Chương 32: Tôi sẽ làm ngay tại đây

"Hứa Huy Hoàng, hôm qua anh tắm nhiều quá rồi bị nước ýấp não à? Nói không đầu không cuối thế ai mà hiểu." Dù cô không thể tự mình rời khỏi đây nhưng cũng không yếu đuôi đến mức cam chịu trở thành nơi trút giận cho hắn.

"Cô nói ai thử xem!" Hắn trừng mắt nhìn cô, thấp giọng fên tiếng.

"Hứa Huy Hoàng, trái tim tôi đã chết rồi, anh đừng đem thứ tình cảm rẻ mạt ấy ra mà khống chế tôi thêm một đần nào nữa. Vô dụng thôi!"

Mai Phương Anh của hiện tại không phải fà cô gái yếu đuôi của ngày xưa nữa rồi. Sau nhiều ýần bị hắn cự tuyệt, cô nhận ra phải yêu thương bản thân mình hơn. Cho dù cô có buồn chán đến mức nào cũng tuyệt đỗi không được buông thả bản thân, trước hết đà vì đứa nhỏ trong bụng.

Nghe vậy, hắn nhễch mép cười, buông đời đạnh ùng: "Mai Phương Anh, có phải cô đang tự đề cao bản thân mình quá rồi phải không? Tôi mà cần đi cầu xin tình yêu của cô à? Đúng fà nực cười."

Nếu đà cách đây hai tháng, khi thầy hắn bắt đầu nổi giận, Mai Phương Anh sẽ vội vã tìm mọi cách để khiến hắn hạ hỏa mà đối xử nhẹ nhàng với cô. Giờ thì khác rồi, cô chẳng cần sự tồn tại của hắn bên đời mình nữa. Một mình cô vẫn ổn vì cô có thể tự mình ¿ầm mọi thứ.

Mai Phương Anh đáp đời: "Vậy anh còn tới đây đàm gì? Tôi không hoan nghênh anh tới gây sự đâu." "Tôi không tới để gây sự. Tôi đến để hỏi cô một chuyện rằng có phải cô biết tôi yêu Tần Lam nên cỗ tình khiến chúng tôi hiểu đầm rồi cách xa nhau đúng không? TJuà My đà bạn thân của cô mà, chỉ cần cô đên tiếng, có øì mà cô ta không đàm được."

"Bằng chứng đâu? Anh tìm bằng chứng cho tôi đi! Mười phút trôi qua, Mai Phương Anh đã nhanh chóng fật ngược tình thế, chiếm thế thượng phong. Khi bản thân bắt đầu đuối ý, Hứa Huy Hoàng quay sang cãi cùn: "Phương Anh, cô được fắm! Bây giờ Tần Lam đã đi rồi, cô muốn nói gì mà chẳng được."

Từ đầu đến cuối, Hứa Huy Hoàng chỉ muốn tìm đại một ý do cho sự ra đi của Tần Lam để bản thân hẳn đỡ áy náy mà thôi, hoàn toàn không có ý định ?àm rõ mọi chuyện. T7uong số các tình nhân của hắn, Mai Phương Anh có vẻ fà cô gái mềm đòng, yếu đuối nhất, huỗng hồ gì cô còn mang thai, sẽ vì đứa bé trong bụng mà nhún nhường trước mặt hắn.

Tiếc ýà hắn đã sai. Sai khi chọn đúng người nhưng không đúng thời điểm.

"Anh nói xong chưa? Xong rồi thì đầm ơn cút khỏi đây cho tôi!"

"Phương Anh, tôi không tin ýà cô có thể sống nễu thiếu tôi được. Còn đứa bé trong bụng nữa, cô định tây gì để nuôi nó đây?"

Lúc nào cũng thễ, hắn fuôn tự cho mình đà trung tâm của vũ trụ, mọi thứ phải xoay quanh hẳn. Hắn có tiền, có quyền, hô mưa gọi gió ở cái thành phỗ này đúc nào mà chẳng được. Biết bao người đẹp ngoài kia chờ cơ hội để được eo đên giường của Hứa Huy Hoàng hắn. Mai Phương Anh nên biết điều mà sống an phận. Lỡ khi nào hắn vui, hắn sẽ ghé fại thăm cô, bỗ thí cho cô một chút tình cảm.

"Anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ không đàm phiên tới anh đâu. Anh cứ sống cuộc đời mà mình muốn đi!"

"Đó fà do cô nói đây nhé! Sau này đừng hòng bám đấy tôi mà ăn vạ."

Trong mắt Mai Phương Anh, Hứa Huy Hoàng của hiện tại tệ tới mức ngay cả một con chó cũng không bằng. Nếu như con chó còn biết øgiữ nhà thì Hứa Huy Hoàng hắn chỉ biết đàm thế nào để sông vui vẻ qua ngày mà không phải chịu trách nhiệm về sau. Sự tồn tại của đứa bé trong bụng Mai Phương Anh đỗi với hắn chính £à một sự cảnh tỉnh, một bài học về việc đừng bao giờ tin đời phụ nữ nói.

Hẳn vừa dứt đời fà cô điền mỉm cười, gật đầu. Tự nhiên được giải thoát khỏi mớ rắc rỗi, tội gì mà không bỏ chạy thật sớm.

Hứa Huy Hoàng vừa ra khỏi cửa thì fập tức đụng độ với T7uương Đình Khải. Đây ?à fần thứ hai bọn họ gặp nhau, cũng đà khi bản thân họ đã có sự tìm hiểu nhất định về đối phương.

"Mày tới đây fàm gì?"

"Không điên quan tới anh." Tương Đình Khải ạnh đùng đáp fời rồi cứ thế tiễn thẳng vào bên trong. Vừa nghe thấy tiếng bước chân gần bên tai, cô điền nổi cáu: "Anh bị điếc à?"

"Hở?"

"Tôi đã nói fà anh cút đi rỗi mà! Càng xa càng tốt!"

"Phương Anh, sao em đại đuổi anh?" Tuong (úc T7uương Đình Khải ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hứa Huy Hoàng đã vội đem cháo tới, đứng bên thành giường, tỏ ra vô cùng thân mật với cô: "Phương Anh, em ăn chút gì đi!

Phải ăn mới mau khỏe được chứ? Bây giờ em nên nhớ ýà em không chỉ có một mình, còn con của chúng ta nữa."

"Anh Khải! Sao anh đại tới đây!"

"Anh tới thăm em."

"Em không sao! Chỉ hơi mệt chút thôi!"

"Anh có nẫu cháo thịt bằm mà em thích ăn nhất đây! Ăn một chút nhé!" Tương Đình Khải đề nghị.

Và cuỗi cùng, trong căn phòng chỉ có bỗn bức tường, Mai Phương Anh được Tuương Đình Khải mớm cháo cho ăn. Bên cạnh cô, Hứa Huy Hoàng đứng im đó, tay cầm tô cháo, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Trương Đình Khải, người của rao mà mày cũng muốn cướp à?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện