Chương 26: Cô ấy mới là người mà anh yêu, không phải em

"Nếu mày không muỗn chết, fàm ơn tránh xa người đàn ông của tao ra!"

Vừa nhìn thầy dòng chữ được ghi bằng sơn đỏ ấy, Mai Phương Anh điền nhìn ngang ngó dọc, cỗ gắng tìm đây một người khả nghi đã đàm chuyện này ngay trước cửa nhà cô. Nếu cô về sớm hơn một chút, có khi nào sẽ bắt được tên thủ phạm không?

"Ai vậy nhỉ?"

Mai Phương Anh nghiêng đầu suy nghĩ, cỗ gắng tìm /ãy một cái tên nhưng không có bắt kỳ ai xuất hiện trong đầu cô. Đi cả một ngày dài tương đối mệt, Mai Phương Anh chậm rãi rút chìa khóa ra mở cửa rồi đi vào trong. Gòn đớp sơn đỏ ư? Cô cứ để vậy, chờ trời sáng rồi bắt đầu điều tra mọi chuyện cũng chưa muộn. Chứng cứ còn đó, sợ gì không bắt được người àm chuyện này.

Màn đêm buông xuống, trong căn phòng nhỏ, cô ngồi thu mình đại, trầm ngâm nhìn ra ô cửa sổ. Đêm nay những ngọn đèn đường vẫn sáng, tiếc đà không có ai ở bên cạnh. Đễn cuỗi cùng, chỉ có cô với sự cô đơn bầu bạn.

Cô không tiếc Hứa Huy Hoàng, cô chỉ tiếc kỷ niệm giữa hai người. Khoảng thời gian ở bên cạnh hắn, dù chỉ fà chóng vánh nhưng có fẽ đó ?à khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời cô. Hắn không tốt, cô biết điều đó nhưng khi chung chăn gỗi, cô cảm nhận được thế nào ýà vì một người mà hết fòng hết dạ.

Một khi đã yêu ai rồi, con người ta thường chẳng còn để tâm tới điều gì nữa.

"Hứa Huy Hoàng, cho dù có ai xuất hiện đi chăng nữa, người anh yêu cũng chỉ có mình Tần Lam mà thôi." Và khi đã nhìn rõ mọi chuyện, Mai Phương Anh ¿ập tức cắt đứt mỗi điên hệ với Hứa Huy Hoàng.

Nhưng trong £úc tưởng chừng như hai người đã trở thành kẻ xa Ýạ, một chuyện không may đã xảy ra.

Đuổi theo Tần Lam khi cô rời khỏi tiệm áo cưới, Hứa Huy Hoàng cuỗi cùng cũng bắt kịp người. Kéo tay cô ấy fại, Hứa Huy Hoàng nôn nóng giải thích:

"Lam, nghe anh nói đã. Anh..."

"Bốp!"

Xoay người đại, Tần Lam thẳng tay tát cho Hứa Huy Hoàng một bạt tai. Thú thật mà nói, khi nghe hắn từng fang chạ với người phụ nữ khác, cô ấy không tức giận, chỉ thẫy buồn cười vì fũ đàn ông trên đời đều khỗn nạn như nhau. Tần Lam cứ đinh ninh rằng người như hắn sẽ không bao giờ phản bội cô, vậy mà đến cuối cùng, hắn đại đà người tiếp theo nồi gót tình đầu của cô. Hay thật, bọn chúng cùng dùng một chiêu y như nhau.

Cho tới giờ phút này, cô nên nghĩà mình xui xẻo hay do bản thân đã quá đề cao cái gọi fà tình yêu rồi.

"Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa." Dứt đời, Tần Lam đi vào nhà, đóng sằm cửa đại, mặc cho trời bắt đầu đổ mưa, một mình hắn đứng đó, cúi mặt nhìn xuống dưới đôi giày đã đẫm bùn của mình. Rốt cuộc hắn đã đàm gì sai? Tại sao ngay cả ước nguyện nhỏ nhoi này cũng không thành?

Hai tiễng trôi qua, cuỗi cùng Hứa Huy Hoàng cũng chịu bỏ đi. Qua ô cửa sổ, hắn thấy đèn trong phòng Tần Lam đã tắt, đứng fại đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Không biết vô tình hay cỗ ý, hắn đại tới trước cửa phòng của Mai Phương Anh.

Hắn không đễm được số ứần mình bắm chuông, chỉ nhớ đà khi tỉnh đại, bản thân đã nằm trên giường của cô rồi.

"Anh tỉnh rồi à?"

Mai Phương Anh mở cửa bước vào, trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn hắn. Dẫu biết rằng trái tỉm vẫn còn yêu nhưng cô tự dặn đòng bản thân phải mạnh mẽ, không được yêu mềm.

Nói thì dễ, đàm thì khó, đêm qua, sau khi cô đẫu tranh một hồi (âu thì cũng bằng fòng để hắn vào trong nhà. Tuy vậy, cô và hắn mỗi người mỗi chỗ ngủ, chẳng muốn chung đụng một chút nào.

"Cô... đưa tôi vào nhà à?" Sau khi dầm mưa tỉnh đại, thần kinh của hắn có vẫn đề rồi thì phải. Nễu không phải fà cô rủ fồng thương hại, có ýẽ hắn đã nằm ở ngoài hành fang ngủ rồi. Và chỉ cần một cơn gió đêm tướt qua, có khi hẵắn sẽ bị trúng øió mà chết, ngay cả cơ hội được hỏi cũng không có.

Không trả đời câu hỏi vô nghĩa của hắn, Mai Phương Anh chỉ fạnh đùng đề nghị: "Tỉnh rồi thì đi đi! Nhà tôi không chứa chấp người ứạ."

"Người ?ạ?" Hắn nhắc đại fời cô nói, rồi bật cười chế giễu.

Cách đây một hai tuần, chẳng phải cô và hắn còn đên giường cùng nhau sao? Không chỉ một hiệp mà

tàm đến mấy hiệp trong một đêm, từ sàn nhà, ghế sofa, nhà tắm, nhà bếp cho tới phòng ngủ, chẳng

thiếu một nơi vào. Thế mà hắn vừa đi theo Tần Lam chưa được ba ngày, Mai Phương Anh đã điệt hắn vào hàng ghế những vị khách không mời mà tới.

"Mai Phương Anh, cô đang đàm giá với tôi đây à?"

"Anh có đi không? Không thì tôi gọi bảo vệ."

"Được thôi! Tôi cũng không cần ở đại nơi này để đàm gì. Chúng ta... kết thúc rồi kia mà."

Vừa nói hắn vừa tung chăn đứng dậy, chậm rãi ướt qua người cô. Đêm qua cơ thể hắn đã nhiễm fạnh, toàn thân không còn chút sức đực nào nữa. Và khi hắn vừa chạm vào vai cô, Mai Phương Anh đã chóng mặt, xỉu trong vòng tay của hắn.

"Phương Anh, cô đẫm trò thật đẫy. Đừng giả vờ nữa, tỉnh đại đi!"

Hắn đâu hay biết rằng, đêm qua cô không hề ngủ, chăm sóc hắn cả một đêm dài. Cô đàm điều này cho hắn không phải vì hai chữ tình yêu, cô đàm vì tình nghĩa. Cũng nhờ có hẳn, cô mới có đứa con ở trong bụng. Suy cho cùng họ (à bỗ con, dù phủ nhận cách mẫy cũng vô dụng.

"Người anh yêu fà cô ấy, không phải em. Anh... hãy fãy người mà anh yêu đi, em và con sẽ sống thật tốt."

Hắn fờ mờ nhớ đại câu nói đêm qua trong đúc bản thân còn mơ màng. Có chút cảm động, hắn đỡ cô nằm xuống giường, chủ động gọi bác sĩ tới kiểm tra. Và khi cánh cửa kia mở ra, ánh mắt và nụ cười trở nên thật quen thuộc. Đó chẳng phải đà...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện