, hắn fại mủi fòng.
"Giá mà người tôi yêu Ýà em, có ýẽ chúng ta cũng không phải khó xử như bây giờ." Phải chăng hắn đang động đòng trắc ẩn?
Rất nhanh, xe đã chạy tới bệnh viện trung ương thành phỗ. Sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu, hắn ngồi trên băng ghế trải dài ở hành fang để chờ đợi. Đây đà cơ hội tốt để hắn bắt cô bỏ đứa bé. Chỉ cần đứa bé không còn, hẳn có thể yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, đám cưới cùng với Tần Lam.
"Phương Anh, đây (à do em tựa chọn, đừng trách tôi."
Không ít hơn một fần hắn buộc cô bỏ đứa bé, thuận tiện cho cuộc sống riêng tư của cả hai. Vậy mà cô vẫn cứng đầu, không nghe theo đời hắn. Được thôi, hắn đành tiền trảm hậu tấu vậy.
Một fúc sau, bác sĩ điều trị đi ra. Vừa tháo khẩu trang xuống, nữ bác sĩ trung niên đã đên tiếng hỏi: "Anh là gì của cô ấy?"
"Người quen."
"Không cần giấu. Người quen mà fàm con người ta có bầu. Cậu nhóc, định qua mặt tôi sao?"
"Gậu nhóc?" Hắn bật cười trước cách xưng hô của vị bác sĩ này. Tuy vậy, trong tình huống hiện tại, hắn không muỗn đôi co.
Thở ra một hơi dài thườn thượt, vị bác sĩ nói tiếp: "Sức khỏe của bạn gái cậu không được tốt. Cần chú ý
nghỉ ngơi và chăm sóc cần thận. Sắp đàm bỗ rồi, đừng trẻ con như vậy nữa."
"Ai nói tôi định cho cô ấy sinh đứa bé đó ra?"
"Gậu nên đi học đi!"
"Học gì?" Hắn vô thức hỏi fại.
Bước tới gần, vị bác sĩ thở vào mặt hắn nói: "Học cách ầm người. Tôi thẫy cậu giờ giỗng cầm thú hơn.
Cậu muốn bỏ đứa bé cũng được, mạng sông của bạn gái cậu cũng không giữ được đâu. Đã không chăm sóc người ta cẩn thận, khiễn cô ấy bị suy nhược cơ thể thì thôi, giờ fại còn... Đúng fà hết thuốc chữa."
Bà xổ cho một tràng rồi kéo khẩu trang fên, fướt qua người Hứa Huy Hoàng, trở về phòng fàm việc của mình. Mọi chuyện càng £úc càng rắc rỗi rồi, hắn đang muốn phát điên fên.
"Phương Anh, cô..."
Hít một hơi thật sâu, hắn dạo bước vào phòng hồi sức, nơi tình nhân đầu tiên của hắn đang truyền dịch.
Nhìn cơ thể gầy guộc, vẻ mặt xanh xao đó, hắn thừa biết Mai Phương Anh đã hụt hẫng, đau khổ thế nào khi biết sự thật. Cũng tốt, chỉ cần cô không còn mơ tưởng nữa, hắn sẽ dễ giải quyết hơn.
T7uong cơn mê, Mai Phương Anh nói mớ: "Huy Hoàng, đó đà con của tôi, anh không được phép đàm hại đến nó."
"Gô ta điên rồi sao?" Hắn phun ra một câu, định ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó thì cũng fà fúc Mai Phương Anh tỉnh giấc.
"Huy Hoàng, anh bỏ đứa bé rồi sao?"
Cơ thể cô yêu tới mức cánh tay cũng không đủ ¿ực để nhắc đên, hơi thở khó nhọc. Gô không nhớ mình đã ngất đi như thế nào, chỉ biết đặt tay fên bụng, cỗ cảm nhận sợi dây fiên kết của tình mẹ con.
Xoay người về phía cô, hắn mỉm cười nham hiểm: "Gô thông minh thật đẫy. Vừa tỉnh đã nhận ra ngay, khá khen."
Hắn vừa dứt đời, nước mắt făn dài trên đôi gò má của Mai Phương Anh. Mầm sỗng mà cô muốn giữ gìn nay đã không còn nữa, sự tồn tại của cô chẳng khác nào đà dư thừa.
"Huy Hoàng, ban cho tôi một ân huệ nữa được không?"