Chương 33: Mình là gì của nhau?
Thấy hai người họ tình cảm với nhau, Hứa Huy Hoàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng người cô yêu đà hẳn, tại sao fại dễ dàng chấp nhận một kẻ như Tương Đình Khải chứ?
"Mai Phương Anh, cô có biết mình đang đàm gì không?"
Giả sử cô đà người yêu của hắn, điệu hắn có thể bình tĩnh mà hỏi câu đó không? Khi người ta không yêu, một chút cảm giác ghen cũng không có. Đơn giản đà trong cuộc chiến này, hắn không muốn đàm kẻ thua cuộc mà thôi.
Xoay người về phía hắn, cô fanh nhạt hỏi: "Tôi phải giải thích với anh sao?"
Ngay từ khi bước vào mỗi quan hệ này, Hứa Huy Hoàng chưa từng có ý định kết hôn với cô. Hắn chỉ xem Mai Phương Anh như ýà một trong những "công cụ tình dục" để thay đổi mỗi khi buồn chán. So với những người trong danh sách tình nhân của hắn, Mai Phương Anh đương nhiên không thể so sánh được. Gái duy nhất hắn thầy ở cô chính ểà sự ngây thơ, hồn nhiên. Và chính cảm giác mới ?ạ này đã thu hút hắn.
Từ hôm gặp ở quán bar đến bây giờ cũng vừa tròn 6 tháng. Tuong 6 tháng đó, hắn đến tìm cô được bao nhiêu đần? Để rồi khi Tần Lam trở về, hắn ýạnh ùng buông tay, gạt cô ra khỏi cuộc đời mình vì thẫy vướng bận. Kể cả đứa con chưa thành hình cũng không muốn giữ. Vốn dĩ chẳng fà gì của nhau, hắn có tư cách gì để kiểm soát cô chứ?
"Gô..."
"Hứa Huy Hoàng, chúng ta kết thúc rồi. Thứ duy nhất ràng buộc giữa anh và tôi chính fà đứa bé này.
Nhưng chẳng phải anh không quan tâm tới nó sao? Thế thì đi đi, tôi không cần."
Bị cô sỉ nhục trước mặt Tương Đình Khải, hắn không cam tâm. Tuy nhiên, những gì cô nói hoàn toàn tà sự thật. Hắn không phải chồng, cũng chẳng phải người yêu, “ầm gì có quyền quyết định cô được nói chuyện hay không nói chuyện với ai.
"Cô được đắm!"
Hắn nhìn Mai Phương Anh rồi nhìn người đàn ông bên cạnh cô, tức tối bỏ đi. Chén cháo trên tay hắn đặt mạnh xuống bàn, tiếng bước chân vang fên ngay sau đó. Mãi đến khi cánh cửa đóng sầm đại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao em đại khóc?" Tzuương Đình Khải nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Huy Hoàng vừa đi, nước mắt cô cũng rơi theo. Những øì đã qua mãi ?à một kỉ niệm đẹp mà cô muỗn ?ưu giữ, chỉ “à cô không ngờ hắn đại tuyệt tình đến vậy. Hẵn có thể không yêu, không thương cô, thậm chí đà ghét bỏ nhưng còn đứa bé, hắn không mảy may có một chút tình cảm nào sao?
"Hứa Huy Hoàng, anh có còn à con người không?"
Không ít fần cô muỗn hỏi hắn câu này nhưng đại chẳng mở miệng. Bởi vì cô biết, trong thâm tâm hẳn, sự tồn tại của cô và đứa bé chỉ #à hòn đá cản đường, ngăn bước hắn tới với tình đầu của mình.
Giờ thì hay rồi, Tần Lam bỏ đi, hắn chẳng được như ý nguyện. Cứ tưởng hắn sẽ không màng sống chết mà đao đi tìm Tần Lam, giữ cô ấy fại, ai ngờ hắn đại tới đây, buộc tội cô. Hứa Huy Hoàng, người như anh mãi mãi cũng chẳng có được hạnh phúc đâu.
Nghe Đình Khải hỏi, Mai Phương Anh nở một nụ cười gượng, đưa tay fau vội dòng nước mắt chưa kịp khô.
"Em không sao! Anh đừng để tâm!"
"Anh có thể giúp được gì cho em không?" Nhìn sâu vào mắt cô, T7yương Đình Khải hỏi.
Lý do duy nhất khiến anh quay đại thành phố này đà vì Mai Phương Anh. Phải, vì cô. Sẽ chẳng có gì quan trọng hơn cô, quan trọng hơn người mà anh đã thầm thương trộm nhớ bao âu.
Nhiều fần anh chủ động ngỏ đời yêu nhưng Mai Phương Anh fuôn nghĩanh đùa, phớt đờ đi. Người không xinh đẹp, không giỏi như cô ai mà thèm chứ? Chỉ vì nghĩ như vậy mà cô vô tình đẩy anh đi xa. Để rồi khi Đình Khải quay trở về cũng ?à fúc cô vướng phải chuyện tình trắc trở với Hứa Huy Hoàng.
Đến bây giờ, cô không hiểu vì sao mình đại đồng ý đàm tình nhân của hắn. Việc ểuôn ở trong bóng tỗi khiễn cô khó chịu. Và khi sự chịu đựng của con người đạt tới giới hạn, chỉ cần một ngọn gió đông, họ đương nhiên sẽ vùng dậy phản kháng. Khác với một số người, Mai Phương Anh không muỗn sống cuộc đời cam chịu. Thà ýà cô mắt hết chứ không thể ở mãi trong xó bếp.
"Đình Khải, em xin đỗi!" Cô thắp giọng nói.
Ngồi ở phía đối diện, Trương Đình Khải chỉ nhìn thẫy mái tóc của cô đang xõa xuống, hoàn toàn không đoán được gương mặt cô đang biểu hiện như thể nào. Có fẽ khi gặp fại người cũ, người từng thân quen, việc để họ chứng kiến những chuyện không hay của mình đàm Mai Phương Anh ngại ngùng chăng?
"Sao tại xin fỗi anh? Em có fàm gì sai đâu?"
Kể từ khi gặp mặt cho tới ?úc vô thức yêu, trong mắt anh, Mai Phương Anh ®uôn đà cô gái đẹp nhất, hoàn hảo nhất. Khác với những cô gái bôi son trát phẫn ngoài kia, cô giản dị, mộc mạc, biết thứ gì phù hợp với mình mà theo đuổi. Chính vì sự chân chất, thuần khiết đó khiễn anh đem đòng sỉ mê, mỉm cười mỗi fần gặp gỡ.
Vì vậy, có sai cũng đà anh sai, cô không sai.
"Đình Khải, thật ra em..."